EDITOR: THƯ HUỲNH.
------------------
Úc Uyển Ương chỉ có thể ở cùng với Thư Hoài Đạt ba ngày, trễ nhất buổi chiều hai mươi chín phải lên máy bay trở về.
Chỉ còn lại mấy tiếng, Úc Uyển Ương lựa chọn ở lại khách sạn cùng với Thư Hoài Đạt không đi ra ngoài.
Nhân lúc Thư Hoài Đạt gọi điện thoại bàn công việc, Úc Uyển Ương thay nàng sắp xếp lại các tài liệu, đặt giữa bàn làm việc. Trong lúc vô tình nhìn thấy chữ viết của Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương thầm khen trong lòng, lại nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, nàng đã cho cô số điện thoại của mình, lại không khỏi mím môi cười.
"Uyển Ương, em cười cái gì đó?" Không biết bao lâu, Thư Hoài Đạt cúp điên thoại đi tới, nhìn thấy Úc Uyển Ương đang mỉm cười.
"Giúp chị sắp xếp lại các tài liệu, em nhớ tới chị lần đầu tiên tới nhà em, ghi lại số điện thoại cho em, chữ của chị rất đẹp, quả nhiên chữ cũng giống như người." Úc Uyển Ương kéo tóc của mình một chút, cúi đầu nhìn chữ viết của Thư Hoài Đạt lần nữa. Chữ viết tinh tế mà thanh tuấn, chữ viết ngay ngắn dứt khoác, đủ nhìn ra chủ nhân của nó rất nội liễm.
"Muốn khen chị thì khen đi, mượn cớ khen chữ làm gì? Khen chính diện luôn không được sao?" Thư Hoài Đạt chọn mi một cái, nhẹ nhàng lên tiếng.
Úc Uyển Ương thiếu chút nữa muốn bóp trán, có phải chính mình đã đem những kỹ năng che dấu từ lâu của Thư Hoài Đạt đốt sáng lên? Bây giờ nói một ít vấn đề rất vô lý với một bộ dáng rất đứng đắn, đóng cửa lại chỉ còn hai người có chút không thích hợp.
"Em đi thu xếp quần áo đây..." Úc Uyển Ương ho khan mấy cái muốn đi tới tủ quần áo, vừa bước được mấy bước lại bị Thư Hoài Đạt ôm chặt, cả người đều bị ôm trọn vào lòng, hô hấp ấm áp đồng thời phả lên cổ cô.
Úc Uyển Ương nở nụ cười một cái, mềm nhẹ đặt lên tay Thư Hoài Đạt, xoay người nhìn vào đôi mắt đào hoa ôn nhuận, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hoài Đạt, sao vậy?"
Thư Hoài Đạt yên lặng đem tay hai mình ôm chặt eo cô, làm cho Úc Uyển Ương dựa sát vào mình. Khóe miệng nàng giơ lên, chậm rãi nói: "Uyển Ương, chị sẽ trở về sớm, nhiều nhất là ba bốn ngày nữa."
Úc Uyển Ương nheo mắt hai mắt lại, thoạt nhìn có một chút giảo hoạt ở đáy mắt. Nhớ tới những gì Thư Hoài Đạt nói khi nãy, dùng đầu ngón tay vuốt ve nút áo của Thư Hoài Đạt, như là muốn cởi ra những do dự còn lại.
"Nói trắng ra là chị luyến tiếc em, tại sao lại không biểu đạt giống như khi em luyến tiếc chị? Tại sao lại không thành thật một chút?" Đầu ngón tay của cô đã muốn trượt tới gần bên cạnh chỗ mềm mại, ngữ khí ai oán, nghe vậy có một sự mềm mại trong lòng không nói nên lời.
Sự bình tĩnh của Thư Hoài Đạt luôn cao hơn Úc Uyển Ương một chút, mặc dù tâm tư bị chọc thủng nhưng vẫn duy trì thái độ bình tĩnh: "Chẳng lẽ chị nói cái gì không đúng sao? Em thực sự chịu xa chị lâu như vậy?"
Chẳng những không trả lời vấn đề, ngược lại còn đem vấn đề trả lại cho Úc Uyển Ương, đuôi lông mày cô giương lên, sẳng giọng nói: "Trước không đề cập tới vấn đề có đúng hay không, chị phải trả lời trước, đây chính là do chị nói trước mà." Những lời buồn nôn cô đều đã nói qua, vậy mà hiện tại còn muốn suy xét thừa nhận hay không thừa nhận?
