EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------------
Từ ngày cùng Cố Thấm Phong xem qua bộ phim điện ảnh kia xong, Trầm Mộ Ngôn hầu như mỗi ngày đều đi tìm nàng, nếu như không phải muốn ngồi lỳ tại văn phòng nàng không đi, thì chính là nhất định muốn mời nàng cùng nhau ăn cơm.
Trưa hôm nay cũng là như vậy, khi thời gian ăn trưa chỉ còn cách không lâu thì nàng liền mang theo hai phần ăn đi đến chỗ làm của Cố Thấm Phong. Mỗi lần đến như vậy, Trầm Mộ Ngôn ngay cả điện thoại cũng không gọi, ngược lại cũng không đụng phải Đường Quân Hạo, Cố Thấm Phong cũng tùy cho nàng muốn làm gì làm.
"Tiểu Phong tử mau tới đây, xem thử tôi mua cho cô cái gì." - Mới vừa vào phòng làm việc, Trầm Mộ Ngôn liền la hét như thể muốn dâng hiến vật quý, dĩ nhiên là sau đó đem hai phần đồ ăn xách đến bàn làm việc.
Cố Thấm Phong dừng bút ngẩng đầu, khóe miệng không tự chủ để lộ dấu cười, "Đây là cái gì?"
"Dưới công ty tôi mở một cửa tiệm ăn uống, nhà bọn họ làm sủi cảo ăn ngon lắm, tôi mang cho cô một phần. Vừa lúc cô không cần phải xuống nhà hàng bên dưới ăn." - Trầm Mộ Ngôn nói, đi tới bên người nàng đem một hộp đồ ăn trong đó mở ra, tức thì hương vị đều bay đến bốn phía.
Chỉ thấy dịch thấu trong suốt của sủi cảo được xếp chỉnh tề trong hộp đồ ăn đang chảy xuống, xuyên thấu qua phần da bánh trong suốt có thể thấy được phần nhân bánh bên trong, thoạt nhìn đã tinh xảo lại còn khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Cô ăn rồi sao?" - Cố Thấm Phong chỉ nhìn lướt qua liền giương mắt nhìn Trầm Mộ Ngôn hỏi, cho dù là bị thức ăn hấp dẫn đến như thế nào đi nữa, cũng phải trước sau hỏi người đã mang cho mình thức ăn ngon một tiếng.
"Ân, phần này của cô, phần kia của tôi, chẳng lẽ cô cho rằng hai phần đều là cho cô. Cô ăn hết sao?" - Trầm Mộ Ngôn nói, chỉ chỉ hộp đồ ăn khác. Nàng vừa rồi lúc mua đã nghĩ mình có nên ăn trước hay không, nhưng ngẫm lại thì nàng lại muốn cùng Cố Thấm Phong .. nếu không thì tới đây chỉ còn có việc là ngồi nhìn Cố Thấm Phong ăn, không phải rất kì lạ sao?
Nàng đem phần ăn của mình xách đến phần làm việc, ngồi trước mặt Cố Thấm Phong, vừa mở hộp thức ăn vừa nói, "Cô mau ăn đi, đồ ăn lạnh sẽ ăn không ngon. Thừa dịp bây giờ còn nóng, bánh lại mềm nhũn như vậy ăn mới ngon, cô nếm thử đi."
Nàng chính là không thể chịu được loại thái độ yên lặng của Cố Thấm Phong. Đối với nàng mà nói, sự báo đáp tốt nhất chính là nên lang thôn hổ yết mà ăn đi, biểu hiện ra nàng đã mua được cái gì đó ăn thật ngon mới là hợp lý.
Cố Thấm Phong cười cười, cầm đũa kẹp gắp một cái bánh sủi cảo, động tác không nhanh không chậm.
Nàng cũng không ghét việc người khác muốn an bài thay cho những việc mà mình muốn làm, thế nhưng cần xem mục đích của sự an bài này là gì. Trầm Mộ Ngôn điểm xuất phát đơn thuần, nàng không có nói trước là sẽ đến, nhưng nàng cũng không có mục đích rõ ràng khi làm những chuyện này, điều này làm cho Cố Thấm Phong theo bản năng phối hợp lại những điều mà nàng ấy mang đến.
"Ăn ngon lắm." - Cố Thấm Phong khen một câu, mấy ngày này ở cạnh Trầm Mộ Ngôn, phần lớn thời gian đều là vẻ mặt ôn hòa.
"Cô nếm thử cái này đi, cái của tôi là sủi cảo chay, còn cô là sủi cảo tôm, mùi vị không cùng một dạng." - Được Cố Thấm Phong khen, Trầm Mộ Ngôn giống như sủi cảo này là mình tự làm, liền hưng phấn mà liều mạng gắp trong hộp đồ ăn của mình một cái bánh, đưa đến trước mặt Cố Thấm Phong.
Bầu không khí đang buông lỏng lập tức bị động tác này cắt đứt. Cố Thấm Phong đáy mắt bình thản nhìn cái bánh được đưa đến trước mặt mình. Trầm Mộ Ngôn cũng bởi vì ánh mắt của nàng mà phát giác ra cử động của mình.
Loại quan hệ biểu hiện hành vi thân mật này bất kể là chị em, bạn thân hay là người yêu vẫn là có thể phát sinh. Có thể nàng cùng Cố Thấm Phong cũng không phải là bạn bè vô cùng tốt, càng không phải là người yêu, động tác này rất hiển nhiên cũng không thể được đáp lại.
