EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-------------------------
Trong phòng tắm, tiếng nước im bặt dừng lại, người bên trong khẽ mở cửa, để hơi nước tràn ngập bên trong tản ra ngoài. Úc Uyển Ương lúc tắm đều yêu thích dùng nước nóng, bởi vì nàng cảm giác thoải mái, mỗi lần tắm xong đi ra đều khiến cho da thịt trắng nõn mau ửng hồng lên.
Nàng mặc vào áo tắm màu xanh ngọc bích, vải vóc tơ lụa dán chặt vào người, phác họa ra dáng hình mê người cùng tư thái tự nhiên, hiện ra một điểm tao nhã, một điểm gợi cảm, hai thứ này kết hợp vào một chỗ thì chính là cực hạn dụ hoặc.
Trở về phòng, vốn là muốn xem xong một bộ phim rồi đi ngủ, nhưng Úc Uyển Ương bỗng nhiên cảm giác thứ gì đó đang bủa vây mình. Chính là nhìn thấy giấy note của Thư Hoài Đạt, nàng không tự chủ lộ ra ý cười. Tất cả, vì một mảnh giấy này mà bắt đầu, cũng bởi vì nó mà sáng tỏ.
Không biết ngày đó, thời điểm Thư Hoài Đạt hôn môi mình chính là tâm tình gì, là vẻ mặt như thế nào, nàng đều không nhớ ra được. Nhưng là trong lòng đang âm thầm vui mừng, nếu như ngày đó không phải uống nhiều một chút, phỏng chừng sẽ không sớm như thế nghe được những lời trong lòng của Thư Hoài Đạt.
Nàng đang miên man suy nghĩ, điện thoại di động liền vang lên, ở ban đêm yên tĩnh, âm thanh này đặc biệt rõ ràng. Nàng giương lên khóe miệng, nhận điện thoại, còn chưa kịp hỏi tiếng được tiếng không, người ở bên kia đã ôn nhu mà mở miệng, "Chị sắp đến cửa rồi."
Úc Uyển Ương điện thoại cũng không kịp treo, mang dép lê mà chạy đi mở cửa, nhìn thấy người đang ung dung mỉm cười đối diện mình, đây không phải là Thư Hoài Đạt thì còn là ai được nữa?
"Thư Hoài Đạt!" - Úc Uyển Ương đóng cửa lại, ôm chặt lấy nàng, chừng mấy ngày, nhớ nhung bao nhiêu đều dâng lên tới miệng - "Chị tại sao lâu như vậy mới đến, nếu sau này chị còn lâu như vậy mới đến, em chắc chắn sẽ quên mất chị!"
Thư Hoài Đạt cười ôm lại nàng, cảm xúc tơ lụa mềm mại dưới lòng bàn tay, từng điểm từng điểm đều lấp kín sự cô tịch lâu dài bấy lâu nay của nàng. Ngày xưa nàng chưa từng cảm giác được sự cô đơn, dù cho thời điểm tốt đẹp nhất ở với Chung Dật Minh, hắn đi công tác lâu như vậy, nàng cũng chưa từng cảm thấy cô quạnh.
Nhưng ở thời khắc nàng ôm lấy Úc Uyển Ương, nàng đột nhiên cảm giác được sự bình thản lúc trước, so sánh với thời khắc này, tất cả đều là trống vắng tịch liêu. Là vì sự xuất hiện của Úc Uyển Ương, nên nàng mới cảm thấy như vậy.
"Vừa mới tắm qua sao?" - Thư Hoài Đạt đem nàng kéo ra một chút, cẩn thận đẩy những sợi tóc vì sự kích động của nàng mà lòa xòa trước trán - "Tóc còn có chút ướt, mặt cũng rất nóng đây."
"Dạ, em không biết chị sẽ đến, vốn là dự định đi ngủ sớm một chút." - Úc Uyển Ương chăm chú nắm tay nàng, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm nàng.
