EDITOR: THƯ HUỲNH.
------------------
Mấy ngày nay Úc Uyển Ương rất là bận rộn, vừa thu hình tiết mục xong là phải chạy tới phim trường. Vì để đạt được hiệu xuất tốt, cô tìm một cái cớ trở về nhà của Tống Lan Anh.
Tống Lan Anh cũng không biết vì sao con gái mình tự nhiên công việc lại bù đầu như vậy, về nhà cũng không nói được mấy câu, Bà cũng không đành lòng quấn lấy con gái. Tống Lan Anh không nhiều lời, chỉ dặn dò con gái phải nghỉ ngơi nhiều, nếu không sẽ sinh bệnh.
Úc Uyển Ương vô cùng cẩn thận không để Thư Hoài Đạt phát hiện cái gì, kinh hỉ là nhỏ, lo lắng mới là chuyện lớn.
Ngày hai mươi sáu hầu như là không có thời gian dư thừa, tiết mục cuối cùng cũng đã hoàn thành, Úc Uyển ương có thể về nhà thu dọn hành lý. Tuy rằng chân chính được nghỉ ngơi cũng chỉ có một ngày, nhưng vẫn là phòng ngừa chuyện đột xuất xảy ra, xếp thêm quần áo cũng không có gì không ổn.
Tống Lan Anh ở bên ngoài về, đi ngang qua phòng Úc Uyển Ương thì thấy cô đang bận rộn thu dọn quần áo bỏ vào va li nhỏ, lên tiếng hỏi: "Uyển Ương, con xếp quần áo muốn đi đâu sao?"
Úc Uyển Ương sửng sốt một chút, con ngươi đen bóng chuyển động, quay đầu nhìn Tống Lan Anh trả lời: "Mẹ, Hoài Đạt đã đi công tác, cho con được nghỉ vài ngày, thuận tiện con cũng muốn qua đó đem quà mà nàng mua cho mẹ mang về." Nội tâm Úc Uyển Ương tán thưởng bản thân quá lanh trí, chẳng qua quà là do chính cô mua.
Quả nhiên quà đã hấp dẫn sự chú ý của Tống Lan Anh, Bà lại nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ có vài phần ưu tư: "Chuyện này sao có thể được? Tặng quà là phải chú trọng mặt mũi, nơi nào đáng giá để Hoài Đạt tiêu pha? Con mau nói Hoài Đạt đừng mua, mẹ cũng không thiếu cái gì."
Ý của Úc Uyển Ương không phải là muốn mẹ mình phiền lòng, liền ôm bả vai mẹ mình cùng ngồi xuống sô pha: "Được rồi, con đã biết, sẽ truyền đạt ý tứ của mẹ tới nàng."
Tống Lan Anh chẳng hay biết gì làm cho Úc Uyển Ương thấy rất áy náy, làm cho mong muốn nhận được sự đồng ý về chuyện của cô với Thư Hoài Đạt được khắc sâu hơn. Nhưng Thư Hoài Đạt sẽ đồng ý sao? Nàng là một người quyền cao chức trọng, trong nhân sinh của nàng thì tình yêu sẽ chiếm được mấy phần?
Một nửa? Hay là một phần ba? Úc Uyển Ương không dám suy nghĩ nhiều thêm nữa, tình cảm ngày càng sâu sắc sẽ dễ làm tham dục ngày càng nhiều. Lúc đầu cô chỉ nghĩ được nhìn thấy nàng, có thể đụng vào nàng, dần dần khát vọng ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu nghĩ được nàng thích là vinh hạnh đến cỡ nào.
Mà vinh hạnh như vậy sẽ kéo dài được bao lâu?
Buổi tối hôm nay là lần đầu tiên Úc Uyển Ương ngủ yên ổn kể từ khi Thư Hoài Đạt đi công tác, cô nhớ tới Thư Hoài Đạt cũng từng ở trên giường này trấn an cô, những lời này vẫn luôn luôn ở trong đầu cô, tựa như Thư Hoài Đạt ở bên tai cô nhỏ nhẹ.
Làm gì mà chỉ đem ánh mắt đặt ở một góc hẹp vậy chứ? Cô có thể xác định Thư Hoài Đạt hiện tại vậy là đủ rồi. Đem những chuyện mà hai người cùng nhau trải qua từng ngày từng ngày tích góp lại, đó chính là tương lai mà cô muốn.
Úc Uyển Ương đặt chuyến bay vào chiều ngày hai mươi bảy, dù sao Thư Hoài Đạt cũng là đi công tác, nếu cô tới quá sớm sợ làm cho nàng phân tâm. Mà bây giờ để Thư Hoài Đạt không nghi ngờ, cô vẫn như cũ gọi điện thoại cho nàng.
"Uyển Ương, lại lạ giường sao?" Thư Hoài Đạt một bên nghe điện thoại một bên đem văn kiện một phần một phần chồng lên.
"Không có, em đã quen rồi, hiện tại đang dọn dẹp nhà cửa." Úc Uyển Ương nhíu mày, nghiêm trang nói hưu nói vượn, tay cô thì đang đem áo ngủ bỏ vào va li.
