EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
----------------------------
Thư Hoài Đạt dự đoán đến mức chính xác, Chung Dật Minh quả nhiên đi thăm dò quan hệ kết giao của nàng. Hắn cảm giác, một người phụ nữ hoàn toàn không có nhu cầu sinh hoạt chuyện vợ chồng, thậm chí đi đến mức độ chống cự, nhất định là ở bên ngoài có sự lựa chọn tốt hơn, càng yêu thích hơn, nên mới dẫn đến Thư Hoài Đạt đối với mình bất mãn.
Bằng không lấy cảm tình giữa hai người, không có ái tình cũng có thân tình, Thư Hoài Đạt làm sao có khả năng như thế, quả quyết yêu cầu ly hôn?
Nhưng kết quả làm hắn không tin được, bởi vì cùng nàng qua lại, thân thiết cũng chỉ có trưởng bối của Thư gia cùng bên Trầm Mộ Ngôn, tiếp theo là Chu Nghê, còn dư lại chính là rất ít khách hàng trên phương diện làm ăn của nàng. Đã như vậy, chuyện nàng ly hôn, nguyên nhân xem ra là bởi vì chính mình. Điều này làm cho hắn càng thêm buồn bực, Thư Hoài Đạt bên này nói không thông, vậy chỉ có thể mượn Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn trợ giúp.
Thư Hoài Đạt bị Chung Dật Minh thường xuyền quấy rầy, khiến cho cả người tâm tình đều không tốt, không phải đến công ty đón nàng khi tan tầm, thì chính là phái người hướng văn phòng nàng tặng đồ.
Sự tình đã nói ra miệng, tự nhiên cũng không cần thiết lưu lại cho hắn mặt mũi, dễ dàng tạo ra hiểu lầm. Bởi vậy Thư Hoài Đạt phát ra thông báo cho cấp dưới, một khi nhìn thấy người tặng quà do Chung Dật Minh phái đến, không cần đưa đến cho Thư Hoài Đạt, tự mình các nàng xử lý.
Mà Chung Dật Minh nhưng là không thể tiến vào văn phòng quản lý của Hoa Duệ cùng Thịnh Quang. Bị đối xử như vậy khiến cho người khác truyền miệng nhau tin đồn, sự chú ý được nâng cao, nhắm vào đôi tài tử giai nhân của thương giới này.
Mặc kệ Chung Dật Minh ôm cây đợi thỏ, Thư Hoài Đạt vẫn là đi vòng một đường khác mà rời đi, nếu như hắn canh giữ ở bãi đậu xe, nàng liền gọi xe để về nhà. Như vậy tiếp theo mấy lần sau, Chung Dật Minh liền không đến nữa.
Để Thư Hoài Đạt không hề ngờ đến chính là Chung Dật Minh thật sự dám đến Thư gia. Nhìn thấy trong nhà của chính mình để một chiếc xe quen thuộc, nàng nhướng mày, một nụ cười cực đạm nhạt hiện lên.
"Mẹ, những đồ bổ này hai người hãy ăn trước, qua một thời gian nữa con lại đem đến. Này huyết tổ yến là loại thực phẩm quý hiếm, đối với thân thể rất tốt."
Còn chưa đến phòng khách đã nghe thanh âm nho nhã lễ độ của Chung Dật Minh, Lê Nhu Mẫn trái lại không nói gì. Thư Hoài Đạt đến gần, trước khi Chung Dật Minh kịp quay đầu lại thì nàng liền lên tiếng, "Mẹ, con đã về."
"Trở về, chuẩn bị ăn cơm rồi." - Lê Nhu Mẫn lúc này mới có vẻ mặt ôn hòa, đứng lên kéo tay của Thư Hoài Đạt, tuy là không trách cứ gì Chung Dật Minh, nhưng đối với hắn không nói lời nào mới chính là chỉ trích lớn nhất.
Chung Dật Minh sắc mặt tái xanh, khó coi đến đòi mạng, từ chính mình đi vào bây giờ, Thư Hòa Thái không ở phòng khách, Lê Nhu Mẫn chỉ ngẫu nhiên lúc hắn nói chuyện mới đáp lại vài chữ, người sáng suốt đều nhìn ra được là họ đều đối với hắn cảm thấy bất mãn.
Thư Hoài Đạt quay đầu cười một tiếng nói, "Nếu Chung tiên sinh đã ở đây, vậy thì đồng thời ăn một bữa cơm đi. Tôi cho người đem thêm một bộ bát đũa."
Một câu nói hữu lễ, đại biểu cho sự xa lánh, Lê Nhu Mẫn nhất định là không có ý tứ mời hắn lưu lại, câu nói này của Thư Hoài Đạt không phải là cho hắn bậc thang, mà là cho hắn một cái tát vào mặt. Bởi vì Lê Nhu Mẫn không còn đem hắn xem là người của Thư gia, mà Thư Hoài Đạt cũng chỉ xem hắn như là khách mời.
