Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 70


trước sau

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Úc Uyển Ương giống như đã bắt được nhược điểm của Thư Hoài Đạt, càng thẹn thùng, cô lại càng muốn khiêu khích. Làm cho Thư Hoài Đạt không nhịn được nữa đứng lên đi lấy va li cho cô, tức giận cái người đang ở phía sau cười đến nghiêng ngã.
Cơm chiều là ba người cùng nhau ăn, Trầm Mộ Ngôn cũng rất biết điều, lúc ăn cơm cũng chỉ lên tiếng trêu chọc vài câu, sau bữa cơm thì nhìn hai người ý vị thâm trường rồi trở về phòng mình.
Thư Hoài Đạt thật sự nghiêm túc suy nghĩ lễ tình nhân nên làm như thế nào... Tranh thủ lúc Úc Uyển Ương còn đang nghỉ ngơi, Thư Hoài Đạt lên mạng tìm một ít tập tục của thành phố này. May mắn, để nàng tìm được cái nàng muốn tìm, cuối cùng không có cô phụ tâm ý của Úc Uyển Ương muốn cùng nàng trải qua lễ tình nhân đầu tiên của hai người.
"Hoài Đạt, đã tối rồi, chúng ta ra ngoài làm cái gì?"
Úc Uyển Ương không biết Thư Hoài Đạt muốn làm cái gì, chỉ tùy ý để Thư Hoài Đạt nắm tay ra cửa.
"Hiện tại nói ra thì không có gì bất ngờ, tin tưởng chị, đừng hỏi nhiều như vậy." Thư Hoài Đạt cười cười rất thần bí, đung đưa tay mà hai người đang nắm chặt.
Úc Uyển Ương nhịn không được mỉm cười, tiến nhanh một bước để đi ngang hàng với Thư Hoài Đạt. Ra khỏi khách sạn, Thư Hoài Đạt vẩy tay gọi một chiếc taxi, tài xế là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn có chút hòa ái, chỉ là sau khi hai người lên xe, hắn nhướng mắt thông qua kính nhìn Úc Uyển Ương.
"Ai, cái kia, cô nương a..." Nhất thời chú tài xế nghĩ không ra là mình muốn nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Úc Uyển Ương mà suy tư.
Nhận thấy mình có khả năng bị nhận ra, Úc Uyển Ương liền nghiêng người một chút vùi đầu vào cổ Thư Hoài Đạt.
Buổi tối mang kính râm cũng không thích hợp, không biết tại sao chú tài xế này lại có bộ dáng cái hiểu cái không như vậy.
"Làm phiền chú chở chúng tôi tới bến tàu, cám ơn." Thư Hoài Đạt cũng thấy có gì đó không đúng, một bên thì nói nơi mình muốn đi, một bên kéo Úc Uyển Ương vào lòng mình, nàng xin lỗi mà cười cười lên tiếng: "Em ấy tâm tình không tốt, hôm nay không phải là lễ tình nhân sao? Nên tôi dẫn em ấy tới đó giải sầu."
"Thì ra là như vậy." Chú tài xế cười ha ha một tiếng, khởi động xe, thoạt nhìn không phải là người xấu, sang sảng nói: "Hôm nay quả thật là ngày của những người trẻ tuổi, hàng năm ngày nay đều có những cặp tình nhân tới bến tàu, cũng có những người chưa có người yêu tới đó cầu nguyện. Xem ra vị cô nương này tâm tình không tốt, bất quá không có việc gì nhe, còn trẻ, thông suốt là không sao..."
Lúc đầu Úc Uyển Ương nghe mà không hiểu, nhưng cuối cùng cũng hiểu được, thì ra chú tài xế này tưởng cô thất tình. Nhưng nghe Thư Hoài Đạt nói, chỗ mà Thư Hoài Đạt muốn dẫn cô tới chỉ dành cho tình nhân, nghĩ như vậy, tay Úc Uyển Ương nhẹ nhàng đè lên tay của người yêu.
Thư Hoài Đạt cười nhẹ nhàng, tiếp tục trò chuyện với chú tài xế: "Chú, chú nói như vậy, hàng năm có rất nhiều người tới đó sao?"
"Đúng vậy, chú thấy hai cháu từ khách sạn đi ra thì chắc không phải là người ở đây rồi, năm nay chú chở rất nhiều người từ nơi khác tới đó. Cũng đừng nói là chú không nhắc hai cháu nhe..." Vừa vặn đèn giao thông chuyển sang đỏ, tài xế thắng xe lại, quay đầu lại trịnh trọng nói: "Chỗ đó có rất nhiều nơi bán đèn hoa, hai cháu muốn mua thì đừng bao giờ hỏi giá, nếu như vậy người bán hàng sẽ biết hai cháu từ nơi khác tới, sẽ nâng giá cao hơn. Cháu muốn mua cái nào, chỉ cần trực tiếp nói hắn đưa cái đó là được."