"Này xem ra chị đến rất đúng lúc. Không biết chị có vinh hạnh lau tóc cho ngôi sao lớn hay không?" - Thư Hoài Đạt trêu chọc một câu, cùng một chỗ với Úc Uyển Ương đều là thư thái như vậy, không có chỗ nào cần kiêng kị. Nàng muốn thay Úc Uyển Ương làm một ít việc vặt hàng ngày, cho dù chỉ là lau tóc, nàng cũng cảm thấy đây là một lạc thú khi ở bên nhau.
"Vào phòng em đi." Úc Uyển Ương đẩy nàng vào trong phòng, ngồi ở mép giường để nàng lau tóc cho mình. Ngón tay của Thư Hoài Đạt cách chiếc khăn lông mà nhẹ nhàng xoa tóc cho Úc Uyển Ương, hai tay từ từ chuyển qua thái dương của Úc Uyển Ương, sức mạnh cũng càng ngày càng mềm nhẹ đi.
"Buồn ngủ sao, chị có phải đến trễ quá hay không?" - Thư Hoài Đạt hơi khom người, tận lực để tầm mắt đối lập cùng Úc Uyển Ương. Càng là như vậy, nàng lại muốn thời gian dừng lại để nàng có thể nhìn rõ người con gái này, luôn cảm giác chỉ cần một giây sau thôi, nàng sẽ say mê sâu sắc đôi mắt mỹ lệ này.
"Không, chị đến rồi, em sẽ không buồn ngủ nữa." - Một cái tay Úc Uyển Ương sờ lên tay của Thư Hoài Đạt, không cho nàng tiếp tục động tác ở bên thái dương của mình, âm thanh xoàn xoạt vì xoa tóc dần dần ngừng lại.
"Thì ra chị không những có công năng thôi miên, còn có chức năng tỉnh thần, hiệu quả đến như vậy." - Trong thanh âm của Thư Hoài Đạt mang theo ý cười mơ hồ, tầm mắt lơ đãng lúc này trong nháy mắt lại nhìn xuống. Áo tắm của Úc Uyển Ương có chút hơi mở rộng, lỗ tai của Thư Hoài Đạt bắt đầu ửng hồng, thay đổi tầm mắt nhìn lại gương mặt của Úc Uyển Ương, nhưng là trong đầu lại hiện lên cảnh vô ý nhìn thấy vừa nãy.
Úc Uyển Ương theo bản năng mà cắn môi dưới, chậm rãi đến gần chút, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi của Thư Hoài Đạt.
Lần trước nàng không tỉnh táo, lần này hai người đều ở trong mắt đối phương mà nhìn thấy chính mình, Thư Hoài Đạt thay nàng lau tóc lại biến thành một tay ôm gáy của nàng, đôi môi và chiếc lưỡi nhỏ theo sự chủ động của Úc Uyển Ương mà từ từ thể hiện sự xâm nhập.
Hương vị sữa tắm lưu giữ lại trên người Úc Uyển Ương, mùi thơm không có báo trước này chậm rãi bao vây Thư Hoài Đạt, bao vây không gian hô hấp của nàng, nàng cảm giác được chính mình không hề thỏa mãn với tư thế khom người này, mà là càng ngày càng đi tới, kề sát Úc Uyển Ương.
Khi nàng triệt để mà dính chặt vào người Úc Uyển Ương, bởi vì quá mức đến gần như vậy, khiến cho Úc Uyển Ương không thể nào ngồi thẳng như tư thế cũ, hai người trọng tâm bất ổn, Úc Uyển Ương ngã xuống giường kéo theo Thư Hoài Đạt.
"Đau.." - Úc Uyển Ương bị đau, tóc ở phía sau bị chính lưng của nàng đè lên, nhưng là nhìn thấy lỗ tai của Thư Hoài Đạt ửng hồng đến độ như vậy, nàng liền cười rộ - "Thư Hoài Đạt, lỗ tai của chị đỏ nha!"
