EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
"Hoài Đạt, em không thể cứ tiếp tục đi xuống như vậy được, em không thể cứ tránh sau lưng chị để chị một mình gánh vác tình yêu của chúng ta, em không thể đem tất cả tương lai đều đặt trên người chị. Em đã từng nói, chị không phải thần, chị là người yêu của em, em không nhẫn tâm..."
Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt, ánh mắt cô nhu hòa, hốc mắt đỏ một vòng.
Hình dáng của mộc gỗ vẫn như vậy, chỉ là những góc cạnh lúc cô điêu khắc đã hoàn toàn nhẫn bóng, cầm trong tay có cảm giác lành lạnh, không hề cảm thấy bị thô ráp. Cô không biết Thư Hoài Đạt đã sờ nó bao nhiêu lần mới làm nó có cảm giác như hiện tại, nhưng ít ra có thể đem nó bỏ trong túi, nhất định nàng luôn mang theo bên mình.
"Em đang làm cái gì?"
Một đạo âm thanh thản nhiên truyền tới, Úc Uyển Ương bộn rộn xoay người qua chỗ khác, kích động làm cô quên là mình nên nói cái gì. Khối gỗ vẫn được nắm trong tay, cô nhìn Thư Hoài Đạt đứng đó nhăn mi.
"Thực xin lỗi, Hoài Đạt, em không phải cố ý..." Úc Uyển Ương chỉ cúi đầu nhìn khối gỗ, thấp giọng nỉ non nói: "Lúc nãy em định giúp chị treo cái túi lên, sau đó thấy nó..."
Úc Uyển Ương nói được một nửa rồi không nói nữa, thấy là một chuyện, nhưng cô quả thật chưa được sự đồng ý của Thư Hoài Đạt, đã tự tiện lấy nó ra.
Cái mộc gỗ này không chỉ là hàng mỹ nghệ thông thường, nó đại diện cho Úc Uyển Ương được Thư Hoài Đạt giữ lại, tình cảnh này giống như tình cảnh hôm đó.
Thư Hoài Đạt chỉ cảm thấy tâm của mình đau như bị ai nhéo, hai tay ở phía sau nắm chặt thành quyền, mày thì nhăn chặt.
Nhìn Úc Uyển Ương đỏ mắt đứng đó, nàng gần như muốn bước nhanh tới nắm cổ tay cô, để cô nhìn thẳng mình, từng câu từng chữ hỏi cô 'Em có biết hai năm qua, chị sống như thế nào không? Có biết chị vượt qua như thế nào không? Chị giữ lại tất cả quần áo của em, nhìn bàn chải khăn mặt của em từng sử dụng, nằm trên giường mà chúng ta đã từng ôm nhau ngủ hằng đêm. Chị với em đã từng yêu nhau như vậy, nhưng hôm nay trong lòng chị, chỉ là hư không và vắng lặng'.
Suy nghĩ, ủy khuất ào ạt tràn về, giống như nham thạch bùng nổ làm máu toàn thân nàng sôi trào, những oán niệm trong mấy trăm ngày kia làm nàng đau đến hít thở không thông, mà giờ khi nhìn Úc Uyển Ương hai mắt rưng rưng đứng ở đây thì những cảm xúc đó bị tình yêu thôn phệ biến mất không còn một chút.
Cuối cùng, Thư Hoài Đạt từ từ đi qua, lên tiếng: "Không sao, chị không trách em, đưa nó cho chị, em tiếp tục nghỉ ngơi đi." Thư Hoài Đạt đưa tay lấy khối gỗ, đầu ngón tay theo thói quen cẩn thận vuốt ve nó, ôn nhu bỏ nó vào trong túi, sau đó không nói gì nữa, treo túi lên rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Thư Hoài Đạt không có đi xa, nàng dựa lưng vào cửa, ngửa đầu từ từ nhắm hai mặt lại, lẳng lặng đứng đó. Giống như ma xui quỷ khiến nàng lại đi vào lần nữa, lại nhìn thấy Úc Uyển Ương ôm chăn của nàng, cuộn mình nằm trên giường ngủ, tư thế ngủ này quá quen thuộc, Úc Uyển Ương cũng giống như nàng, chứng tỏ hai năm qua người này cũng không dễ dàng gì.
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng đi tới bên giường, lặng lẽ kéo ghế ngồi gần bên cạnh Úc Uyển Ương, chăm chú nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, cho đến hai mắt đau xót, nước mắt cũng từ trong hốc mắt trượt xuống.
Nếu lúc này Úc Uyển Ương tỉnh lại, nhất định sẽ nhìn thấy hai tròng mắt luôn bình thản thì bây giờ lại tràn đầy tơ máu.
