EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Úc Uyển Ương giống như đã bắt được nhược điểm của Thư Hoài Đạt, càng thẹn thùng, cô lại càng muốn khiêu khích. Làm cho Thư Hoài Đạt không nhịn được nữa đứng lên đi lấy va li cho cô, tức giận cái người đang ở phía sau cười đến nghiêng ngã.
Cơm chiều là ba người cùng nhau ăn, Trầm Mộ Ngôn cũng rất biết điều, lúc ăn cơm cũng chỉ lên tiếng trêu chọc vài câu, sau bữa cơm thì nhìn hai người ý vị thâm trường rồi trở về phòng mình.
Thư Hoài Đạt thật sự nghiêm túc suy nghĩ lễ tình nhân nên làm như thế nào... Tranh thủ lúc Úc Uyển Ương còn đang nghỉ ngơi, Thư Hoài Đạt lên mạng tìm một ít tập tục của thành phố này. May mắn, để nàng tìm được cái nàng muốn tìm, cuối cùng không có cô phụ tâm ý của Úc Uyển Ương muốn cùng nàng trải qua lễ tình nhân đầu tiên của hai người.
"Hoài Đạt, đã tối rồi, chúng ta ra ngoài làm cái gì?"
Úc Uyển Ương không biết Thư Hoài Đạt muốn làm cái gì, chỉ tùy ý để Thư Hoài Đạt nắm tay ra cửa.
"Hiện tại nói ra thì không có gì bất ngờ, tin tưởng chị, đừng hỏi nhiều như vậy." Thư Hoài Đạt cười cười rất thần bí, đung đưa tay mà hai người đang nắm chặt.
Úc Uyển Ương nhịn không được mỉm cười, tiến nhanh một bước để đi ngang hàng với Thư Hoài Đạt. Ra khỏi khách sạn, Thư Hoài Đạt vẩy tay gọi một chiếc taxi, tài xế là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn có chút hòa ái, chỉ là sau khi hai người lên xe, hắn nhướng mắt thông qua kính nhìn Úc Uyển Ương.
"Ai, cái kia, cô nương a..." Nhất thời chú tài xế nghĩ không ra là mình muốn nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Úc Uyển Ương mà suy tư.
Nhận thấy mình có khả năng bị nhận ra, Úc Uyển Ương liền nghiêng người một chút vùi đầu vào cổ Thư Hoài Đạt.
Buổi tối mang kính râm cũng không thích hợp, không biết tại sao chú tài xế này lại có bộ dáng cái hiểu cái không như vậy.
"Làm phiền chú chở chúng tôi tới bến tàu, cám ơn." Thư Hoài Đạt cũng thấy có gì đó không đúng, một bên thì nói nơi mình muốn đi, một bên kéo Úc Uyển Ương vào lòng mình, nàng xin lỗi mà cười cười lên tiếng: "Em ấy tâm tình không tốt, hôm nay không phải là lễ tình nhân sao? Nên tôi dẫn em ấy tới đó giải sầu."
"Thì ra là như vậy." Chú tài xế cười ha ha một tiếng, khởi động xe, thoạt nhìn không phải là người xấu, sang sảng nói: "Hôm nay quả thật là ngày của những người trẻ tuổi, hàng năm ngày nay đều có những cặp tình nhân tới bến tàu, cũng có những người chưa có người yêu tới đó cầu nguyện. Xem ra vị cô nương này tâm tình không tốt, bất quá không có việc gì nhe, còn trẻ, thông suốt là không sao..."
Lúc đầu Úc Uyển Ương nghe mà không hiểu, nhưng cuối cùng cũng hiểu được, thì ra chú tài xế này tưởng cô thất tình. Nhưng nghe Thư Hoài Đạt nói, chỗ mà Thư Hoài Đạt muốn dẫn cô tới chỉ dành cho tình nhân, nghĩ như vậy, tay Úc Uyển Ương nhẹ nhàng đè lên tay của người yêu.
Thư Hoài Đạt cười nhẹ nhàng, tiếp tục trò chuyện với chú tài xế: "Chú, chú nói như vậy, hàng năm có rất nhiều người tới đó sao?"
"Đúng vậy, chú thấy hai cháu từ khách sạn đi ra thì chắc không phải là người ở đây rồi, năm nay chú chở rất nhiều người từ nơi khác tới đó. Cũng đừng nói là chú không nhắc hai cháu nhe..." Vừa vặn đèn giao thông chuyển sang đỏ, tài xế thắng xe lại, quay đầu lại trịnh trọng nói: "Chỗ đó có rất nhiều nơi bán đèn hoa, hai cháu muốn mua thì đừng bao giờ hỏi giá, nếu như vậy người bán hàng sẽ biết hai cháu từ nơi khác tới, sẽ nâng giá cao hơn. Cháu muốn mua cái nào, chỉ cần trực tiếp nói hắn đưa cái đó là được."
