EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------------
Sáng sớm, lúc Thư Hoài Đạt tỉnh lại thì Úc Uyển Ương vẫn đang say ngủ. Nàng kéo ra khoảng cách một ít, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng từ khóe mắt của Úc Uyển Ương mà chạm qua, lông mi thật dài động lấy ngón tay của nàng.
"Ngô.." - Úc Uyển Ương cử động một chút, đầu lại tựa lên trên vai Thư Hoài Đạt, thế nhưng nàng vẫn chưa tỉnh, chỉ là mờ nhạt nói một câu - "Chị làm sao dậy sớm như thế?"
"Ngày hôm nay dậy như vậy coi như là trễ rồi, bình thường thời gian bắt đầu so với hôm nay còn sớm hơn một chút." - Thư Hoài Đạt khiêu mi, mỉm cười nhìn dáng vẻ lười biếng của cô gái nhỏ nằm trong lòng mình.
Một cảm giác khó nói thành lời quấn lấy lòng nàng, nàng cảm giác bản thân mình thích một buổi sáng như thế này, không phải là một buổi sáng lạn dương quang, có khi truyền đến tiếng chim hót thanh thanh, mà là yêu thích một buổi sáng có Úc Uyển Ương lười biếng tự đắc như vậy nằm trong lòng mình. Nàng nhớ rõ, lúc trước khi còn ở với Chung Dật Minh, thời điểm ban ngày tỉnh dậy không có loại cảm thụ như thế này.
"Hoài Đạt, em không muốn chị rời giường, rời giường liền cần phải đi.." - Úc Uyển Ương thanh âm thanh tỉnh một ít, thế nhưng thêm chút tâm tình ưu sầu, nàng không ngừng cọ xát khuôn mặt mình vào ngực của Thư Hoài Đạt. Nàng dĩ nhiên không phải quyến luyến cái chỗ này, chỉ là không muốn cùng Thư Hoài Đạt xa nhau.
"Chỉ là tạm thời mà thôi, rất nhanh .." - Thư Hoài Đạt như là đang nói với mình, lặp lại một lần - "Như vậy sáng sớm sẽ đến rất nhanh.."
Lại dung túng Úc Uyển Ương nằm trên giường thêm một chút, trong chốc lát sau đó Thư Hoài Đạt mới nhắc nhở nàng nên dậy, một hồi nữa Trầm Mộ Ngôn sẽ đến. Quả nhiên mới vừa rửa mặt không lâu sau, Thư Hoài Đạt ra khỏi phòng tắm liền thấy tin nhắn gọi ra mở cửa của Trầm Mộ Ngôn.
"Đại tiểu thư của mình, hôm qua không phải rất vui đi?"
Trầm Mộ Ngôn vừa vào cửa liền nháy mắt, còn dùng sức hướng nơi cổ áo của Thư Hoài Đạt lẫn Úc Uyển Ương mà liếc, để cho nàng thất vọng là dấu vết gì cũng không có. Hai người kia không phải quá cẩn thận đi?! Tinh lực tràn lan lên đầu rồi mà vẫn còn quan tâm được nhiều như vậy?
"Mộ Ngôn, cậu đem Uyển Ương đưa trở về, cẩn thận một chút." - Thư Hoài Đạt không có phản ứng ám hiệu của nàng, chỉ trịnh trọng nói một câu như vậy.
"Yên tâm đi, bản tiểu thư làm việc có lúc nào phạm sai lầm đâu?" - Trầm Mộ Ngôn nói, ngón trỏ lắc chìa khóa xe, khiêu mi nói - "Vậy bây giờ đi thôi?"
Thư Hoài Đạt quay đầu xem Úc Uyển Ương, hai người khẽ nắm tay nhau, "Trở về đi, buổi tối chị sẽ liên lạc cho em."
Úc Uyển Ương cũng không phải chưa từng đơn độc ở một mình, nhưng đối với Thư Hoài Đạt là có sự ỷ lại đặc biệt rõ ràng, tình cảm thế nào cũng không che giấu được. Cho dù nàng có muốn che giấu, không muốn cho Trầm Mộ Ngôn chứng kiến thế nào đi nữa, thì tâm tư của nàng cũng đã bán đứng nàng, siết chặt tay Thư Hoài Đạt không thả.
"Ai, mẹ của tôi ơi, cay con mắt, chán ngán chết rồi.." - Trầm Mộ Ngôn làm bộ che mắt, thế nhưng khe hở giữa ngón tay lại lớn quá mức.
Thư Hoài Đạt vẫn chú ý cảm xúc của Úc Uyển Ương, lúc này thấy thế, mới nói Trầm Mộ Ngôn một câu, "Cậu xoay người sang chỗ khác."
"..." - Trầm Mộ Ngôn ục ục thì thầm xoay người - "Có cần phải như vậy hay không, chẳng lẽ có mình ở đây nhìn thì việc sẽ không thành à?"
Úc Uyển Ương đang nghi hoặc, Thư Hoài Đạt liền xoay người ở trước mặt nàng, một cái hôn thẳng tắp rơi vào gò má của nàng. Nhẹ mà ôn nhu, tựa như lông vũ phất qua, cực kì mềm mại.
