EDITOR: THƯ HUỲNH.
------------------
Thư Hoài Đạt dậy rất sớm, lặng lẽ xuống giường rửa mặt, không muốn quấy rầy Úc Uyển Ương.
Cũng không biết Úc Uyển Ương đến tột cùng đã phải làm việc bất chấp ngày đêm như thế nào mới có thể dành thời gian qua gặp nàng, còn ở cửa chờ để "Đánh lén" nàng, mặc dù ngày hôm qua đã không làm cái gì, chỉ sợ phải dùng cả ngày hôm nay để bù lại thời gian của tối hôm qua.
Công việc của Thư Hoài Đạt đã đi tới phút cuối rồi, mấy ngày nay chỉ cần chờ đối tác thông báo rồi cùng nhau bàn bạc lại các hạng mục là xong. Nghĩ lại cũng thật đúng lúc, Úc Uyển Ương tới lại trùng hợp nàng có thời gian rãnh.
Trầm Mộ Ngôn cũng dậy rất sớm, muốn quá rủ Thư Hoài Đạt cùng nhau ăn sáng.
"Ai nha, hôm nay thật là an nhàn, muốn ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, mấy hôm nay bận rộn muốn chết..." Trầm Mộ Ngôn vừa vào cửa đã lười biếng duỗi eo, chưa nói xong thì thấy Thư Hoài Đạt nhíu mày, dùng đầu ngón tay đặt trên môi, ý bảo Trầm Mộ Ngôn im lặng.
"Không phải... Làm sao?" Trầm Mộ Ngôn tuy rằng không rõ, nhưng trước hết cũng nghe Thư Hoài Đạt, điều chỉnh âm thanh nhỏ hơn.
Khóe miệng của Thư Hoài Đạt nhếch lên, tươi cười như có như không, thản nhiên nói: "Uyển Ương còn đang ngủ, cậu đừng lớn tiếng sẽ đánh thức em ấy."
Trầm Mộ Ngôn giật mình, trợn mắt nhìn Thư Hoài Đạt. Phòng hai người đặt rất là sang trọng, còn có một đặc điểm chính là chỉ có phòng tắm độc lập, cho nên Trầm Mộ Ngôn liếc mắt thì nhìn thấy trên giường Thư Hoài Đạt rõ ràng là một người đang ngủ.
"What??? Cậu chọc mình sao? Có phải ăn vụng mà không dám nói cho mình biết không?" Trầm Mộ Ngôn cắn răng thấp giọng nói, kéo Thư Hoài Đạt tới quầy bar, âm thanh nhỏ hơn nữa: "Như vậy, cậu nên thành thật khai báo đi, trở về mình sẽ không cáo trạng với tiểu Úc muội muội đâu..."
Đuôi lông mày của Thư Hoài Đạt run lên, nàng bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Trầm Mộ Ngôn.
"Là em ấy, tối qua mới đến. Nói thật lúc em ấy xuất hiện, mình cũng có chút không thể tin được, nhưng em ấy đúng là thật sự đã đến." Thư Hoài Đạt lại tự mình rót một ly nước, đầu ngón tay vuốt miệng ly, giọng nói rất ôn như ngay cả nàng cũng không phát hiện được.
Trầm Mộ Ngôn nhìn về hướng giường một chút, cười khẽ một cái. Nghĩ đến, Thư Hoài Đạt đã có một lựa chọn đúng.
Trầm Mộ Ngôn dùng điện thoại mở lịch lên, đưa cho Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, cậu nhìn xem hôm nay là ngày gì?"
Luôn luôn là người được để ý, chứ không để ý tới ai như Thư Hoài Đạt thì làm sao lại nhớ tới ngày này chứ! Đừng thấy nàng làm việc có trật tự như vậy, còn chuyện yêu đương thì rất là vụn về. Trầm Mộ Ngôn nhất định sẽ thông não cho Thư Hoài Đạt về ngày lễ tình yêu này, nếu không Úc Uyển Ương tràn đầy nhiệt huyết sẽ gặp phải một tên đầu gỗ rồi.
Được rồi, Thư Hoài Đạt rất là sửng sốt. Nàng nhìn chằm chằm vào hai chữ "Thất tịch", lại nhìn Trầm Mộ Ngôn: "Thất tịch?"
"Ân." Trầm Mộ Ngôn lấy lại di động nói: "Em ấy cố ý tới đây tìm cậu chỉ có thể là vì ngày lễ này thôi, tự mình kiểm điểm đi, không nên chỉ lo công việc mà vắng vẻ người ta. Dù sao cũng là lễ tình nhân truyền thống Trung Quốc, hôm nay bên ngoài sẽ rất náo nhiệt, thân phận hai người quá nhạy cảm, buổi tối hãy đi ra ngoài."
Tay Thư Hoài Đạt nắm chặt cái ly, thanh thanh cổ họng, buông mi nói: "Mình biết rồi."
Thì ra Úc Uyển Ương đem tất cả công việc dồn lại, để có thể tới đây, nguyên nhân là vì lễ tình nhân. Thư Hoài Đạt cảm giác được tay đang cầm cái ly có chút ướt át, hình như đổ mồ hôi, trong lòng nóng hơn cả tối hôm qua.
