Nghe anh ta nhắc đến cổ phần, tôi lập tức cau mày.
Tôi biết Bí Ngô bây giờ là đứa con duy nhất của Tuấn, nếu anh ta không tỉnh lại thì chắc hẳn Bí Ngô cũng sẽ được chia phần nào đó cổ phần từ gia đình nhà họ.
Vốn dĩ đã là người thừa kế thì phải được đào tạo cho thật giỏi nên còn nhỏ đã phải học nhiều là chuyện bình thường, trước đây tôi cũng từng thắc mắc về vấn đề này, nhưng giờ ngẫm kỹ lại thì cũng có thể hiểu được.
Có điều, qua lời Hải nói, tôi lại thấy việc này không hề đơn giản tý nào, nhất là có liên quan đến anh cả.
Nhưng không phải thằng bé Jin Jin của nhà anh ta cũng phải học y như Bí Ngô, thậm chí là còn học từ lúc 3 tuổi sao? Lẽ ra Hải là người phải hiểu nhất, tại sao lại thắc mắc chuyện này.
Tôi suy ngẫm vài giây rồi nói:
- Anh cả cũng chỉ muốn tốt cho con bé, chuyện học của Trường An tôi không có ý kiến.
Tạm thời tôi thấy con bé vẫn có thể học được chừng ấy ca, chưa có vấn đề gì.
- Ừ, tôi cũng mong thế, nhìn nó gầy yếu quá nên thấy tội thôi.
Dù sao anh cả cũng là người giám hộ của Trường An mà, anh ấy chắc hẳn phải lo cho nó nhất.
- Vâng.
Nói chuyện đến đây, anh ta nở nụ cười rồi vẫy tay với tôi:
- Tôi ở nhà bên này, nếu cần giúp gì thì cứ gọi tôi nhé.
Tôi nhiều thời gian hơn anh cả, biết đâu có việc lại có thể giúp được chị.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Sau khi Hải đi rồi, tôi cứ nghĩ mãi là việc Huy là người giám hộ của Bí Ngô.
Tôi nghĩ, theo phép tắc nhà anh ta thì ông nội, cũng là ông chủ của gia đình này mới là người giám hộ của con tôi.
Nhưng thật kỳ lạ, Hải lại nói Huy mới là người giám hộ của Bí Ngô.
Như vậy nếu con tôi được chia cổ phần thì người giám hộ là anh ta cũng sẽ được quản lý số cổ phần đó, có phải không?
Trong lòng tôi có rất nhiều thắc mắc nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể giữ cho riêng bản thân mình biết vậy thôi.
Nhà giàu tất nhiên phải có đấu đá tranh giành, tôi không muốn con mình bị cuốn theo hay bị người ta lợi dụng, nhưng chưa thể mang Bí Ngô đi nên trước mắt đành nhẫn nhịn chờ xem mọi chuyện tiếp theo sẽ như thế nào.
Mấy hôm sau, tôi bắt đầu đi học trở lại, ngày đầu tiên sau 5 năm mới được ngồi trên giảng đường, tâm trạng tôi vẫn háo hức hệt như 9 năm trước đây, khi mới bắt đầu nhận lớp Đại học, lòng vẫn xốn xang nhiều như thế.
Các sinh viên học cùng tín chỉ với tôi hầu như đều kém tuổi tôi, trông ai cũng ngập tràn nét thanh xuân, giống như tôi năm đó.
Thậm chí có mấy cậu con trai trong lớp vẫn tưởng tôi bằng tuổi nên lúc tan học còn hùa nhau trêu tôi:
- Em ơi, em học lớp nào thế? Sao anh chưa bao giờ gặp em nhỉ? Trông em lạ thật đấy.
- Tôi học lớp B2.
- B2 á? Thế học cùng lớp với anh rồi, nhưng sao anh không biết em? Lớp mình có người xinh thế mà anh không biết đấy.
- Tôi mới nhập học thôi, hôm nay là buổi đi học đầu tiên nên chắc mọi người vẫn chưa biết.
- Ơ thế à? Chắc từ lớp khác nhảy ngang sang hả? Học cùng lớp thì làm quen luôn, sau có gì dễ nói chuyện nhé.
Anh tên Đạt, em tên gì?
- Tôi tên Chi.
- Ơ tên cũng đẹp giống như người thế nhỉ? Xinh thế này kiểu gì cũng thành hoa khôi của lớp chắc luôn.
Mà Chi có người yêu chưa để anh còn biết đường.
Tôi cười cười, nhớ lại một thời mình cũng được mấy bạn nam trong lớp tán tỉnh như thế.
Sinh viên mà, không thực dụng nhiều hoặc làm ra vẻ nhiều như lứa tuổi lớn hơn, toàn nói mấy câu sến chuối khiến tôi buồn cười chết đi được.
Tôi đáp:
- Chưa có người yêu nhưng có một đứa con hơn 4 tuổi rồi.
Có cần biết đường gì nữa không?