"Em đi nha." - Úc Uyển Ương lẩm bẩm nói một câu, tay tại lòng bàn tay Thư Hoài Đạt giật một cái. Thư Hoài Đạt gật đầu, đưa mắt nhìn nàng cùng Trầm Mộ Ngôn rời bước.
Trên xe, tốc độ chạy vừa phải, Trầm Mộ Ngôn quay đầu nhìn Úc Uyển Ương, liếc mắt cười nói, "Tối hôm qua hai người các cô là ai mệt nhọc vậy?" - Nàng đối với chuyện chăn gối của Thư Hoài Đạt thực sự là vô cùng hiếu kỳ, bất quá nàng nghĩ mình đoán được cũng không sai biệt lắm đi, đừng xem Úc Uyển Ương là người có dáng vẻ lạnh lùng xa cách, ở trước mặt Thư Hoài Đạt nhiều lắm cũng chỉ là một con thỏ mà thôi.
"Cái gì cũng chưa từng phát sinh, tối hôm qua chỉ là ngủ mà thôi." - Úc Uyển Ương trả lời ngắn gọn, trong đôi mắt trở nên mềm mại khó tả.
Trầm Mộ Ngôn sửng sốt một chút, lập tức lại phản ứng kịp. Đây chính là tác phong của Thư Hoài Đạt, cần phải đến một thời điểm không còn bất kì một sơ hở gì thì mới có thể đi đến bước tiếp theo, hiện tại nàng vẫn chưa ly hôn, cho dù yêu như thế nào đi nữa thì khi thân mật nàng cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng.
"Không có ai quấy rối, hai người muốn làm gì cũng được. Ai, thực sự là đáng tiếc.." - Nàng làm bộ làm tịch ai thán một câu, Úc Uyển Ương vừa nhìn nàng thì đã cười, nàng biết rõ Trầm Mộ Ngôn đang làm bộ làm tịch.
Sau khi để Trầm Mộ Ngôn đưa Úc Uyển Ương rời đi thì khoảng chừng sau một giờ, Thư Hoài Đạt đi ô tô đến trước công ty, trên đoạn đường trầm tư một đoạn, âm thầm làm một quyết định.
Không đợi nàng làm cái gì, Chung Dật Minh trái lại đến rất nhanh. Trước kia cũng là đã từng lãng mạn qua một đoạn thời gian, hắn từng khá nhiều lần tại Thư Hoài Đạt nghỉ trưa liền đến công ty cùng nàng ăn cơm trưa, đương nhiên biết nàng yêu thích ngồi ở vị trí nào trong nhà hàng.
Mọi người ở trong nhà hàng này đều biết Thư Hoài Đạt tuy là bình dị gần gũi, nhưng cũng sẽ không chủ động cùng công nhân nói cái gì. Để tránh nàng phiền muộn, tất cả mọi người đều tự giác rời đi sau khi chào hỏi xong, sẽ không có người mượn cớ muốn ngồi bên cạnh nàng.
Nhà hàng Lâm Giang này cùng nằm trong tập đoàn Thịnh Quang, Thư Hoài Đạt lúc rảnh rỗi cũng hay tới nhà hàng, chỉ mong lấy được sự bình tĩnh để suy nghĩ một chút sự tình. Thanh âm va chạm từ chiếc bàn truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại, một phần khay thức ăn được đặt trước mặt đối diện nàng, Chung Dật Minh đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nàng.
"Thật lâu không có ở nơi này cùng nhau ăn cơm rồi, không biết mùi vị có phải hay không còn ngon giống như trước." - Chung Dật Minh ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bàn - "Bếp trưởng vẫn là người cũ sao?"
"Ân, không có đổi." - Thư Hoài Đạt trả lời một câu, cúi đầu múc một muỗng canh gà ác uống xong. Thịnh Quang ưu tiên phúc lợi cho công nhân trong xí nghiệp vô cùng tốt, cũng vì vậy mới có thể lưu lại lòng người, công ty cũng rất ít khi cần tuyển thêm nhân viên mới.
"Thời điểm trước kia chúng ta vừa mới kết hôn, sự nghiệp của anh đã bắt đầu ổn định, không cần công tác tốn quá nhiều thời gian. Khi đó, anh sẽ đến tìm em để ăn chung bữa trưa, rồi đón em cùng nhau tan tầm, có đôi khi giống như lúc hai ta còn ở thời đại học, ở bờ sông tản bộ. Hoài Đạt, em nhớ rõ không?"
Thanh âm Chung Dật Minh phảng phất lâm vào hồi ức. Thời gian trải qua cũng chưa lâu lắm, chỉ là sau đó cả hai trở nên bình thản, cùng nhau trải qua nhiều chuyện, nên cũng cảm giác quá khứ là một thứ gì đó đã rất lâu rồi.
Thư Hoài Đạt trong bụng hiểu rõ, mặt không đổi sắc, "Nhớ rõ."
"Khi đó bởi vì em mới vừa tiếp nhận Thịnh Quang, chúng ta không có thời gian để sinh một đứa con. Thế nhưng anh đã nói với em, chờ chúng ta có con, bất kể là con trai hay là con gái,