Thời điểm món ăn được đem lên, cũng là lúc Thư Hòa Thái từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Chung Dật Minh đang khá là ân cần, trên mặt ông không có biểu hiện gì, trực tiếp ngồi ở chủ vị. Ông nhìn Thư Hoài Đạt đang kéo tay áo vì nàng vừa mới đi ra khỏi phòng bếp rửa tay, đột nhiên nói một câu, "Hoài Đạt, gần đây thường ở nhà ăn cơm, cho nên muốn ăn gì thì con hãy nói với dì Lý. Con đi ra ngoài lâu, ba mẹ cũng không biết con có khẩu vị gì mới hay không."
"Khẩu vị của con cùng với trước kia giống nhau, không có gì mới, dì Lý đều biết." - Thư Hoài Đạt ngồi vào bên người Lê Nhu Mẫn, tiếp nhận chén đũa từ tay dì Lý, còn nói, "Đúng rồi dì Lý, thêm một bộ bát đũa cấp Chung tiên sinh."
"Hoài Đạt tuy rằng sức ăn nhỏ, nhưng là từ nhỏ đều không kén ăn, điểm ấy rất tốt." - Dì Lý cười híp mắt phụ họa, nói xong mới đi về phía bếp lấy thêm bát đũa cho Chung Dật Minh.
Cũng không phải là Thư gia đối với người làm quản giáo không nghiêm, mà là Thư Hoài Đạt sớm đã thông báo, sau này đối xử với Chung Dật Minh như là khách mời thì tốt rồi, chuyện trong nhà trừ phi là Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn, hoặc là nàng bàn giao xuống, bằng không không cần phải bận tâm Chung Dật Minh.
Dì Lý tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, Thư gia có thể trên thương trường đặt chân nhất định là có phương pháp của chính mình, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội ai.
Chung Dật Minh sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, người trong nhà này đã muốn hoàn toàn không xem hắn là người trong nhà mà đối đãi. Nhưng hắn chỉ có thể nuốt ngụm máu này vào trong, quả thật là do hắn, cho nên mới dẫn đến tình huống này.
"Ba, ba uống quen rượu quốc nội, lần này nếm thử rượu con mang từ nước ngoài về xem sao."
Sự suy sụp này không đủ hạ gục Chung Dật Minh ngã xuống, hắn thu dọn tâm tình lại sau đó rót cho Thư Hòa Thái một ly rượu, lại cho mình một ly đầy.
Thư Hòa Thái không chút suy nghĩ, quay đầu hỏi Lê Nhu Mẫn, "Tôi có thể uống rượu sao?"
"Là ai nói kiêng rượu?" - Lê Nhu Mẫn chậm rãi hỏi ngược lại, chậm chậm nói - "Ngày hôm nay có khách, uống thì uống đi, uống ít là được rồi."
Đây chính là sự tương tác qua lại giữa hai vợ chồng Thư Hòa Thái, đại sự Thư Hòa Thái làm chủ, việc nhà Lê Nhu Mẫn nói một không hai, hai người ông tới tôi lui phảng phất giống như đang thương nghị chuyện quan trọng, nhưng cũng lộ ra mấy phần cảm giác ấm áp. Cứ như vậy càng là giống như đánh vào gương mặt Chung Dật Minh một cái bạt tai.
Bình thường không có gì, vào lúc này mà còn như vậy, hắn thực sự cảm thấy u tối. Thư Hoài Đạt thấy thế, khóe miệng không nhịn được cong lên, không nói gì tiếp tục ăn đồ ăn của chính mình.
Thư gia tuân theo quy củ, ăn không nói, ngủ không nói. Cuối cùng, trên bàn cơm ngoại trừ thanh âm không cẩn thận của cái muôi va chạm vào chén dĩa thì ở ngoài cũng không có tiếng vang gì. Thư Hòa Thái không nhìn Chung Dật Minh một chút, một mình thưởng thức rượu của chính mình.
Chung Dật Minh suy nghĩ thật kĩ, không có yên ổn mà ăn cơm, khi bữa cơm chiều đã đi đến thời điểm cuối cùng, hắn mở miệng nói, "Ba, mẹ, con biết con đã làm chút chuyện sai lầm, con đảm bảo sau này không tái phạm."
Nói với Thư Hoài Đạt không thông, liền đem chủ ý đánh lên đầu ba mẹ vợ. Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn, hai vợ chồng tự nhiên cũng có thể thấy, Lê Nhu Mẫn âm thầm lắc lắc đầu, Thư Hòa Thái nhưng là trong đôi mắt lóe lên một tia âm trầm.
Trước hôn nhân, hồ đồ làm sao cũng có thể cho qua, thế nhưng sau kết hôn nhất định không được