EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Nhận được sự đồng ý của Cố Thấm Phong, Trầm Mộ Ngôn lập tức hớn hở, thành thật ngồi ở một bên chờ đợi. Cố Thấm Phong thấy vậy nên đẩy mạnh tốc độ làm, nhanh chóng làm xong công việc còn dang dở, vừa mới nhẹ nhàng thở ra đang muốn tắt máy tính, người bên cạnh liền cao hứng nói: "Tiểu Phong tử, chị làm xong rồi sao?"
"Ân." Cố Thấm Phong khép máy tính lại, quay đầu nhìn mặt mày hớn hở của Trầm Mộ Ngôn, không khỏi bật cười: "Chỉ là đi ra ngoài dạo mà vui vẻ như vậy sao? Chỗ này của Hoài Đạt chắc chắn em đã tới rồi mới đúng."
Bộ dáng của Trầm Mộ Ngôn như vậy làm Cố Thấm Phong không tưởng tượng trước kia nàng là người có sinh hoạt cá nhân hổn loạn, cũng không có cách nào nghĩ đây chính là đại tiểu thư quản lý cả tập đoàn Trầm thị. Mặc kệ Trầm Mộ Ngôn thấy thế nào, bây giờ nàng giống như hài tử được ăn kẹo vậy đó.
"Đúng là từng tới đây rồi, nhưng lần này có chị. Đi thôi em dẫn chị đi dạo, nhanh lên..." Trầm Mộ Ngôn lên tiếng nói rõ ý nghĩa của bản thân, kéo Cố Thấm Phong đi ra ngoài, nàng lại khôi phục bộ dáng tùy tiện thường ngày của mình.
Bởi vì nàng biết rõ chỉ cần đề cập tới vấn đề tình cảm, thì Cố Thấm Phong cũng sẽ không lập tức đáp lại mình. Nàng không muốn Cố Thấm Phong phiền não, cũng không muốn thấy Cố Thấm Phong do dự, đành phải dùng phương thức như vậy khi ở chung với cô.
Nếu cần thời gian để chứng minh, như vậy cũng rất tốt, nàng cũng muốn biết tình cảm của mình đối với Cố Thấm Phong sâu đậm tới chỗ nào, có thể vì thời gian hay người khác xuất hiện mà thay đổi hay không?
Ra khỏi cửa, đón chờ hai người chính là khu rừng xanh tươi, nơi này đã được kiểm tra rất chặt chẽ, đảm bảo không có bất cứ sinh vật nào có thể làm cho khách bị thương.
Hai người đang đi song song, đột nhiên Trầm Mộ Ngôn lùi về sau mấy bước, dang rộng hai tay hít thật sâu không khí thiên nhiên vào phổi: "Thế nào? Không khí có phải rất tươi mát không? So với không khí khói bụi ở thành thị thì tốt hơn nhiều." Nàng nheo hai mắt lại, vẫn cười như vậy nhìn Thấm Phong, bước chân vẫn không ngừng lùi về sau.
Cố Thấm Phong muốn quay đầu trả lời Trầm Mộ Ngôn, vừa liếc mắt thì thấy cách đó không xa có cây đại thụ. Cố Thấm Phong lập tức căng thẳng, không suy nghĩ gì mà chạy tới kéo tay Trầm Mộ Ngôn để nàng đừng lùi về phía sau nữa, tiếp đó cau mày giọng nói lạnh lùng: "Trầm Mộ Ngôn, sao đi không nhìn đường? Em tưởng mình là tiểu hài tử sao? Chút nữa là đụng vào thân cây rồi, là em đau chứ không phải là chị đau."
Vẻ mặt lãnh đạm nhưng ngữ khí vô cùng quan tâm, Trầm Mộ Ngôn căng thẳng không có định cãi lại cô, trái lại còn cầm tay cô, tươi cười, chân thành nói: "Em không phải là tiểu hài tử, rất nhiều chuyện em đều hiểu được. Nhưng 'Hiểu được' và 'Làm được' là hai chuyện khác nhau, nhất là khi đứng trước mặt người mình thích. Em cũng biết hành vi vừa rồi có chút ngây thơ, nhưng chị sẽ lo lắng cho em, như vậy có dù có bị đụng một cái thì có gì đâu."