"Được, cám ơn chú, cháu nhớ rồi." Thư Hoài Đạt lễ phép trả lời, thầm ghi nhớ trong lòng.
Suốt đường đi Thư Hoài Đạt trò chuyện vài câu với chú tài xế, nàng cố ý đem đề tài ngày càng xa, làm chú tài xế hứng trí mà theo sát đề tài, hoàn toàn quên mất chuyện mình thấy tiểu cô nương bên cạnh nhìn rất quen mắt.
Úc Uyển Ương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con ngươi của Thư Hoài Đạt sáng như sao trên trời, khóe miệng thì cười rất ôn nhu. Mà tay của nàng vẫn luôn ôm chặt mình, hoàn toàn chưa từng buông ra.
Khi tới bến tàu, hai người xuống xe, Úc Uyển Ương đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được các cặp tình nhân ở khắp nơi, trong đó cũng không thiếu hai người nữ tính đi cùng nhau, chẳng qua có lẽ không phải là người yêu của nhau mà chỉ là bạn bè ước hẹn.
Bến tàu ở bờ sông, bờ bên kia là quang cảnh công viên. Mà gần với bến tàu có một cầu đá rất lớn, nhưng trời tối mọi thứ nhìn cũng không được rõ ràng lắm, mặc dù trên sông có nhiều hoa đăng có thể chiếu sáng một ít chỗ, nhưng vẫn không đủ để có thể nhìn rõ mọi thứ.
"Hoài Đạt, sao chị lại dẫn em tới chỗ này?" Úc Uyển Ương kéo tay Thư Hoài Đạt, quay đầu hỏi nàng.
Thư Hoài Đạt cười cười, không có quay qua nhìn cô, cằm thì hất hất, ý muốn Úc Uyển Ương nhìn theo hướng đó: "Nghe nói cầu kia từng bị sụp, chỉ còn lại một đoạn mà thôi. Sau đó chính phủ bỏ tiền tu sửa, cố gắng khôi phục lại như ban đầu." Dừng một chút, nàng hỏi: "Không làm lại cho mới mẻ, mà lại muốn khôi phục lại bộ dạng ban đầu, em có biết tại sao không?"
Úc Uyển Ương nhìn về phía cây cầu, ấn tượng đầu tiên là cây cầu hình như đã trải qua cảnh tang thương, cho dù sắc trời u ám, cô vẫn có thể nhìn ra dấu vết của cây cầu đã trải qua gió táp mưa sa, một chút cũng không giống như mới được tu sửa.
"Chẳng lẽ là do có liên quan gì tới lịch sử, cho nên phải giữ lại bộ dáng ban đầu?" Đây là nguyên nhân duy nhất mà Úc Uyển Ương nghĩ tới.
Thư Hoài Đạt gật gật đầu, ánh mắt xa xăm: "Lịch sử ghi chép lại, trước kia có một vị Hoàng Đế, Ông mang vợ của mình tới chỗ này để thả hoa đăng. Từ lúc đó có nhiều nam nhân làm giống Ông, dần dần vào ngày thất tịch nhất định sẽ dẫn vợ của mình tới đây để cùng nhau thả hoa đăng cầu nguyện."
Thư Hoài Đạt nói tới đây dừng lại một chút, dưới ánh mắt đầy hiếu kỳ của Úc Uyển Ương, bên môi thì mang theo ý cười, giọng trầm thấp nói bên tai Úc Uyển Ương: "Tuy rằng chị với em đều là nữ nhân, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại việc chúng ta cùng là vợ của đối phương."
Úc Uyển Ương cười khẽ rụt cổ lại, hô hấp của Thư Hoài Đạt phả lên má nàng. Úc Uyển Ương liếc mắt nhìn xung quanh, bởi vì cũng có rất nhiều tình nhân là nữ nữ, bởi vậy hành động của hai người cũng không làm có người khác chú ý tới.
"Vì vậy chị mới đưa em tới đây để thả hoa đăng sao? Giống như vị Hoàng Đế kia, muốn cầu nguyện." Úc Uyển Ương ôm sát cánh tay nàng, đối với vị Hoàng Đế kia có một chút tò mò.
"Ân, chính xác là như vậy, trong đời Ông chỉ có một vị thê tử mà thôi, không lập phi tử nào khác. Chính vì như vậy, nơi này trở thành chỗ rất được hoàn nghênh. Hai người nếu lưỡng tình tuyệt duyên tới đây ước nguyện được bên nhau cả đời, mà người còn đang cô đơn một mình, thì tới đây cầu nguyện mong sẽ được gặp một nửa của mình."
Khoảng tới cầu đá