Thư Hoài Đạt nắm lại tay đang giở trò xấu của Úc Uyển Ương, buông mị nhẹ giọng nói: "Được rồi, chị thừa nhận, chị luyến tiếc em..."
Úc Uyển Ương nhịn xuống để không bật cười, cảm thấy mềm nhũn, hai tay vòng qua cổ Thư Hoài Đạt, âm thanh triệt để mềm mại như dòng suối lưu động: "Hoài Đạt, chị không thừa nhận em cũng biết, chúng ta đã thân mật như vậy, chị còn có cái gì mà không chịu nói thẳng với em! Chị hẳn là biết, em rất thích chị nói với em như vậy."
Xem ra muốn khai thông Thư Hoài Đạt thì cần phải thêm một thời gian nữa, đặc biệt là tình thoại. Bộ dáng tối hôm qua khi Thư Hoài Đạt nói những lời thâm tình chân thành đó, Úc Uyển Ương biết chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên, đem nó khắc sâu trong lòng, sau này sẽ một lần rồi lại một lần nhớ lại.
Thư Hoài Đạt ôm eo Úc Uyển Ương, trán cọ cọ trán của cô, nhẹ giọng ôn nhu: "Được, chị biết, chị sẽ nhớ kỹ." Dừng một chút lên tiếng: "Đi thu xếp quần áo đi, nghỉ ngơi một chút phải đi rồi."
Tuy là không muốn xa nàng, nhưng Úc Uyển Ương biết mình không thể làm chậm công việc của Thư Hoài Đạt, để nàng sớm làm xong rồi trở về, còn cả công việc của mình nữa. Chỉ là nghĩ lại không được ở thấy Thư Hoài Đạt, trong lòng cô lại như có gì đó đè rất nặng, liếc mắt nhìn trên giường một cái, bỗng nhiên có một ý nghĩ xuất hiện.
"Hoài Đạt, cho em mang một bộ quần áo của chị về được không?" Úc Uyển Ương lên tiếng hỏi.
"Hả? Em muốn làm gì sao?"
"Bởi vì..." Úc Uyển Ương kéo dài âm cuối, có vẻ nhẹ nhàng chậm chạp, cô lại cọ cọ lên trán Thư Hoài Đạt, hai trong mắt quyến rũ liêu nhân: "Về sau khó tránh chuyện chị lại đi công tác, lúc chị không có ở nhà, em sẽ mặc nó. Quần áo có hương vị của chị, như vậy sẽ có cảm giác chị đang ôm em vào lòng..."
Thư Hoài Đạt hơi hơi hoảng hốt, lời rót vào tai lại làm lòng nàng ấm áp không thôi.
Tới buổi chiều, Úc Uyển Ương thay đồ xong thì Thư Hoài Đạt tiễn cô ra cửa, nhưng chỉ đưa cô tới cửa thang máy. Ban ngày ban mặt hai người cùng nhau xuất hiện ở chốn đông người là vô cùng nguy hiểm, bởi vậy Úc Uyển Ương không muốn Thư Hoài Đạt đưa cô quá xa.
Dọc theo đường đi đều rất bình tĩnh, chỉ trừ bỏ lúc đăng ký liếc mắt một cái. Úc Uyển Ương muốn lấy điện thoại ra tắt theo đúng qui định, nhìn thấy trên màn hình báo có mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn. Vốn tưởng rằng chỉ là có người gây rối, nhưng nghĩ lại xem một chút cũng không sao.
Sắc mặt Úc Uyển Ương cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ hơi hơi chau mày một chút. Nhưng cô cũng không có trả lời lại, bỏ lại di động vào túi rồi tiếp tục đăng ký.
Sau khi Úc Uyển Ương rời khỏi, Thư Hoài Đạt chủ động hẹn với đối phương bàn các kế hoạch tiếp theo, yêu cầu mau chóng bàn thỏa đáng tất cả công việc, muốn trong thời gian sớm nhất hoàn thành xong.
Buổi tối vô cùng rảnh rỗi, Thư Hoài Đạt mở TV trong phòng muốn tùy ý tìm cái gì đó để xem, trong lúc vô tình chỉnh tới một tiết mục. Đó là một tiết mục tương đối nổi tiếng, khách mời đều là người