EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Từng ngày yên ổn trôi qua như vậy, Úc Uyển Ương rãnh rỗi nên nhớ tới Cố Thấm Phong, không biết cô với Trầm Mộ Ngôn như thế nào rồi?
Cố Thấm Phong và Đường Quân Hạo chia tay đã trở thành chủ đề tiếp theo để mọi người thảo luận sau chuyện Thư Hoài Đạt ly hôn. Hôn nhân của Thư Hoài Đạt và tình yêu của Cố Thấm Phong từng được mọi người coi là tường thành kiên cố trong tình yêu, dù sao Đường Quân Hạo, Chung Dật Minh đều thể hiện với bên ngoài là một chính nhân quân tử chân chính, nhưng sau khi mọi thứ được phơi bày đã làm mọi người thổn thức không thôi.
Lâu rồi không gặp hai người họ rồi, nên Úc Uyển Ương với Thư Hoài Đạt cùng nhau bàn bạc, cũng đúng lúc còn chưa cảm ơn Trầm Mộ Ngôn đã giúp đỡ hai người, hai người tìm lý do cùng hẹn bạn thân của mình ra, chiều thứ sau cùng nhau đi tới làng du lịch thuộc Thịnh Quang.
Bởi vì thân phận của cả bốn người rất đặc biệt, hơn nữa Thư Hoài Đạt và cả Úc Uyển Ương đều khó tránh việc thân mật quá mức, nên Thư Hoài Đạt đã gọi tới làng du lịch, dặn dò để lại một khu riêng biệt không tiếp khách, để bốn người có không gian thoải mái.
Chiều thứ sáu, Thư Hoài Đạt không có đi làm, từ công ty chạy thẳng về nhà giúp Úc Uyển Ương thu xếp hành lý. Một người thì đồ dùng hằng ngày đã không ít rồi, tất nhiên hai người đồ sẽ nhiều hơn.
Làng du lịch nằm ở ngoại thành, Thư Hoài Đạt chở Úc Uyển Ương, Trầm Mộ Ngôn chạy theo sau, còn Cố Thấm Phong vì công ty còn có việc cần giải quyết, nên tới trễ hơn một chút. Khi Cố Thấm Phong tới nơi, thấy Trầm Mộ Ngôn cũng có mặt, theo bản năng nhíu mày lại.
"Mấy ngày này mọi người cùng nhau thư giản đi, mình đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bên này sẽ không nhận khách, chỉ có bốn người chúng ta thôi." Thư Hoài Đạt nhìn hai người trước mặt nói, trong lòng cười thầm.
Cố Thấm Phong gật đầu, nhìn Thư Hoài Đạt đứng bên cạnh Úc Uyển Ương: "Uyển Ương, sao em không nói với chị có nhiều người như vậy?"
Úc Uyển Ương gọi điện thoại cho cô, nói muốn đi nghỉ ngơi thả lỏng, cô tưởng chỉ có mình với Úc Uyển Ương, không nghĩ là Úc Uyển Ương với Thư Hoài Đạt một đôi, còn có thêm Trầm Mộ Ngôn.
Cố Thấm Phong tuy là nói như thế, nhưng nghe là biết cô muốn nói chính là Trầm Mộ Ngôn, vừa nghe liền hiểu rõ. Trầm Mộ Ngôn chỉ cười cười nói: "Cố Thấm Phong, chị chán ghét tôi như vậy sao? Bộ chị tưởng tôi biết hôm nay có nhiều người như vậy sao? Tôi cứ tưởng sẽ được tận hưởng thế giới hai người với Hoài Đạt thôi đó chứ!"
Hai tay Trầm Mộ Ngôn vòng vào nhau, thể hiện rõ sự bất mãn của mình, Úc Uyển Ương nhìn rất buồn cười, buông tay Thư Hoài Đạt ra, ôm chặt đầu vai Cố Thấm Phong, nhỏ giọng nói: "Thấm Phong, là em không đúng. Nhưng chị thật sự nghĩ cùng nhau gặp nhau là tra tấn sao? Khó lắm mới có thể cùng nhau đi thư giản, không bằng thử tiếp nhận tình cảm của Mộ Ngôn với chị, dù sao chị cũng không chịu thiệt nha."
Khoảng thời gian vừa rồi, hai người này, một người thì không buông bỏ, một người thì đóng cửa không thấy. Úc Uyển Ương đã có nói chuyện điện thoại với Cố Thấm Phong, cũng biết được đại khái, tâm của Cố Thấm Phong là có khúc mắc, chuyện Úc Uyển Ương có thể làm cũng chỉ có thể tạo thêm cơ hội cho hai người mà thôi.
Cố Thấm Phong nghe vậy liếc liếc nhìn Trầm Mộ Ngôn, âm thanh Úc Uyển Ương cũng không nhỏ, Trầm Mộ Ngôn tất nhiên có thể nghe được. Trầm Mộ Ngôn mở to đôi mắt ngập nước nhìn Cố Thấm Phong, Cố Thấm Phong lập tức nghẹn lời, lãnh đạm cũng không phải, mềm lòng cũng không phải.