Thư Hoài Đạt thấy tâm của mình mềm mại vô cùng.
Trầm Mộ ngôn ghét bỏ vỗ vai Thư Hoài Đạt một cái: "Cậu mà biết thì có quỷ mới tin, cậu chỉ nhìn công lịch chứ có bao giờ nhìn nông lịch đâu, cậu lừa dối người khác thì được, lừa dối mình? Ha ha..."
Dừng một chút, lại vỗ vỗ vai Thư Hoài Đạt cáo từ, bước nhanh rời khỏi phòng. Trầm Mộ Ngôn cảm nhận được trong lòng mình có một sự xúc động rất lớn.
Nhưng đồng thời nàng cũng biết rõ việc hôm nay cần làm là cái gì...
Lúc Cố Thấm Phong nhận được điện thoại, cô rất bình tĩnh, Trầm Mộ Ngôn đi công tác, mấy hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã rất nhiều lần nhìn lịch. Mỗi lần Trầm Mộ Ngôn gọi cho cô, cô liền có thói quen nhìn xuống một góc màn hình vi tính.
"Tiểu Phong tử." Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng gọi Cố Thấm Phong, giọng nói vô cùng cẩn thận, nàng chưa bao giờ đối với ai như vậy ngoài trừ Cố Thấm Phong: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Cố Thấm Phong có lẽ không có cách nào chống cự sự công kích như vậy, rõ ràng Trầm Mộ Ngôn không hề bức bách cô, nhưng hiện tại chính bản thân cô lại đang ép buộc chính mình. Rõ ràng nhớ thương, quan tâm, cũng không thể chủ động thể hiện ra, chỉ có thể thụ động chờ đợi, làm cho nhớ nhung càng nhiều hơn.
"Hôm nay hắn đã tìm chị sao? Chị có đồng ý không?" Trầm Mộ Ngôn cầm điện thoại ngồi trên sô pha, một tay khác thì lại không nhàn vì đang vô thức mà xiết chặt tay vịn sô pha. Trầm Mộ Ngôn nghĩ phải chờ đợi Cố Thấm Phong suy nghĩ và quyết định, chẳng sợ cô không thể xác định, nếu không sẽ làm cho cô thấy áp lực rất lớn.
Nhưng hôm nay Trầm Mộ Ngôn lại nhịn không được mở miệng, nhịn không được muốn nghe được câu trả lời làm cho nàng có thể yên lòng.
"Có tìm, nhưng chị không đồng ý, cũng không có khả năng sẽ đồng ý." Sắc mặt Cố Thấm Phong lặng lẽo, nhưng trong mắt vẫn có ý cười.
Cố Thấm Phong không phải là người có tính cách nhu hòa, chỉ là đối với người mà cô tin tưởng, tin cậy, tự nhiên cô sẽ buông bỏ xuống sự phòng bị. Đối với Cố Thấm Phong mà nói, sự tồn tại của Đường Quân Hạo rất độc đáo, cô đã từng muốn lập gia đình với hắn, tự nhiên cũng muốn đem vài phần nhu tình của mình dâng cho hắn, hiện tại đã không còn gì, lúc nào nhắc tới hắn, nàng cũng không thể nào mềm nhẹ được nữa.
Trầm Mộ Ngôn không nhìn được biểu tình của Cố Thấm Phong, nhưng có thể hiểu được ý trong lời nói của cô, nàng nở nụ cười, trong mắt đều là vui sướng.
Trầm Mộ Ngôn hỏi: "Tiểu Phong tử, chị nghĩ em sao? Từng chút một tốt hơn, em mấy hôm nay xong việc đều ở trong phòng, không đi chỗ nào hết, chị ít nhất nói cho em biết, em không phải cơ đơn đi."
Trầm Mộ Ngôn dùng cách này để nói cho Cố Thấm Phong biết, nàng không giống như lúc trước nữa. Trong ngày lễ tình nhân, vậy mà nàng chỉ có thể một mình chờ đợi, nhưng chỉ cần Cố Thấm Phong nói một câu, nàng sẽ không cảm thấy chỉ có một mình chờ đợi nữa.
Tay Cố Thấm Phong run lên, không biết nên làm cái gì. Do dự một lúc rất lâu, Trầm Mộ Ngôn tưởng cô sẽ không trả lời, trong mắt hiện rõ sự cô đơn, Cố Thấm Phong thì cắn cắn môi, nhỏ giọng lên tiếng: "Chờ em trở về rồi nói, được không?"
Vui sướng nhanh chóng che lắp sự cô đơn, Trầm Mộ Ngôn không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, cười cười nói: "Vậy chị chờ em, em sẽ rất nhanh trở về."
Cúp điện thoại, nhưng Cố Thấm Phong vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Trầm Mộ Ngôn bây giờ còn là Trầm Mộ Ngôn lúc trước hay cùng cô hơn thua sao? Chỉ một câu đơn giản của mình có thể làm nàng vui vẻ như vậy, giọng nói nhảy nhót rõ ràng, thể hiện rõ tình yêu của nàng. Nóng bỏng như ngọn lửa thêu đốt lòng người,