Thư Hoài Đạt nghiêng thân mình tới phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay Úc Uyển Ương, thì lại nghe được một tiếng mơ hồ 'Hoài Đạt', đánh nát kiên trì còn sót lại trong lòng nàng. Mọi cảm xúc quấn quanh trái tim nàng, bị một tiếng gọi này nghiền nát thành bột phấn, mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Nàng cầm tay Úc Uyển Ương đưa lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên khớp ngón tay cô, nàng biết trái tim của Úc Uyển Ương cũng đau không kém nàng.
Thư Hoài Đạt nhẹ vỗ về khuôn mặt của Úc Uyển Ương, cố nén rung động, thấp giọng nói: "Uyển Ương, chị không trách em. Là chị sai rồi, chị ích kỷ, trong lúc đó em với chị có ai dễ chứ! Chị tại sao còn muốn làm em thêm thống khổ chứ? Xin lỗi em, xin lỗi em..."
Thư Hoài Đạt từng cho rằng chỉ cần mình bảo vệ tốt cho Úc Uyển Ương, là có thể bảo vệ được tình yêu của hai người, nàng cũng tưởng là chỉ cần hai người luôn yêu thương nhau, thì cho dù người ngoài có nói gì thì cũng không ảnh hưởng.
Nhưng sau khi nàng thử đặt mình vào hoàn cảnh của Úc Uyển Ương, mới hiểu rõ được tâm tình của cô, nàng không có cách nào trách Úc Uyển Ương được nữa.
Úc Uyển Ương nhất định rất để ý những gì Thư Hòa Thái nói, cô rất muốn cùng Thư Hoài Đạt có một tương lai vô tư vô lực, cô không muốn để một mình nàng gánh vác, nhưng lúc đó cô chỉ có thể đứng nghe rồi chịu đựng cái đau thấu xương mà không thể phản bác lại.
Từng giây từng giây trôi qua, phòng nghỉ yên tĩnh vô cùng.
Thư Hoài Đạt vẫn duy trì tư thế đó không biết bao lâu, tằm mắt của nàng không dời khỏi mặt của Úc Uyển Ương, cho đến khi ngón tay ở gần môi nàng có chút động đậy.
Úc Uyển Ương cảm thấy trước mặt một mảnh mông lung, thấy được hình dáng quen thuộc trước mắt, nhưng cô không có cách nào nhìn rõ mặt. Người trước mặt cũng im lặng không lên tiếng, lặng lặng nhìn cô, chờ cô tỉnh táo lại.
Không biết bao nhiêu đêm luôn mơ thấy Thư Hoài Đạt vẫn ở bên cạnh cô, cùng cô đối mặt với tất cả khó khăn, cùng cô gánh vác toàn bộ áp lực. Nhưng mơ cũng chỉ là mơ thôi, cô không thể chỉ dựa vào Thư Hoài Đạt, tỉnh lại, cuối cùng cô cũng chỉ có một mình.
"Hoài Đạt, em rất nhớ chị..." Úc Uyển Ương cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ hơn, cố gắng giãy dụa tỉnh lại. Cô đưa tay muốn sờ người trước mặt, nhưng khi cô giật giật tay mới biết tay của mình đang bị nắm chặt, không thể động đậy.
Thư Hoài Đạt nghe được câu nói khàn khàn kia, lòng mềm nhũn, khom người nhẹ nhàng dán môi xuống khóe mắt Úc Uyển Ương. Nàng cảm nhận được người đang nằm thân thể cứng đờ, lăng lăng tùy ý để nàng hôn hôn, thậm chí trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được vị đắng của nước mắt.
"Chị ở đây, em sờ sờ xem." Thư Hoài Đạt lại hôn xuống trán cô, đem tay cô vòng qua cổ mình, nhu thanh, một tiếng một tiếng hống cô: "Uyển Ương, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Môi Thư Hoài Đạt run rẩy, quá nhiều nhớ nhung điều được thể hiện qua nụ hôn này, nàng không quản lý trí của mình, càng không quản sự tùy hứng trong lòng của mình. Lòng nàng tràn đầy ý nghĩ muốn nói với Úc Uyển Ương, nàng đã sai rồi, thật sự sai rồi.
Cuối cùng, Úc Uyển Ương cũng thanh tỉnh , cô nhìn thấy tai Thư Hoài Đạt đỏ bừng, cảm thấy tay nàng dùng lực ôm cô vào trong ngực, càng ôm càng chặt.
"Hoài Đạt, cuối cùng chị cũng chịu gọi tên em, em tưởng chị sẽ giận em thêm một thời gian nữa." Úc Uyển Ương phủng lên mặt nàng, đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười lại nói tiếp: "Bất quá không có chuyện gì, chúng ta còn có thời