Trở về phòng, Qua Việt Tú cầm điện thoại lên xem, đúng là điện thoại đã hết pin
Tống Du Liệt đoán không sai, suy nghĩ chính xác này đến từ việc anh đã từng gọi điện thoại cho cô, nói cách khác có nghĩa là cô không bị nhốt trong khách sạn.
Hí hửng đến trước mặt Tống Du Liệt, Tống Du Liệt đang kiểm tra thiết bị an toàn trong khách sạn có được đặt đúng nơi hay không, cô hỏi vì sao chỉ có mình anh trở về, trợ lý của anh đâu rồi.
Không trả lời.
Không sao, đây là chiêu cô quen dùng để làm thân với anh.
Tiếp tục "làm thân": "Hôm nay bận lắm à?"
"Ừ."
"Công việc vẫn suôn sẻ chứ?"
"Ừ."
"Bữa trưa và bữa tối đều ăn ở nhà máy à?"
"Ừ."
Tâm trạng hí hửng bởi vì một hỏi một đáp mà dần dần trở nên ảm đạm, tiếp theo thì sao? tiếp theo có phải là hỏi trưa với tối nay anh ăn gì ư?
Cô cảm thấy cứ hỏi những câu hỏi như vậy rất nhàm chán.
Nhưng cô chẳng còn gì để nói cả.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cho dù là như vậy, cô vẫn không rời anh nửa bước, nhìn anh, trong lòng thầm mong anh có thể hỏi đến cô một chút: Qua Việt Tú, làm sao mà em tìm được anh.
Nếu anh hỏi câu này, cô sẽ một năm một mười(*), kể cho anh nghe từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô hi vọng anh sẽ dùng nụ hôn để trấn an cô, đường tới đây bảo không sợ là giả, cô chưa từng đến quốc gia này bao giờ, lỡ như tài xế lái xe chở hàng thật sự sẽ bán cô cho dân bản xứ sinh con thì sao?
(*): 一五一十: thành ngữ, nguyên bản, rõ ràng, không che giấu
Nhưng, không có, kiểm tra xong độ an toàn của khách sạn, Tống Du Liệt thoáng nhìn cô một cái, nói chúng ta còn phải ở đây một ngày.
Gật đầu.
"Vì để môi trường gần khu sinh thái tự nhiên nhất, khách sạn cũng nuôi quạ đen, quạ đen kêu liên tục vì bọn chúng đói, chờ một lúc anh sẽ gọi điện cho lễ tân."
Gật đầu.
Tống Du Liệt lại nhìn cô, nói anh về phòng đây.
"Anh...", dừng một lát: "Anh phải làm việc sao?"
Cặp tài liệu dày thế kia, khẳng định mang về rất nhiều việc.
"Ừ."
"Vậy....đừng làm việc quá muộn."
"Em cũng ngủ sớm một chút."
"Được."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi chúc "Ngủ ngon", tay Qua Việt Tú duỗi ra, ống tay áo sơ mi của anh lướt qua đầu ngón tay của cô nhưng cô vẫn không dám bắt lấy nó.
Chỉ có thể đứng ở đó, giương mắt nhìn anh đi, rất nhanh truyền đến tiếng đóng cửa, Tống Du Liệt về phòng.
Cũng không biết qua bao lâu, bước chân như mộng du đi về phía trước.
Đứng trước cửa phòng mình nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng của anh, không biết đã nhìn bao lâu, bước chân di chuyển đến cửa phòng anh, đưa tay.
"Cốc, cốc, cốc." tiếng gõ cửa vừa trầm vừa buồn.
Không ai trả lời.
"Cốc, cốc, cốc.", lại gõ.
Cuối cùng giọng Tống Du Liệt cách vách cửa truyền đến: "Có chuyện gì không?"
Đúng rồi, có chuyện gì không.
Qua Việt Tú nhìn tay mình, cô vừa dùng cái tay này gõ cửa phòng Tống Du Liệt.
Cổ họng khô khốc: "Tống Du Liệt."
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Cặp mắt cũng đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Quạ đen không còn kêu nữa, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Bước về phía trước một bước, tay nghiêm túc thả xuống, hỏi: Tống Du Liệt anh còn cảm thấy em đáng yêu nữa không?
Không trả lời.
"Sau khi Qua Việt Tú đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, Tống Du Liệt có còn cảm thấy Qua Việt Tú đáng yêu nữa không?"