Người trước mặt bận bịu che miệng của nàng, quát khẽ một tiếng, "Không cho nói."
Cho đến bây giờ, Thư Hoài Đạt cũng chưa bao giờ có thời điểm mất khả năng khống chế bản thân mình. Đây là lần thứ nhất, nàng cảm giác mình là một người có nhu cầu. Không phải nhu cầu giống như Chung Dật Minh, mà đơn thuần là nhu cầu muốn thân mật với người mình yêu.
Úc Uyển Ương bắt được tay nàng, đem nó kéo về phía mình, nhỏ giọng mà nghiêm túc hỏi, "Chuyện của chị, xong rồi sao?"
Bây giờ đối với Úc Uyển Ương mà nói, chú ý đầu tiên chỉ nằm ở vấn đề hôn nhân của Thư Hoài Đạt. Mặc dù nàng có được lời giải thích của Thư Hoài Đạt, nhưng không có triệt để thoát khỏi mối quan hệ hôn nhân này, nàng đều cảm thấy bất an.
Thư Hoài Đạt lắc đầu một cái, "Vẫn không có, hắn không có dễ dàng buông tay như vậy."
Úc Uyển Ương căng thẳng trong lòng, trên mặt cũng mang theo vẻ nghiêm trọng. Thư Hoài Đạt nhìn thấy, nặn nặn mặt của nàng, động viên nói, "Đừng lo lắng, không xảy ra vấn đề. Ba mẹ chị đã đồng ý, hiện tại ưu thế đều nằm ở phía chị."
"Xưa nay đều chưa từng gặp qua chị bởi vì chuyện này mà tức giận. Thời điểm chị ở một mình, chị đã vượt qua như thế nào, có thể nói cho em biết không?" - Úc Uyển Ương tựa vào lồng ngực của Thư Hoài Đạt, đưa tay nắm eo của nàng, ánh mắt nâng lên phảng phất sự ôn nhu trầm bổng.
Thư Hoài Đạt trong mắt Úc Uyển Ương không phải là một người đáng thương hại, là Chung Dật Minh không hiểu không quý trọng nàng, Thư Hoài Đạt phải là người nhận được gấp đôi sự yêu thương, chứ không phải là sự thương hại.
Thư Hoài Đạt tựa cằm mình vào trán Úc Uyển Ương, buông ra một tiếng thở dài, "Thời điểm mê man đã qua rồi, chỉ là trước kia chị từng muốn yên bình mà đi cùng hắn đến hết đời. Uyển Ương, em có hiểu loại cảm giác đó không, chị chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ly hôn, chị đã cho là mình sẽ đi cùng với hắn, qua mấy năm nữa sẽ có một đứa nhỏ, sinh hoạt bình thản như vậy kéo dài cho đến khi chị già đi.."
Một người phụ nữ, chua xót nhất chắc là đem đời của mình, giao nhầm cho một người. Khi quay đầu lại, thứ mình nhận được chỉ toàn là phản bội. Thư Hoài Đạt là có khổ sở, nhưng khổ sở này cũng không phải bởi vì yêu mà sinh ra.
"Thư Hoài Đạt. Chị đừng khổ sở. Nhân sinh luôn có thời điểm bất tận nhân ý* như vậy, thứ mà mình nhận được có đôi khi không phải là thứ mình muốn ngay từ lúc ban đầu...." - Úc Uyển Ương ngẩng đầu hôn lên khóe môi của nàng, một nụ cười dần dần tràn ra - "Thế nhưng chị đừng thương tâm, em thương chị."
Rất sớm rất sớm từ lúc trước, nàng đã cảm thấy Thư Hoài Đạt không đáng nhận được những thứ như vậy, càng là đau lòng cho nàng, bây giờ có được cơ hội, có thể nào không