EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Nghe Thư Hoài Đạt kêu cô hãy theo đuổi nàng, Úc Uyển Ương vừa vui vẻ đồng thời cũng phiền muộn vô cùng. Cô đã thấy rất nhiều trên truyền hình, tuy rằng đối với chuyện này không có xa lạ gì, nhưng theo đuổi người khác, thì Úc Uyển Ương hoàn toàn không hề có kinh nghiệm.
Cô suy nghĩ, loại chuyện này Cố Thấm Phong khẳng định cũng không biết phải làm sao, phỏng chừng Trầm Mộ Ngôn sẽ có kinh nghiệm. Trước khi ngủ do dự, sau khi ngủ dậy cũng do dự, rốt cuộc cũng gọi điện thoại của Trầm Mộ Ngôn.
Lúc này ngoài trời còn sớm, Trầm Mộ Ngôn cũng không phải là người chăm chỉ công tác, hôm nay lại lười biếng, kéo Cố Thấm Phong ở nhà ngủ nướng.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, hơn nữa tối qua hai người quá phóng túng nên bây giờ còn đang ngủ rất say. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên thì Trầm Mộ Ngôn mơ mơ mang mang đem tay đặt lên lưng Cố Thấm Phong vuốt ve, nghe được âm thanh phiền toái nên đem đầu chôn vào lòng Cố Thấm Phong, miễn cưỡng hừ một tiếng.
"Mộ Ngôn, có điện thoại, mau nghe đi..." Cố Thấm Phong cũng đang còn mơ màng, âm thanh còn buồn ngủ dày đặc.
Tối qua Trầm Mộ Ngôn ép cô tới nửa đêm, bây giờ cả người đều vô lực, nói chuyện thì khàn khàn. Trái lại Trầm Mộ Ngôn vừa nghe như vậy, thì bật cười thành tiếng, mở to mắt ngẩng đầu nhìn cô, thuận tay với lấy di động ở đầu giường.
"A, là tiểu Úc muội muội." Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng nói một câu, nở nụ cười, ở trong lòng Cố Thấm Phong ma xát ma xát, lúc này mới nhận điện thoại, lười biếng lên tiếng: "Tiểu Úc muội muội, có chuyện gì mà tìm chị sớm như vậy? Chị còn chưa thức dậy."
Giọng nói lười biếng lại liêu người, còn mang theo một cỗ ẩn ẩn yếu ớt, Úc Uyển Ương vừa nghe thì liền biết hai người này đã chiến đấu hăng say nên mới kiệt sức như vậy, khóe môi giơ lên.
Nàng nhớ tới lời nói của Thư Hoài Đạt, thu lại tươi cười, nhẹ giọng chân thành nói: "Mộ Ngôn, em muốn hỏi chị muốn theo đuổi một người, phải làm như thế nào? Làm sao để người ta nhận lời theo đuổi của mình?"
Úc Uyển Ương đang dựa vào đầu giường, sắc mặt nặng nề, mày cau giống như công việc đang gặp chuyện khó giải quyết.
Cô không hỏi Trầm Mộ Ngôn làm sao để một người tin tưởng mình lần nữa, yêu mình lần nữa, vì cô thấy không cần, Thư Hoài Đạt muốn chỉ là chuyện hết sức bình thường. Nếu không phải như vậy, với tính tình của Thư Hoài Đạt, đã để cho cô ở Úc gia tự sinh tự diệt rồi, làm sao có thể lén lúc giúp đỡ cô được chứ!
Trầm Mộ Ngôn vừa nghe thì con sâu ngủ liền biến mất, lập túc dùng chân ma xát Cố Thấm Phong, làm Cố Thấm Phong híp mắt thản nhiên mà "Ân?" Một tiếng, lúc này mới nghe Trầm Mộ Ngôn nói: "Như thế nào? Thư Hoài Đạt cho em nan đề sao? Muốn em theo đuổi cậu ấy sao?"
Nghĩ cũng biết, Thư Hoài Đạt đã nháo một trận rồi, đừng thấy Thư Hoài Đạt cả người không nhiễm khói bụi nhân gian, lục căn thanh tịnh, vui buồn đều không lộ ra bên ngoài, hai năm trước vì Úc Uyển Ương mà đánh đổi tất cả, hoàn toàn giống với tình đầu của một tiểu cô nương.