Không trả lời.
Sau khi rời khỏi trấn Mossan, Qua Việt Tú đã suy nghĩ lại mọi chuyện mình đã làm, giống như lời Tống Du Liệt nói: Qua Việt Tú đúng là một đội bóng dở tệ.
Nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, bây giờ chắc mới có mười giờ nhỉ? Thời gian này mà còn bàn luận với Tống Du Liệt việc Qua Việt Tú có đáng yêu hay không qua cánh cửa có hơi kỳ quặc.
Thế nhưng ánh mắt vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Giống như nói mớ trong cơn mơ: "Tống Du Liệt, bây giờ anh có còn đồng ý làm lành với em không?"
Không trả lời.
Tại sao còn không trả lời cơ chứ?
Có lẽ còn cần cô nói cặn kẽ hơn một chút.
"Tống Du Liệt có đồng ý làm lành với Qua Việt Tú hay không ý là..." khó khăn mở miệng: "Nếu như lần sau chúng ta còn cùng nhau đi sắm đồ gia dụng, em sẽ không trốn tránh nữa, em sẽ sảng kɧօáϊ nói với chủ cửa hàng đồ gia dụng rằng chúng tôi muốn có một chiếc giường đôi, nếu chủ tiệm còn tặng thêm cốc tình nhân, em sẽ cảm ơn bà ấy, nói rằng như vậy thì tốt quá, chúng tôi đang cần thứ này, trước khi rời đi, em sẽ nói cho bà ấy biết, thưa bà, trực giác của bà rất chính xác, tôi và anh ấy đang sống chung với nhau."
"Bây giờ chúng tôi đang sống chung với nhau." Giống như viên kẹo ngọt.
Viên kẹo này còn có một chút vị chanh, có một chút chua xót, vị chua xót ấy khiến lông mi cô phủ một chút sương mù, nhưng trong lòng lại là mùi vị khác.
Tại sao lại không trả lời, có phải những lời này đã nói quá trễ rồi không?
Cúi đầu.
Nhìn sàn nhà.
Hay là anh chưa nghe được, có muốn cô nói thêm lần nữa không?
Nhưng mà những lời cô vừa nói đã rút cạn sức lực của mình, bây giờ chân cô mềm nhũn, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ngơ ngác nhìn sàn nhà, không biết phải làm thế nào mới phải đây?
Sau đó, một luồng sáng chiếu trêи mặt đất, mới đầu chỉ có một khe hở, dần dần luồng sáng kia lớn dần, là ánh sáng màu vàng quất, cô yêu màu sắc ấy, giống như cốc nước cam tươi ngon.
Bừng tỉnh, ngẩng đầu.
Cánh cửa đã mở ra một nửa, ánh sáng màu vàng quất len qua cánh cửa kia.
Ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kia mở ra một nửa.
Có một cánh tay vươn ra khỏi cửa, đó là một bàn tay có ngón tay thon dài trắng nõn, những ngón tay thon dài trắng nõn ấy dễ dàng nắm lấy cổ tay cô.
Từ nắm chuyển thành bắt lấy, mạnh mẽ bắt lấy tay cô, kéo một cái, cơ thể cô cứ như vậy lảo đảo đi về hướng ánh sáng màu vàng quất kia.
Tiếng đóng cửa rất khẽ.
Phần lưng của cô dán lên cửa, cặp tay kia không chờ nổi nữa nựng gò má cô, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, đầu tiên là chạm vào chóp mũi, chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, hai gò má dán vào nhau, cọ qua cọ lại.
Cuối cùng trán anh dán lên vầng trán cô.
"Qua Việt Tú."
"Ừm."
"Qua Việt Tú."
"Ừm."
"Qua Việt Tú."
"Em đây, em đây."
Hơi thở nóng rực phả vào gương mặt cô, mỗi một hơi thở dường như muốn thiêu đốt cô, giọng nói vừa chua xót vừa khổ sở: "Qua Việt Tú."
"Em đây, em đây." Cuống quýt đáp lại.
Đột nhiên anh cứ giận dữ như vậy còn mắng cô là con nhỏ điên.
Ngữ khí rất phẫn nộ: "Qua Việt Tú là một con nhỏ điên, Qua Việt Tú cái con nhỏ điên đáng ghét này, anh phải làm gì với em bây giờ? Hửm?"
Im lặng, ngây ngốc tiếp nhận cơn phẫn nộ của anh.