Nghe tôi nói thế, mấy bạn nam đó mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, ban đầu vẫn kiên quyết không tin, nhưng khi tôi chìa chứng minh thư đang cầm sẵn trên tay ra, thấy năm sinh của tôi, mấy cậu đó mới méo mặt nói:
- Em xin lỗi chị ạ.
Em không biết, thấy chị trẻ quá nên mới nói thế.
- Không có gì.
Học cùng lớp mà, từ giờ có gì thì giúp đỡ tôi với nhé.
- Nhưng mà chị ơi, em nhìn chị quen lắm, tên của chị cũng quen.
À đúng rồi, trong bảng tên các thủ khoa đại học em thấy có tên với ảnh chị.
Có phải chị là thủ khoa khóa X không? Lê Diệp Chi đúng không ạ?
- À… ừ.
- Ôi thế thì bọn em làm sao mà dám giúp đỡ chị, chỉ có chị giúp đỡ bọn em thôi.
Chị thủ khoa, sau bọn em mà không làm được bài tập nhóm nào thì nhờ cả vào chị nhé.
Nhân tài như chị thì bọn em phải trọng dụng thật nhiều đấy ạ.
Tôi phì cười, nói bâng quơ với bọn họ thêm mấy câu rồi mới ra về.
Tôi không có xe nên lúc đi đến trường toàn phải ngồi xe bus, lúc về cũng định ngồi xe bus nhưng nghĩ phải rẽ vào mấy chỗ bán sách cũ mua ít sách để học nên đành đặt Grab đi cho tiện.
Tôi tiếc tiền, thấy mua sách mới cũng không giải quyết được gì nên tôi mua sách cũ, quyển nào quyến nấy thỉnh thoảng có trang rách nhưng đại loại vẫn dùng được.
Đang ngồi ở vỉa hè nhặt sách thì có tiếng người gọi tên tôi:
- Chị Diệp Chi.
Luật sư Vinh đang cầm cuốn sách Luật cũ gần đó, thấy tôi mới cười tươi rói:
- Tình cờ thế, chị cũng đến đây mua sách à?
- Vâng.
Anh mua sách gì thế?
- Ở đây có mấy quyển luật cũ, chỗ bán sách mới không có nên tôi đến.
Nói đến đây, anh ta lại liếc mấy cuốn sách kinh doanh trên tay tôi:
- Chị Diệp Chi thích đọc sách kinh doanh à?
- À, tôi mua để học.
Tôi mới đi học lại.
- Thế hả? Thế thì phải mời chị một ly café để chúc mừng mới được.
Chị có thời gian không? Ở bên kia có quán café ngon lắm.
Giờ này vẫn đang còn sớm, hôm nay cũng chưa đến ca tôi đi làm ở siêu thị nên sau một hồi nghĩ ngợi, tôi gật đầu, đi cùng luật sư Vinh sang bên đường uống café.
Anh ta biết chuyện tôi đã đến ở nhà Huy nên hỏi thăm tôi một số chuyện, hỏi cả Bí Ngô.
Sau cùng khi luật sư Vinh nói đến Huy, tôi mới nhắc đến chuyện giám hộ:
- Anh là luật sư của anh Huy, thế chắc biết chuyện anh ấy là người giám hộ của Bí Ngô nhà tôi hả?
- Vâng.
Hiện tại thì anh Huy là người giám hộ của Bí Ngô.
Nhưng chị yên tâm, anh Huy giám hộ thì chỉ tốt cho bé thôi, không có hại gì cả.
- Anh cho tôi biết tốt ở chỗ nào được không?
- À… cái này hơi khó nói.
Nhưng chị yên tâm đi, tôi làm việc cho anh Huy gần 10 năm rồi, anh ấy tính tình hơi khó gần một tý nhưng anh ấy là người đáng tin tưởng nhất mà tôi biết đấy.
À, nói được làm được nữa.
- Thế hả?
- Vâng.
Chị cứ tin tôi đi.
Tôi khẽ cười:
- Tôi mới 26 thôi, anh đừng gọi tôi là chị nữa.
Già chết.
- Thế đổi lại cách xưng hô cho trẻ nhé.
Tôi 29, kém sếp Huy 4 tuổi, lớn hơn Diệp Chi 3 tuổi.
Tôi gọi Diệp Chi là em nhé.
- Vâng, anh Vinh.
- Em Diệp Chi.
***
Thời gian sau đó, tôi bắt đầu làm quen với guồng sống sáng đi làm ở siêu thị, trưa vội vàng ăn tạm cái bánh mì rồi đi học, tối quay về biệt thự của Huy để chờ Bí Ngô về, ru con ngủ xong lại tranh thủ ôn bài.
Có một số sách về kinh doanh tôi rất thích, nhưng trên mạng không có, mua ở ngoài cũng không có, tuy nhiên tôi nhớ có một lần vào phòng Huy thì thấy giá sách của anh ta có rất nhiều tại liệu quý, mà hầu hết toàn là về quản trị kinh doanh.
Tôi làm bài tập nhóm cần một số tư liệu chỉ có ở những cuốn ấy, cho nên mới muốn thử sang mượn anh ta để về làm bài.