"Được, cám ơn chú, cháu nhớ rồi." Thư Hoài Đạt lễ phép trả lời, thầm ghi nhớ trong lòng.
Suốt đường đi Thư Hoài Đạt trò chuyện vài câu với chú tài xế, nàng cố ý đem đề tài ngày càng xa, làm chú tài xế hứng trí mà theo sát đề tài, hoàn toàn quên mất chuyện mình thấy tiểu cô nương bên cạnh nhìn rất quen mắt.
Úc Uyển Ương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con ngươi của Thư Hoài Đạt sáng như sao trên trời, khóe miệng thì cười rất ôn nhu. Mà tay của nàng vẫn luôn ôm chặt mình, hoàn toàn chưa từng buông ra.
Khi tới bến tàu, hai người xuống xe, Úc Uyển Ương đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được các cặp tình nhân ở khắp nơi, trong đó cũng không thiếu hai người nữ tính đi cùng nhau, chẳng qua có lẽ không phải là người yêu của nhau mà chỉ là bạn bè ước hẹn.
Bến tàu ở bờ sông, bờ bên kia là quang cảnh công viên. Mà gần với bến tàu có một cầu đá rất lớn, nhưng trời tối mọi thứ nhìn cũng không được rõ ràng lắm, mặc dù trên sông có nhiều hoa đăng có thể chiếu sáng một ít chỗ, nhưng vẫn không đủ để có thể nhìn rõ mọi thứ.
"Hoài Đạt, sao chị lại dẫn em tới chỗ này?" Úc Uyển Ương kéo tay Thư Hoài Đạt, quay đầu hỏi nàng.
Thư Hoài Đạt cười cười, không có quay qua nhìn cô, cằm thì hất hất, ý muốn Úc Uyển Ương nhìn theo hướng đó: "Nghe nói cầu kia từng bị sụp, chỉ còn lại một đoạn mà thôi. Sau đó chính phủ bỏ tiền tu sửa, cố gắng khôi phục lại như ban đầu." Dừng một chút, nàng hỏi: "Không làm lại cho mới mẻ, mà lại muốn khôi phục lại bộ dạng ban đầu, em có biết tại sao không?"
Úc Uyển Ương nhìn về phía cây cầu, ấn tượng đầu tiên là cây cầu hình như đã trải qua cảnh tang thương, cho dù sắc trời u ám, cô vẫn có thể nhìn ra dấu vết của cây cầu đã trải qua gió táp mưa sa, một chút cũng không giống như mới được tu sửa.
"Chẳng lẽ là do có liên quan gì tới lịch sử, cho nên phải giữ lại bộ dáng ban đầu?" Đây là nguyên nhân duy nhất mà Úc Uyển Ương nghĩ tới.
Thư Hoài Đạt gật gật đầu, ánh mắt xa xăm: "Lịch sử ghi chép lại, trước kia có một vị Hoàng Đế, Ông mang vợ của mình tới chỗ này để thả hoa đăng. Từ lúc đó có nhiều nam nhân làm giống Ông, dần dần vào ngày thất tịch nhất định sẽ dẫn vợ của mình tới đây để cùng nhau thả hoa đăng cầu nguyện."
Thư Hoài Đạt nói tới đây dừng lại một chút, dưới ánh mắt đầy hiếu kỳ của Úc Uyển Ương, bên môi thì mang theo ý cười, giọng trầm thấp nói bên tai Úc Uyển Ương: "Tuy rằng chị với em đều là nữ nhân, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại việc chúng ta cùng là vợ của đối phương."
Úc Uyển Ương cười khẽ rụt cổ lại, hô hấp của Thư Hoài Đạt phả lên má nàng. Úc Uyển Ương liếc mắt nhìn xung quanh, bởi vì cũng có rất nhiều tình nhân là nữ nữ, bởi vậy hành động của hai người cũng không làm có người khác chú ý tới.
"Vì vậy chị mới đưa em tới đây để thả hoa đăng sao? Giống như vị Hoàng Đế kia, muốn cầu nguyện." Úc Uyển Ương ôm sát cánh tay nàng, đối với vị Hoàng Đế kia có một chút tò mò.
"Ân, chính xác là như vậy, trong đời Ông chỉ có một vị thê tử mà thôi, không lập phi tử nào khác. Chính vì như vậy, nơi này trở thành chỗ rất được hoàn nghênh. Hai người nếu lưỡng tình tuyệt duyên tới đây ước nguyện được bên nhau cả đời, mà người còn đang cô đơn một mình, thì tới đây cầu nguyện mong sẽ được gặp một nửa của mình."