"Ách.."
Trầm Mộ Ngôn ngượng ngùng cười cười, cổ tay có chút chua, đang muốn lấy lại thì Cố Thấm Phong ngoài ý liệu mở miệng cắn một góc của cái bánh, nhai kĩ nuốt chậm sau đó ôn nhu nói,"Cũng ăn thật ngon, khó trách cô như vậy kịch liệt đề cử."
Xem Trầm Mộ Ngôn bộ dạng cũng là vô ý mà làm, cũng không phải là đối với mình có mưu đồ gì, nên mới khiến cho Cố Thấm Phong suy nghĩ vẫn là nên tiếp nhận ý tốt của nàng.
Có ý tốt, tổng chớ nên bị cô phụ.
Trầm Mộ Ngôn thu tay về, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đem phần bánh đã bị Cố Thấm Phong cắn qua một nửa bỏ vào hộp đồ ăn của mình rồi tiếp tục ăn.
"Tôi hai ngày trước để cho Thư Hoài Đạt cùng với tiểu Úc muội muội đến nhà riêng của tôi bên kia hẹn hò. Kết quả hai người bọn họ chỉ ngủ, cái gì cũng không làm."
Vì tránh để cho hai người trong lúc này quá xấu hổ, Trầm Mộ Ngôn mở ra câu chuyện, dự định trò chuyện Thư Hoài Đạt cùng úc Uyển Ương.
"Làm như vậy không sai, tuy là Chung Dật Minh có lỗi trước. Nhưng dù sao vẫn là còn quan hệ hôn nhân trên mặt giấy, tình huống gì cũng có thể phát sinh, tránh cho miệng lưỡi người đời." - Cố Thấm Phong nhướng mày, Úc Uyển Ương lúc cùng nàng nhắn tin đã có nhắc đến sự tình này.
Nàng lúc đầu đối với Thư Hoài Đạt cũng không có ấn tượng gì quá cụ thể, nhưng sau khi trải qua chuyện này, nàng cảm thấy quyết định này là tương đối ổn thỏa.
"Tôi chưa nói không đúng, chỉ là có đôi khi cảm thấy hiếu kỳ mà thôi. Không biết Thư Hoài Đạt có bạn gái thì là bộ dạng gì, nàng có thể vẫn là người nhân nhượng, thích chiều theo ý người khác." - Trầm Mộ Ngôn đại thể phỏng đoán, e rằng Úc Uyển Ương tương đối yếu thế hơn một ít, từ cái hôm qua lúc sắp đi là có thể nhìn ra được.
Cố Thấm Phong khóe môi một câu nói, "Luôn nhân nhượng có lẽ là thói quen, nhưng không nhất định thích." - Trên đời này thuận theo sự tình quá nhiều, chuyện đương nhiên cũng có quá nhiều, nhưng thuận theo không có nghĩa đại biểu cho việc yêu thích.
"Vậy còn cô?" - Trầm Mộ Ngôn hỏi ngược lại nàng một câu - "Đường Quân Hạo ở một ít phương diện khác xem ra cũng là rất đáng giá để khích lệ. Tỷ như còn chưa kết hôn liền đem ba mẹ cô trở thành ba mẹ của mình mà đến hiếu thuận, lại tỷ như, ở thời điểm sinh nhật cô đều đem đến những châu báu mà khiến cho đa số phụ nữ khác đều phải ghen tỵ. Những thứ này, cô thích không?"
Trầm Mộ Ngôn mấy ngày nay rất thích ở phương diện này mà tận lực đào móc những cảm thụ thật sự của Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong biết, nhưng luôn là không trả lời hoặc lập lờ nước đôi. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng thần sắc tự nhiên nói, "Lấy quan hệ hiện tại giữa tôi và hắn, làm như vậy không có gì không nên."
"Ah?" - Trầm Mộ Ngôn nói cười một cái, đứng lên đi đến bên người nàng, cúi người xuống ở bên tai nàng mập mờ nói - "Có thể là ánh mắt của cô cùng biểu tình của cô đều ở đây nói cho tôi biết, cô không thích."
Cố Thấm Phong cứng người một cái, không dám quay đầu, nàng cảm giác Trầm Mộ Ngôn thanh âm đang ở gần bên tai nàng, hô hấp ấm áp đánh vào gò má của nàng, hơn nữa nói ra một câu càng là trầm thấp hơn so với ban đầu, "Là không thích hành động hay là quà tặng đây, hay là cả người đưa cô cũng không thích. Có nhớ bản thân mình đã nói gì không, sẽ hảo hảo suy xét, hiện tại như thế nào rồi?"
"Tôi suy xét như thế nào cùng với cô không quan hệ." - Cố Thấm Phong ổn định hô hấp của mình, bắt được bàn tay của Trầm Mộ Ngôn đang đặt lên vai mình, xoay người trách mắng nàng - "Trầm Mộ Ngôn, cô đừng một tấc lại muốn thêm một thước. Tôi cân nhắc thế nào, cũng không liên hệ gì đến cô."
Nàng cảm giác bởi vì Trầm Mộ Ngôn vừa rồi quá mức gần kề thân thể lẫn ngôn ngữ, trong lòng chính mình vì vậy mà từng đợt kinh hoàng. Ban đầu cảm giác bài xích đã không tồn tại, bây giờ Trầm Mộ Ngôn hành vi ở trong mắt nàng đã không còn chán ghét