Mỗi tội, tính cách của anh ta lạnh lùng quá nên tôi ngại, đắn đo mãi cũng không biết phải mở miệng hỏi như thế nào.
Mãi đến hôm mấy đứa nhóc ở trường giục hoàn thành bài tập nhóm, không chần chừ được nữa nên tôi mới hạ quyết tâm sang phòng Huy gõ cửa.
Vẫn như lần trước, anh ta chỉ thờ ơ nói vọng ra đúng hai từ:
- Vào đi.
Tôi hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào, lần thứ hai vào phòng anh ta, vẫn thấy Huy ngồi trước bàn làm việc, hình như đang tập trung nghiên cứu thứ gì đó nên đầu mày cau rất chặt.
Tôi sợ làm phiền anh ta nên không dám lằng nhằng nhiều, đi thẳng vào vấn đề luôn:
- Tôi thấy anh có mấy quyển sách về kinh doanh, tôi muốn mượn được không?
- Sách gì?
Ánh mắt tôi nhanh chóng quét một vòng trên giá sách to tướng của anh ta, thấy toàn sách quý thì hoa cả mắt.
Mất gần một phút tôi mới tìm được cuốn sách mình cần, tôi nói:
- Tôi muốn mượn cuốn "Những nguyên lý quản trị bất biến mọi thời đại".
Tôi mượn một đêm thôi, ngày mai trả anh ngay.
- Lấy đi.
Huy vẫn chăm chú xem tài liệu, không hề ngẩng đầu nhìn tôi, thậm chí khi cho mượn sách cũng chẳng nhiều lời, giống như không muốn phí phạm thêm thời gian cho tôi vậy.
Tôi biết ý nên không nói gì nữa, đi thẳng lại giá sách rồi giơ tay lên, định lấy cuốn Những nguyên lý quản trị bất biến mọi thời đại.
Mỗi tội giá sách này cao quá, hình như là được thiết kế riêng để phù hợp với chiều cao gần một mét chín của Huy, còn tôi chỉ một mét sáu lăm thôi nên không thể với được.
Kiễng chân lên hết mức cũng chỉ chạm đầu ngón tay vào đến gáy sách, không có cách nào để lấy xuống.
Chẳng biết là do kệ sách quá nhiều sách nên nặng, hay là vì tôi tì tay vào nhiều quá, khi tôi gồng hết sức để với được cuốn sách kia thì đột nhiên tủ sách kia hơi đổ nghiêng về phía trước, cả đống sách to rơi ào ào vào người tôi.
Khi đó tôi không sợ đau, chỉ nghĩ "thôi quả này chết rồi, làm đổ sách của anh ta thì kiểu gì Huy cũng sẽ giết tôi", hoảng quá nên quên cả né tránh.
Tuy nhiên sau khi bị hai, ba quyển sách rơi vào người, đột nhiên lại có một bóng người nhanh như chớp lao đến chắn trước mặt tôi.
Tôi giật mình, mở to mắt ngẩng lên thì thấy Huy đứng ngay trước mắt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không suy chuyển nhưng đầu mày nhíu chặt lại, từ trên cao mấy quyển sách vừa to vừa dày rơi lộp bộp vào lưng anh ta.
Tôi kinh ngạc, muốn há miệng nói “Anh tránh ra đi” nhưng cùng lúc này tay phải của Huy cũng đẩy mạnh giá sách về vị trí cũ, dùng lực mạnh đến nỗi cơ bắp dưới lớp áo sơ mi kia nổi lên cuồn cuộn.
Bình thường tôi cứ nghĩ con trai nhà giàu, cả ngày chỉ biết ngồi trên bàn giấy làm việc như anh ta thì sức lực chẳng bao nhiêu, thế nhưng bây giờ chứng kiến Huy chỉ dùng một tay mà đã đẩy được kệ sách to tướng kia đứng thẳng lại, tôi mới biết người đàn ông này hoá ra không tầm thường như tôi tưởng.
Trong lúc tôi đang còn ngạc nhiên đứng đần ra thì lại nghe tiếng anh ta quát tôi:
- Làm cái gì thế?
- Tôi… xin lỗi.
Tôi định lấy sách nhưng cao quá.
Xin lỗi anh.
Nói xong, tôi vội vàng cúi xuống nhặt số sách rơi lung tung dưới đất, miệng liên tục nói xin lỗi.
Tôi cứ tưởng mình gây ra chuyện như thế, Huy sẽ nổi điên tống ngay tôi ra ngoài, thế nhưng anh ta lại cúi xuống nhặt cùng tôi rồi lẩm bẩm một câu:
- Phiền phức.
Động tác nhặt sách của tôi lập tức khựng lại!
5 năm rồi, tôi vẫn không thể quên được hai chữ này, bởi vì đây là câu nói mà trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh ở đêm đó, tôi có thể nghe rõ ràng nhất, khoảnh khắc trước khi tấm màng mỏng manh kia bị xé rách, có một người đàn