Cãi nhau thêm mấy câu, Long hùng hùng hổ hổ vào phòng đóng cửa lại, tôi cũng bất lực, đành thất thểu đi về.
Trên đường về, tôi nghĩ mãi về những lời mẹ nói với tôi hôm nay, nghĩ về khoản tiền nợ của em tôi, nghĩ về cả lời hẹn đưa Bí Ngô quay lại thăm bà.
Bây giờ trong tay tôi không có gì cả, nếu như vì chuyện của Long mà gia đình bị dồn vào đường cùng thì tôi buộc phải dùng đến số tiền trong thẻ mà Huy đã đưa cho tôi.
Mà tôi cũng không thể lấy không một khoản lớn như thế của anh ta được, thế nên trước mắt tôi muốn xin đi làm.
Ít nhiều gì cũng phải tự lực kiếm tiền.
Tôi nhắn tin cho chị Thanh, xin chị ấy cho tôi quay lại siêu thị cũ làm một ca.
Chị Thanh quý tôi nên khi nghe tôi nói muốn đi làm lại thì ngay lập tức đồng ý:
- Được chứ, mày muốn làm ca nào, chị sắp xếp cho mày.
- Em làm ca sáng được không chị? Hai giờ chiều em phải đi học nên không làm ca chiều được.
- Ơ thế là đi học lại rồi hả?
- Vâng ạ.
Em đi học lại rồi.
Muốn tranh thủ kiếm thêm tiền để mua sữa cho Bí Ngô bác ạ.
- Được đấy, để chị chốt lịch.
Hôm nào mày đi làm?
- Khoảng 2 hôm nữa được không chị?
- Được, yên tâm.
Hôm nào đến thì làm luôn, chị giữ chân cho mày.
Ai chứ đứa siêng như mày chị đang mong còn không có, giờ có thì nhận ngay chứ.
Cứ yên tâm nhé.
- Vâng, em cảm ơn chị ạ.
Được đi làm lại, tôi rất mừng, vừa giảm bớt được gánh nặng phụ thuộc tiền bạc, lại vừa có thể gặp lại bạn bè, chắc hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều so với việc suốt ngày ru rú ở trong biệt thự nhà Huy.
Mỗi tội, nhà anh ta ra khó, vào cũng khó, tôi đi xe bus về cũng không dám xuống ở gần tiểu khu mà phải xuống trước một trạm, sau đó đi bộ gần một cây số để về đó, tránh bị nhà báo phát hiện rồi chụp được ảnh, gây phiền đến gia đình anh ta.
Lúc tôi về đến nhà thì Phương đang ở khu bên này, cô ta vừa thấy tôi bước vào đã lên tiếng móc mỉa:
- Ghê quá nhỉ? Sắp ra dáng bà chủ rồi đấy.
Mày nịnh nọt anh cả thế nào mà anh ấy đồng ý cho mày đi học thế?
- Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến cô.
- Sao lại không liên quan? Giờ tao cũng coi như là chủ cái nhà này, còn mày chỉ đến đây ăn nhờ ở đậu, lỡ mày làm gì ảnh hưởng đến danh tiếng nhà tao thì ai chịu trách nhiệm?
- Hình như cô nhầm rồi thì phải.
Có việc gì cũng là anh cả chịu trách nhiệm, không phải cô nên cô đừng lo.
- Mày...!mày giỏi thật đấy.
Mày dựa hơi anh cả để vênh váo với ai thế? Mày có biết tao là ai không hả con kia?
Tôi cũng lười đôi co với kiểu người này nên đi thẳng lên trên tầng, thế nhưng mới bước đến nửa cầu thang, Phương lại gào lên:
- Thu, con Thu đâu, lấy cái túi rách kia cho tao.
Ai cho mang mấy túi đồ bẩn thỉu này về đây hả? Ai cho mày làm bẩn nhà tao hả con kia? Thu, lấy cái túi đồ đó vứt đi.
Tôi cúi xuống nhìn túi đồ trên tay mình, đó toàn là mấy thứ đồ chơi mà Bí Ngô thích, tôi đã mất công mang từ nhà cũ đến đây, giờ cô ta vô duyên vô cớ đòi vứt đi khiến tôi bực mình.
Tôi không đưa mà vẫn cầm chặt túi đồ chơi trong tay, còn người giúp việc tên Thu của cô ta lại xông đến, giằng lấy túi đồ của tôi.
- Đưa đây xem nào.
Đưa mấy cái đồ bẩn thỉu đó đây.
- Bỏ ra, đây là đồ chơi của con tôi.
Buông ra.
- Chủ nhà này là cô Phương nhé, cô ấy nói đưa đây thì đưa đây.
Có bỏ tay ra không? Đưa túi đó đây cho tôi.
Tôi điên tiết, nhất định không đưa mà cố chấp giữ chặt lấy, Phương thì ngồi ở ghế liếc mắt với người giúp việc, cô ta hiểu ý, lập tức buông tay rồi đẩy tôi một cái, tôi đang giằng túi, không phản ứng không kịp nên mất đà lăn xuống cầu thang.
Chị Oanh vừa bê cốc trà đi ra, thấy thế mới kêu ầm lên:
- Chi, cẩn thận.
Cũng may mà tôi ngày trước cũng học tý võ vẽ nên lúc lăn xuống cũng biết tự co người để không bị gãy cổ hay gãy xương, nhưng va đập mạnh thế thì khắp người không chỗ nào không đau, lăn xuống đến sàn tầng một đã tái mét mặt mày.
Khi người tôi vừa chạm đất thì chị Oanh đã vội vàng chạy lại đỡ tôi lên, còn người giúp việc tên Thu kia thì cậy có Phương che chở nên mặt mày vênh váo đi xuống, không hề mở miệng hỏi tôi một lời.
Chị Oanh sợ tôi bị sao mới sốt ruột hỏi tôi:
- Em có sao không? Có đau chỗ nào không? Trời ạ, cái con Thu kia, sao lại đẩy người ta xuống thế hả?
Phương nghe đụng đến người của mình thì đập bàn đứng dậy quát:
- Chị Oanh, chị nói thế là sao đấy? Tự nó không giằng được rồi ngã, sao chị lại đổ tội cho Thu? Chị mà nói linh tinh là tôi nói với bố tôi đuổi việc chị đấy, chị định chia rẽ gia đình tôi hay sao mà chị nói kiểu đó.
- Cô Phương, không phải.
Nhưng nãy rõ ràng tôi thấy Thu nó đẩy Chi xuống, may mà đứng không cao chứ nếu không gãy cổ chết người, to chuyện đấy cô Phương.
Dù sao Chi cũng là mẹ của Trường An.
- Mẹ của con bé Trường An thì sao? Đời nó có mạt kiếp cũng không được làm con dâu nhà này, cũng chỉ là đứa đến ăn nhờ ở đậu tý thôi, sớm muộn gì chả bị đuổi đi, việc gì chị phải sợ nó thế.
Mà tôi nói cho chị biết, chắc con này cũng chẳng tử tế gì đâu, ngủ với anh Tuấn để lừa đẻ ra con bé Trường An được thì chắc gì nó đã không dụ dỗ anh cả.
Làm gì có chuyện anh cả dễ dàng cho nó đi học như thế, chắc chắn con này giở trò gì rồi.
Đụng đến vấn đề nhạy cảm, chị Oanh cũng không biết nói thế nào, mà tôi khi ấy cũng không muốn lôi việc trao đổi của mình với Huy ra để giải thích, chỉ lảo đảo vịn chị Oanh đứng dậy.
Tôi nói:
- Cô không biết thì đừng có bịa chuyện bôi xấu người khác.
Bôi xấu tôi có thể không việc gì, nhưng nếu nói không đụng sự thật về anh cả, để đến tai anh ấy thì chưa chắc cô đã được yên đâu.
- Thế à? Mày mới đến mấy ngày mà tỏ ra hiểu anh cả nhỉ? Hiểu hơn cả tao cơ à?
Lúc này, khắp người tôi rất đau, nhưng tôi vẫn cố đứng thẳng lưng, nhìn cô ta rồi nở một nụ cười rất nhạt:
- Lúc đầu chính cô cũng bảo tôi là sống với anh cả rất khó sống mà.
Chắc được trải nghiệm rồi đúng không?
- Mày… không phải lên mặt dạy đời người khác.
Tự tao biết anh cả thế nào, không phải tỏ vẻ.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Còn nữa.
Tôi liếc vẻ mặt đang tức đến cứng ngắc của cô ta, bồi thêm một câu:
- Cô cũng đâu phải chủ nhà này.
Ở khu bên này, chủ nhà là anh cả.
Nếu muốn lấy đồ chơi của con tôi thì phải hỏi qua anh cả trước.
Anh cả đồng ý thì tôi đưa cho cô vứt, còn không thì nếu lần sau người giúp việc của cô dám đụng vào tôi, tôi sẽ trả đủ lại y như thế đấy.
- Tao thèm sợ mày chắc, để đó xem ai dám đụng ai.