"Được rồi." Thư Hoài Đạt đến gần giảng hòa: "Phòng đã được chuẩn bị tốt, mình với Uyển Ương ở một phòng. Thấm Phong với Mộ Ngôn, hai người muốn mỗi người một phòng hay là cùng nhau?"
"Cùng nhau!"
"Mỗi người một phòng."
Trầm Mộ Ngôn nhìn thoáng qua Cố Thấm Phong, mày nhíu chặt giống như ngọn núi, cũng không nói thêm cái gì nữa. Cố Thấm Phong chỉ thản nhiên cười cười, nói với Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, làm phiền cô rồi."
"Được rồi, cùng nhau đi thôi." Thư Hoài Đạt cũng không nói nhiều, nắm tay Úc Uyển Ương quay đi.
"Uyển Ương, chút nữa cất đồ xong, chúng ta đi qua bên kia một chút, phong cảnh bên đó rất đẹp..." Hai người đi ở phía trước nhẹ giọng nói chuyện, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, tóm lại đã thành công làm hai người ở phía sau thấy không được tự nhiên.
"Tiểu Phong tử, chị không muốn thấy em như vậy sao? Chị chưa từng nghĩ tới em sao?" Trầm Mộ Ngôn tới gần một chút, thật cẩn thận kéo cổ tay Cố Thấm Phong.
Trước đây Trầm Mộ Ngôn đã từng cảm thấy Cố Thấm Phong cũng động tâm với nàng, nhưng từ khi chia tay với Đường Quân Hạo, thì Cố Thấm Phong chưa bao giờ chủ động tìm nàng, thậm chí nàng tự mình tới cô cũng né tránh không gặp. Mọi chuyện diễn ra như vậy, Trầm Mộ Ngôn bắt đầu hoài nghi, Cố Thấm Phong đối với nàng động tâm được bao nhiêu phần?
Cố Thấm Phong dừng lại quay đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn, cảm xúc của Trầm Mộ Ngôn hình như không được tốt, cơ hồ nàng có nói gì thì cô cũng sẽ không để trong lòng, vài giây tiếp theo sắc mặt thay đổi, buông tay lùi lại mấy bước.
Dũng cảm lại yếu ớt, hai thứ này sẽ không thể cùng lúc xuất hiện trên người Trầm Mộ Ngôn.
Không ở trước mặt của Thư Hoài Đạt với Úc Uyển Ương, Trầm Mộ Ngôn liền đem vẻ mặt yếu ớt này thể hiện trước mặt Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong biết, có rất ít người thấy bộ dáng này của Trầm Mộ Ngôn, ít đến gần như là không có.
Lòng Cố Thấm Phong lập tức mềm nhũn, cuối cùng cũng giơ tay nắm lại tay Trầm Mộ Ngôn: "Chuyện này chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau nói. Bây giờ không đi theo hai người đó, sẽ không theo kịp, chị không biết đường."
Độ ấm trời sinh trên người của Cố Thấm Phong làm Trầm Mộ Ngôn thấy thoải mái cực kỳ, một động tác cũng đủ thay thế muôn vạn lời nói. Trầm Mộ Ngôn mi nhãn giản ra, nặng nề "Ân" một tiếng.
Thư Hoài Đạt chọn phòng đầu tiên, để hai phòng tiếp theo cho Cố Thấm Phong với Trầm Mộ Ngôn. Đóng cửa phòng lại, bỏ va li xuống, Úc Uyển Ương liền nở nụ cười, kéo Thư Hoài Đạt cùng nằm xuống cái giường lớn: "Hoài Đạt, chị nói hai người đó lần này sẽp có tiến triển gì không? Bộ dáng của chị Thấm Phong rõ ràng không được tự nhiên, sau khi bị từ chối thì Mộ Ngôn giống như không có gan tiến tới nữa."
"Tiến triển thì sớm muộn sẽ có thôi, vấn đề chính là thời gian." Thư Hoài Đạt than nhẹ một tiếng, chống khuỷu tay trên giường, tay còn lại vén tóc Úc Uyển Ương lên ngửi ngửi, nói: "Uyển Ương, lần nay tới đây không chỉ vì hai người đó mà còn gì chúng ta, phải cùng nhau thả lòng."
Thư Hoài Đạt nhắc nhở Úc Uyển Ương không nên vì lo làm ba mai, mà quên chuyện của hai người. Úc Uyển Ương cũng tự nhiên hiểu ý tứ của nàng, đưa tay ôm chặt eo nàng, cười đến cả hai mắt đều cong thành hình bán nguyệt, ôn nhu nói: "Được rồi, vậy chị muốn thả lỏng như thế nào đây?"
Thư Hoài Đạt hơi hơi híp mắt, khóe môi