Sắc mặt của Cố Thấm Phong bắt đầu có chút mất tự nhiên, tay bị Trầm Mộ Ngôn nắm hình như ra mồ hôi, nhưng cô cũng không có rút tay về.
Trong ấn tượng của cô, Trầm Mộ Ngôn chưa bao giờ nói lời ngọt ngào như vậy, chỉ biết dựa theo ý nghĩ của mình nói và làm mà thôi. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Trầm Mộ Ngôn chỉ nói đơn giản như vậy thôi mà cô lại cho là lời ngon tiếng ngọt! Nàng đột nhiên cảm thấy, trực tiếp như vậy thì tốt hơn.
"Trầm Mộ Ngôn, em không cần thiết đối với chị như vậy, tới lúc nên tiếp nhận em, chị tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng hiện tại, chị thật sự không có cách nào..." Cố Thấm Phong buông tay muốn tránh đi ý nghĩ trong đầu Trầm Mộ Ngôn, từ sau khi chia tay với Đường Quân Hạo đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với vấn đề này.
Trầm Mộ Ngôn cười khổ một tiếng, ngực rầu rĩ như muốn hít thở không thông. Nàng cảm giác được nước mắt đang đảo quanh hốc mắt của mình, cảm nhận rất rõ ràng nước mắt đang di động, đó là một cảm giác chua xót vô cùng.
"Không sao đâu..." Trấm Mộ Ngôn ráng tươi cười nói, cố gắng mở to hai mắt để nước mắt không tràn ra: "Trước đây em khuyên chị chia tay, chờ chị, đợi chị chia tay với hắn rồi, lại đợi được chị không có từ chối em như trước kia nữa, thời gian dài như vậy em cũng đã chờ được, còn sợ chị không tiếp nhận em sao? Dù sao em cũng biết chị thích em..."
Cố Thấm Phong không còn như trước chán ghét khi nàng nói tới chuyện tình cảm, nếu nàng có sinh hoạt sạch sẽ một chút, có lẽ Cố Thấm Phong đã sớm tiếp nhận nàng rồi.
Cố Thấm Phong bị Đường Quân Hạo làm tổn thương, nhưng nàng lại giống hắn thì làm sao có thể cho Cố Thấm Phong cảm giác an toàn được? Cho dù nàng có trăm phương nghìn kế để chứng minh tình cảm của mình, cũng không thể nào nói tin thì tin được.
"Được rồi, đừng khóc, em khóc sẽ rất khó coi." Cố Thấm Phong nhịn xuống tính tình đi hống nàng, tự nhiên nâng tay lau nước mắt cho nàng.
Trầm Mộ Ngôn cầm cổ tay nàng, hai mắt đẫm lễ uông uông cười hỏi: "Chị có gặp ai lúc khóc mà đẹp không? Nếu là như có thì nói người đó ra cửa không cần trang điểm, nếu câu dẫn ai thì khóc sẽ bắt được ngay."
Cố Thấm Phong bất đắc dĩ cười cười, hai người đi dạo không có đem khăn tay, chỉ tiếp tục dùng tay lau nước mắt cho Trầm Mộ Ngôn: "Người khác thì chị không biết, nhưng em thì chị biết, cười sẽ đẹp hơn nhiều, nếu ổn trọng hơn chút nữa sẽ càng hấp dẫn hơn nhiều."
Điều kiện của Trầm Mộ Ngôn vô cùng tốt, không thua kém bất cứ ai, chỉ là khí chất không có nội liễm, đôi khi lỗ mãng một chút. Nếu như nàng không bỏ khuyết điểm này, chỉ sợ tới thời điểm kia sẽ càng làm cho người khác chú ý hơn.
Trầm Mộ Ngôn nghe Cố Thấm Phong nói như vậy, không khỏi bật cười, nắm lấy hai tay nàng hỏi: "Em ổn trọng một chút, chị sẽ chấp nhận em sao?"
Nói một chút lại thảo luận vấn đề này, cảm xúc Cố Thấm Phong lại trầm xuống, tay đang giúp nàng lau nước mắt cũng bỏ xuống.
Với ánh mắt chờ mong của Trầm Mộ Ngôn, Cố Thấm Phong quay đầu, hai người đi tới phía trước, âm thanh thản nhiên phiêu tới: "Trầm Mộ Ngôn, chúng ta làm bạn trước đi."
Trầm Mộ Ngôn dừng lại