"Ân?" Thư Hoài Đạt hơi hơi nhíu mày, đem một phần đặt lên bàn: "Nhà chúng ta có cái gì cần phải dọn dẹp? Em mấy ngày này có phải đã làm chuyện gì xấu rồi không?" Trừ bỏ những quần áo riêng tư, trong nhà đều đã có người làm dọn dẹp hết, thật không có cái gì cần phải đích thân làm
Úc Uyển Ương ảo não vỗ trán mình một cái, thật sự thông minh lại bị thông minh hại, cô cố gắng trấn tĩnh nói: "Em quên nói với chị, em đã về nhà mẹ ở mấy ngày..." Dọn dẹp phòng của mình chắc không có gì không ổn đi?
"Ân." Thư Hoài Đạt cũng không nói thêm cái gì nữa, nhìn lướt qua notebook, nàng nâng khóe miệng lên: "Chị thực sự sẽ mau trở về, có cái gì cần chị mua về không?"
"Không có, chị trở về là tốt rồi." Úc Uyển Ương đóng va li lại, nhìn lên đồng hồ trên tường nói: "Em muốn ra ngoài, muộn một chút mới về, em sẽ gọi cho chị sau." Giờ ăn một chút gì đó rồi ra sân bay sẽ không sai biệt lắm, lúc hai người liên lạc, nhất định đã gần trong gang tấc.
Vì sợ bị người khác nhận ra, Úc Uyển Ương lại mang kính râm cơ hồ che kính cả khuôn mặt, tóc dài xõa ra, khí chất Trác Nhiên. Những người ở sân bay qua lại không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng sắc mặt của cô trấn định mà nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo cả kính râm cũng không che khuất được, làm cho mấy người đó không dám nhìn tiếp nữa.
Thư Hoài Đạt và Trầm Mộ Ngôn hôm nay sẽ ký hợp đồng. Cùng với đối phương bàn bạc một tuần, một bên giải quyết vấn đề bên trong, một bên tiến hành bàn bạc điều kiện, như vậy mới quyết định hôm nay hoàn thành hiệp ước.
Quá trình thuận lợi, có thể trở về, ổn định như Thư Hoài Đạt cũng khó khống chế được sự vui mừng.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Thư Hoài Đạt ở trong phòng của Trầm Mộ Ngôn ăn cơm, thuận tiện thảo luận về hội nghị lần sau.
Tâm tình rất thoải mái, nàng uống thêm mấy ly rượu đỏ, gần tám giờ mới tạm biệt với Trầm Mộ Ngôn, trở về phòng mình.
Thư Hoài Đạt hơi hơi cúi đầu, lông mi thật dài ở trước mắt hạ xuống, cong cong rất xinh đẹp. Hai ngón tay nàng cầm thẻ khóa phòng, muốn mở cửa, thì đột nhiên từ phía sau phiêu tới một mùi hương quen thuộc, theo không khí bay vào mũi của nàng, quanh quẩn cơ thể.
Mắt bị một người dùng hai tay nhẹ nhàng bịch lại, phía sau cũng bị thân thể nữ nhân nhẹ nhàng dán sát vào.
Thời điểm nữ nhân phía sau dán sát vào làm cho Thư Hoài Đạt cảm giác thần kinh của mình căng thẳng, tính toán chỉ chờ đối phương thả lỏng cảnh giác sẽ phản công lại. Chỉ là khi cô hoàn toàn cọ sát vào lưng nàng, mùi hương quen thuộc truyền vào mũi rõ ràng hơn, thì toàn bộ phòng bị đều bị phá vỡ trong nháy mắt.
Úc Uyển Ương lặng lẽ đem đầu dựa vào, không có cố ý che dấu giọng nói của mình, chỉ nhẹ giọng mềm mại lên tiếng: "Vị tiểu thư này, vừa nhìn đã biết không phú thì quý, không biết có thể hay không phát thiện tâm tiếp tế dùm tôi một ít?"
Thư Hoài Đạt cố gắng trừng mắt, theo khe hở tay của Úc Uyển Ương thấy được một chút ánh sáng, gương mặt dịu dàng tràn đầy ý cười ôn nhu: "Có thể, cô muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu thì muốn bấy nhiêu, hơn nữa tôi thấy tiểu thư quá xinh đẹp, thật là làm cho người ta không thể kháng cự được, không bằng..." Úc Uyển Ương kéo dài âm cuối, cười một chút, ý vị thâm trường làm tâm người khác khó nhịn, cô nhẹ nhàng thổi một hơi lên cổ Thư Hoài Đạt, lại thấp giọng nói vào tai nàng: "Tôi ngay cả người cũng muốn, cướp tài cướp sắc, cô xem như thế nào..."
Thư Hoài Đạt nhịn không được cười thành tiếng, một tay mở cửa phòng ra, một tay kéo cổ tay của Úc Uyển Ương xuống, dẫn cô vào phòng, rồi