Từ phẫn nộ biến thành thở dài, từ thở dài chuyển thành nhẹ nhõm.
Nhẹ giọng bên tai cô: "Qua Việt Tú, em nói đi! Anh phải làm gì với em bây giờ?"
Hai tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh, khẽ nói: "Anh muốn bắt Qua Việt Tú làm thế nào thì làm thế nấy, nhét vào container, giấu vào trong tủ quần áo, phù phép một câu thần chú lên người cô ấy, làm thế nào cũng được."
"Làm thế nào cũng được ư?"
"Ừm, làm thế nào cũng được."
"Qua Việt Tú, em giống như lúc xuất hiện trong giấc mơ của anh, đều rất biết nói những lời đường mật."
"Ở trong giấc mơ của anh em luôn nói những lời đường mật sao?"
"Đúng vậy. Qua Việt Tú trong giấc mơ của Tống Du Liệt luôn nói những lời ngọt ngào, nhưng lần này là êm tai nhất, Tống Du Liệt, anh có muốn làm lành với em không?"
Anh cười, nụ cười ấy xen lẫn khổ đau, lẩm bẩm lặp lại: "Qua Việt Tú nói Tống Du Liệt, anh có muốn làm lành với em không?"
Nơi khóe mắt bỗng vương nước mắt.
Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt của Qua Việt Tú, chậm rãi rơi xuống.
Thật trùng hợp, Tống Du Liệt cũng luôn xuất hiện trong giấc mơ của Qua Việt Tú, cô phải kể cho anh chuyện này.
Vì vậy cô nói với anh: "Qua Việt Tú trong giấc mơ của Tống Du Liệt luôn biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng Tống Du Liệt trong giấc mơ của Qua Việt Tú lại không thích nói chuyện lắm, dù không nói chuyện nhưng tay anh ấy hư lắm."
"Làm mấy chuyện xấu sao?"
"Làm mấy chuyện xấu á...", suy nghĩ một lát, Qua Việt Tú quyết định kể cho anh một lần nọ: "Ngày hôm trước em ở trong lều buồn giận, anh liền bước vào, sau đó anh đè em dưới người, bắt đầu chạm vào em, anh muốn em cho anh, em đồng ý rồi, nhưng Jennifer nói rằng em chưa biết yêu đương bao giờ khiến em rất tức giận, vì vậy em kể cho anh chuyện của Jennifer, sau đó, để em không tò mò chuyện của Jennifer nữa anh lại....anh lại khiến em tò mò chuyện thứ ở trêи đùi em là gậy bóng chày hay gậy sắt, anh còn bảo có thể gọi nó là côn thép nung nóng cũng được."
Anh gục đầu lên hõm vai cô cười, cười mãi cười mãi, vừa cười vừa nói: "Con nhỏ điên thì ra vẫn là một cô gái háo sắc." Đánh nhẹ vào vai anh, nổi nóng nói Tống Du Liệt người xấu xa là anh.
"Ừ, chính xác, người xấu xa là anh."
"Tống Du Liệt."
"Ừm."
"Vậy có phải bây giờ chúng ta đang nằm mơ không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Cô không muốn nghi ngờ cũng không được, cách đây không lâu, cô đã gặp giấc mơ giống như vậy, ở trong phòng có một cánh tay, cánh tay ấy kéo cô vào trong phòng, là tay của Tống Du Liệt.
Vừa dứt lời, bỗng cảm thấy đau, rêи rỉ.
Giọng anh khàn khàn: "Bây giờ có cảm thấy mình đang mơ nữa không?"
Lắc đầu, trong mơ lúc anh làm cô, chỉ thấy nhột chứ không thấy đau, chẳng qua là đã gỡ bỏ được khúc mắc rồi mà Tống Du Liệt vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Ghé sát vào tai anh thì thầm nói lần này Qua Việt Tú tự đưa tới cửa, anh có vui không?
"Ừ."
"Vui cỡ nào?"
"Vui bao nhiêu thì không biết nhưng có thể khẳng định là nhất định còn nhiều hơn em biết."
Vậy chắc là rất nhiều, rất nhiều.
Mặt mày hớn hở.
Nhưng còn một chuyện cô cần anh phải xác nhận.
"Vậy anh, vậy....bây giờ anh còn muốn em không?" Dè dặt hỏi.
Không trả lời, cô nóng nảy, vậy anh còn với tay