Khoảng tới cầu đá

không xa, có vài quán bán hoa đăng. Úc Uyển Ương nhớ tới bộ dáng chuyên tâm học hỏi của Thư Hoài Đạt khi còn ở trên xe, không khỏi cười cười.
"Đi, chúng ta qua đó." Thư Hoài Đạt nắm lấy tay Úc Uyển Ương, cẩn thận nhìn một loạt các quầy hàng, cuối cùng chọn một quầy hàng của một nữ hài chừng mười tuổi.
Thư Hoài Đạt mua hai ngọn hoa đăng, nữ hài tử hướng dẫn rõ cho hai người, Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương cầm hoa đăng và tờ giấy trắng rời đi. Hai người chia ra viết nguyện vọng của mình, Úc Uyển Ương nhìn xuống dòng sông, sóng nước nhẹ nhàng lưu chuyển, cô ngưng thân, thành kính viết xuống nguyện vọng của mình.
Mỗi người đem giấy nguyện vọng nhét vào hoa đăng, hai người từ từ đi lại gần bờ sông.
"Hoài Đạt, chị viết cái gì? Nhanh nói cho em biết đi." Trong mắt Úc Uyển Ương tò mò vô hạn, bộ dáng hiện tại cực kỳ giống một trẻ nhỏ ham học hỏi.
Một tay của Thư Hoài Đạt vòng qua ôm chặt đầu vai cô, thản nhiên cười nói: "Em chưa từng nghe người xưa nói sao? Nếu đem nguyện vọng nói ra, thì sẽ không linh nghiệm, nếu giờ chúng ta nói ra, lỡ như không linh nghiệm thì làm sao bây giờ?"
Lúc trước, Úc Uyển Ương cũng không có mê tín. Nhưng giờ phút này, chính mình tự tay viết xuống tâm nguyện của mình, cô cũng không muốn mạo hiểm, làm cho sự hiếu kỳ mất đi, chỉ cần nguyện vọng được thực hiện là tốt rồi.
"Được, em không hỏi nữa, vì để nó có thể thành hiện thực." Úc Uyển Ương cũng nhớ tới nguyện vọng của mình trong hoa đăng, nhu hòa nói.
Ánh mắt của Thư Hoài Đạt khóa chặt khuôn mặt của Úc Uyển Ương, ý cười trong mắt được thay thể bằng một tia kỳ dực, rồi sau đó quay lại đạm nhạt, bỏ tay đang cầm cổ tay Úc Uyển Ương.
Bên bờ sông, người đến người đi, nối liền không dứt. Hoa đăng được thả cũng không hề gián đoạn, điểm điểm ánh lửa chiếu rọi xuống mặt sông trong vắt.
Hai người ngồi ở bậc thềm không bị nước tràn lên, Thư Hoài Đạt chỉ tay ra hướng xa xa muốn Úc Uyển Ương nhìn, ý cười tràn ngập: "Uyển Ương, em xem. Có mấy người đã mua rất nhiều hoa đăng vì có nhiều nguyện vọng muốn thực hiện, cho nên đã mua rất nhiều, hy vọng sẽ có một trong những nguyện vọng của mình được thực hiện."
Hình như đa số người sẽ nghĩ như vậy, nghĩ có thể đem nguyện vọng của mình thể hiện nhiều một chút thì cơ hội sẽ nhiều hơn một chút. Nhất là tình yêu cuồng nhiệt của nhóm tình nhân trẻ tuổi, thì càng sẽ làm như vậy.
Tối nay tâm trạng của Thư Hoài Đạt hình như rất tốt, mắt Úc Uyển Ương cong cong, trả lời: "Vậy tại sao chúng ta chỉ mua hai cái? Không phải càng nhiều càng tốt sao?"
Thư Hoài Đạt lắc đầu, mâu quang rạng rỡ, âm thanh êm tai: "Nếu như hai người có cùng tâm ý, cùng nhau hứa hẹn một lần là đủ. Mà nếu bất đồng..." Thư Hoài Đạt nói tới đây, buông mi cười cười: "Tình yêu với nguyện vọng làm gì có nhiều như vậy? Một thôi là đủ rồi."
Thư Hoài Đạt đưa tay ôm chặt eo của Úc Uyển Ương, nhẹ giọng nói: "Cùng với một người một tâm nguyện là đủ, muốn quá nhiều lần sẽ làm chậm trễ thời gian thần linh, vạn nhất xem đến phiền, không phải chuyện tốt thành chuyện xấu sao?"