Kỳ thật nội tâm của Thư Hoài Đạt đối với tình cảm cũng giống người bình thường thôi, thậm chí còn mẫn cảm hơn nhiều, nghẹn khuất nên muốn chỉnh đốn Úc Uyển Ương,
Quả nhiên, Úc Uyển Ương "Ân" một tiếng, bởi vì Trầm Mộ Ngôn mở loa ngoài, Cố Thấm Phong cũng nghe được rõ ràng, tò mò cũng mở mắt to ra, cơn buồn ngủ cũng bị đuổi đi.
"Thư Hoài Đạt càng ngày càng khó đối phó..." Trầm Mộ Ngôn nở nụ cười, hai chân ở trong chăn thì kẹp lấy chân Cố Thấm Phong, không đợi Cố Thấm Phong có phản ứng, nàng lại nói tiếp: "Tiểu cô nương mười mấy tuổi thì mới muốn người khác theo đuổi, cậu ấy ba mươi mốt tuổi lại yêu cầu như vậy."
Ánh mắt của Trầm Mộ Ngôn lại bắt đầu lâm vào hồi ức, ngón tay cọ xát vào di động, lại cười một tiếng, nói: "Bất quá em cũng đừng thấy cậu ấy lạ, coi như là tình thú giữa hai người. Lúc trước phát hiện Chung Dật Minh dây dưa với em, cũng không có ý định làm khó dễ em, ngược lại còn vì em mà khó dễ Chung Dật Minh, sau này lại nghĩ nhiều cách để tiếp cận với em, nếu không hai người cũng sẽ không đến được với nhau.
Nói trắng ra, là cậu ấy chủ động theo đuổi em. Cho nên tiểu Úc muội muội, em có thể thử một lần, hãy xem cậu ấy như là một người chưa thích em, mà tận lực theo đuổi một lần. Dù sao hai người là ván đã đóng thuyền, không bằng cho Hoài Đạt được thử một lần, cảm giác được em theo đuổi, chị nghĩ cậu ấy sẽ rất vui vẻ, chỉ là không lập tức nói với em thôi."
Úc Uyển Ương càng nghe thì đầu càng cúi thấp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ trầm mặc, chờ đợi Trầm Mộ Ngôn nói tiếp.
Khi cô tưởng Trầm Mộ Ngôn sẽ không cho cô đề nghị gì, thì nghe Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, giọng nói từ từ phiêu tới: "Em không có ở đây, Thư Hoài Đạt đã từng nói, để hai người bỏ xuống sự phòng bị dành cho đối phương chính là sự tin tưởng lẫn nhau, cậu ấy luôn đợi em, giúp em. Cho nên bây giờ em không cần phải đặc biệt vì cậu ấy làm cái gì, chỉ cần dụng tâm là tốt rồi, cậu ấy đợi không chỉ là em trở về mà còn có lòng của em."
Tay Úc Uyển Ương không tự chủ được mà nắm chặt mềm, khóe mắt có chút lạnh, từng giọt từng giọt chảy xuống, ở cổ họng hình như có cái gì đó nuốt không xuống được, làm cho cô không thể nói được dù là nửa câu. Trước mặt bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt ôn nhu của Thư Hoài Đạt, nhưng câu nói thâm tình của nàng: "Chị thích em, chị chưa ly hôn không được liên lạc với nhau."
"Uyển Ương, chị muốn bản thân sạch sẽ mới ở cùng một chỗ với em, cho em một người hoàn chỉnh, không có bất cứ ràng buộc gì."
"Chúng ta ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ. Quần áo để cùng một chỗ, giầy cũng để chung một chỗ, em sẽ hối hận sao?"
Nước mắt Úc Uyển Ương tràn ra càng nhiều, ướt hai má cô, ướt cả vạt áo. Không biết Trầm Mộ Ngôn cúp điện thoại lúc nào, cô tùy tiện bỏ điện thoại xuống giường, đem mặt vùi vào gối đầu, vô thanh mà tùy ý để nước mắt chảy xuống.
Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân đã lựa chọn sai lầm, vì có thể cùng Thư Hoài Đạt có một tương lai chắc chắn, vô luận cái gì thì cô cũng nguyện ý đi nếm thử.
Mà khi cô cẩn thận suy nghĩ, hai năm qua Thư Hoài Đạt đã trải qua như thế nào? Cô càng suy nghĩ