Nói đến đây, Phương hậm hực lườm tôi một cái rồi quay sang quát người giúp việc:
- Đi.
- Vâng ạ.
Sau khi cô ta đi rồi, chị Oanh mới cúi xuống nhìn từ đầu đến chân tôi một lượt, thấy khuỷu tay tôi bắt đầu thâm và sưng lên, chị Oanh mới hốt hoảng nói:
- Đau lắm không em? Có không cử động được chỗ nào không?
- Không sao đâu chị, em vẫn cử động được, chắc va đập nên sưng tý thôi ạ.
- Hay là đi viện khám xem thế nào cho yên tâm em ạ.
Sưng hết tay chân rồi, lỡ rạn xương hay gãy tay thì sao?
Tôi không muốn chị ấy lo lắng cho mình nên cố cười thật tươi đáp:
- Chân tay em cứng lắm, dân lao động mà, không sao đâu chị.
Nếu đau quá thì em báo chị ngay.
- Ừ, thế em lên phòng nghỉ đi, chị đi lấy ít cao nóng bôi cho tan thâm.
- Vâng, em cảm ơn chị.
Lúc thoa cao, chị Oanh mới bảo tôi đừng chấp Phương, tính cô ta xưa giờ vẫn thích chèn ép người khác như vậy, dặn tôi cứ nói với Huy để xem anh ta giải quyết như thế nào.
Thế nhưng, tôi sợ mình đến đây đã là một sự phiền phức với Huy, cũng không muốn mới ngày đầu nhập học đã gây ra chuyện ầm ỹ, ảnh hưởng đến anh ta, cho nên xua tay đáp:
- Chị đừng nói với anh Huy nhé, em không sao đâu.
Đau tý ấy mà.
Dù sao anh Huy với Phương cũng là người nhà, em chỉ là mẹ của Trường An thôi, tự nhiên vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm gia đình người khác em ngại lắm.
- Nhưng mà nếu cứ để thế thì sẽ có lần sau nữa đấy.
- Chị yên tâm, em nhìn thế thôi chứ không dễ bị người khác bắt nạt đâu.
Em lì lắm.
- Ừ, đúng là lì.
Lì mới mang bầu Trường An rồi tự nuôi tận 4 năm.
Chị nói em nghe, trước chị cũng nghe nói có mấy cô đến ăn vạ cậu Tuấn, toàn bảo có bầu rồi đòi cậu Tuấn phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà ai cũng biết là mấy cô ấy chỉ tham tiền nhà mình thôi, ông chủ đưa tiền cho cái là đồng ý bỏ thai ngay.
- Thế hả chị?
- Ừ.
Nhà giàu nên phải lấy vợ môn đăng hộ đối, bầu bì gì cũng không cho sinh đâu, vì ông chủ bảo người ta chỉ muốn lừa cậu Tuấn để moi tiền nhà mình thôi.
Chỉ có cô Phương là con nhà giàu, nhà bên ấy cũng có công ty to nên ông chủ mới gán ghép cho cậu Hải cưới.
Nói đến đây, chị Oanh lại cau mày đăm chiêu ngẫm nghĩ gì đó, lát sau mới bảo tôi:
- Mà nghĩ cũng lạ, trước giờ tính cô Phương hay chê bai hạch họe người khác, nhưng cũng chỉ nói mấy câu thôi chứ không đến nỗi ghét ra mặt như với em.
Hay em có làm gì phật lòng cô ấy không?
- Không ạ.
Lần đầu tiên gặp em đã thấy Phương không thích em rồi.
Lần thứ 2 gặp thì mắng em luôn, lần 3 là lần này đấy.
- Thế thì lạ nhỉ? Chưa bao giờ chị thấy cô ấy khó chịu với ai như em đấy.
Ghét không lý do.
- À… chắc là thấy em "lạc loài" nên không ưa.
Người ta là con gái nhà giàu mà.
- Ừ, chắc thế.
Tôi nghĩ Phương khinh tôi nhà nghèo nên mới thế, sau cùng cũng tự nhủ mình rằng: dù sao tôi cũng không ở đây lâu, cô ta có ghét thì cũng kệ thôi.
Không ngờ, mãi đến sau này mới biết mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Bất kỳ mối quan hệ nào, dù yêu hay ghét cũng đều có lý do của nó.
Và lý do Phương không ưa tôi, thực sự đã làm tôi rất bất ngờ.
Tối hôm đó, tôi cứ nghĩ Huy cũng sẽ về muộn như mọi lần nhưng mới tám giờ đã thấy xe anh ta đi vào trong