Nghe những lời Thư Hoài Đạt nói xong làm cho Úc Uyển Ương thấy cạn lời, học theo bộ dáng thường ngày của nàng, nhéo nhéo mũi Thư Hoài Đạt, lên tiếng trêu ghẹo: "Em lần đầu tiền gặp một người trẻ tuổi mê tín như vậy, tiểu cô nương thật thú vị nha..."
Thư Hoài Đạt mỉm cười chuyển mắt nhìn xuống dòng sông, bỗng nhiên nói: "Uyển Ương, hướng gió vừa đến, chúng ta cùng nhau thả."
Úc Uyển Ương nghiêm túc lại, cảm thấy hướng gió khác so với khi nãy, không có thổi về phía trước mặt hai người nữa.
Hai người cùng nhau thắp sáng hoa đăng rồi thả xuống, nhìn hoa đăng từ từ trôi ra xa. Thấy hai ngọn hoa đăng của hai người vẫn trôi cùng một chỗ, không dính sát cũng không cách quá xa, cho đến khi trôi hòa vào cùng các hoa đăng khác.
"Hoài Đạt, chị hôm nay có chút khác với thường ngày." Úc Uyển Ương lấy khăn tay ra lau khớp ngón tay cho cả hai, vuốt ve lòng bàn tay của nàng.
"Có chỗ nào không giống? Chị nói nhiều hơn sao?" Thư Hoài Đạt quay đầu tựa tiếu phi tiếu hỏi, nắm lấy tay đang vuốt ve lòng bàn tay mình.
"Chị hiện tại nói coi như ít sao? Mỗi ngày nói nhiều nhất chính là chị." Úc Uyển Ương gợi lên khóe môi, ôm eo Thư Hoài Đạt, ngữ khí đạm nhạt nói: "Chẳng qua có đôi khi em có cảm thấy, chị so với trước kia càng ngày càng không giống. Giống như là chị sẽ ngồi vẽ, rồi sẽ cùng tài xế taxi nói chuyện phiếm, còn có thể nói dối..." Nói xong, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Không có người hoàn mỹ tuyệt đối, cũng không ai có thể hoàn toàn duy trì sự tuyệt đối của mình. Có đôi khi cần làm một chuyện gì đó, cần phải hy sinh một vài thứ để hoàn thành." Thư Hoài Đạt lại thấp giọng cười một chút rồi nói tiếp: "Đều quan trọng là bản thân có nguyện ý đi làm hay không thôi!"
Úc Uyển Ương nhìn Thư Hoài Đạt, bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một tia đau đớn, vòng vào cánh tay nàng ôm thật chặt, ngữ điệu chần chờ: "Hoài Đạt, đối với em tốt như vậy, chị luôn luôn không cần do dự sao?"
Thư Hoài Đạt cong khóe môi, nói: "Quyết định theo chị ở cùng một chỗ, thời điểm cùng với chị bốc đồng, thời điểm đem bản thân giao cho chị, em có do dự không?"
Mặt Úc Uyển Ương lập tức đỏ lên, cắn môi của mình, mặt của Thư Hoài Đạt vẫn dịu dàng như vậy, tiến gần sát hơn một chút, nhỏ nhẹ nói: "Uyển Ương, nguyện vọng của chị, em còn muốn biết không?"
"Không phải nói ra sẽ mất linh nghiệm sao?" Úc Uyên Ương mở to mắt lên, vừa tò mò lại rất do dự.
Khóe môi Thư Hoài Đạt có ý cười rất đậm, thản nhiên nói: "Chị biết nguyện vọng của em là gì, nguyện vọng của chị cũng giống của em, như vậy có rõ ràng không?" Lúc Úc Uyển Ương vừa viết xong, Thư Hoài Đạt liếc mắt một cái đã nhìn thấy nguyện vọng của cô.
Tâm chị và em cùng liền nhau, đúng là như thế.
Úc Uyển Ương chỉ cảm thấy tim của mình "Bùm bùm", đám người đang huyên náo ở phía xa xa cũng không nhập được vào mắt, vào tai của cô. Trong mắt, trong lòng, tất cả cô nhìn thấy chỉ có Thư Hoài Đạt ôn nhu trước mặt.
"Hoài Đạt, chị..."
"Hư..." Thư Hoài Đạt đặt một ngón tay lên môi Úc Uyển Ương, tiến tới bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Đừng nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm. Chúng ta đều biết là được..."
Chỉ có chúng ta hiểu rõ, cũng chỉ có chị mới có thể giúp nguyện vọng của em thành hiện thực, chỉ cần như vậy là được.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có gì muốn nói, còn mọi người thì sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện