"Không còn thừa nữa rồi." Giọng nói của cậu rất dễ nghe, tựa như tiếng suối chảy róc rách.
Là Tống Du Liệt.
Cái gì là không còn thừa nữa? Tên nhóc này lại chơi chữ với cô.
Nhíu mày
Tống Du Liệt huơ huơ chiếc ví da, nói: "Trước khi tới, bên trong chỉ có 100$ và 3$, tôi dùng 1$ đi phương tiện giao thông công cộng, tôi còn phải đón bạn về, lúc đó phải dùng 2$ còn lại, bỏ vào thùng quyên góp 100$ là toàn bộ tài sản hiện tại mà tôi có, cho nên không còn thừa nữa",
Hóa ra không còn thừa nữa chính là như vậy, cô cũng đâu có yêu cầu cậu làm vậy
Cô mím môi.
"Đi thôi". Cậu vươn tay về phía cô
Lông mày vừa mới giãn ra lại nhăn lại: "Tống Du Liệt, cậu muốn làm gì?"
"Đợi lát nữa, chị sẽ dùng 2$ còn sót lại trong ví tôi". Cậu nghiêm túc nói "Nói cách khác, tôi đến đón chị về"
Chút nữa thôi là cô ném thùng quyên góp xuống đất rồi, sau đó nắm lấy bàn tay đang giơ ra của cậu, không hỏi tại sao, chỉ muốn đi theo cậu
Đi đến tận cùng thế giới cũng được, đi đến mảnh đất hoang tàn hay đầm lầy sông băng cũng chẳng sao.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, không thể cứ tiếp tục như thế này được.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cô ở trước mặt cậu sẽ trở nên ngu ngốc và còn quên mất bản thân là Qua Việt Tú, quên mất Tống Du Liệt là bảo bối đầy tự hào của Hạ Yên
Nhìn đồng hồ, xụ mặt: "Nhưng làm sao bây giờ, Tống Du Liệt, 13p sau tôi mới được đi"
Qua Việt Tú nghĩ trong lòng như thế này, nếu Tống Du Liệt đứng bên cạnh chờ cô 13p, cô sẽ suy nghĩ về cùng cậu, suy cho cùng, "Tống Du Liệt đến đón Qua Việt Tú" là một chuyện mê hoặc cỡ nào.
Nhưng Tống Du Liệt nói, khu vực này nửa giờ mới có một chuyến xe buýt đến Beverly Hills, bây giờ bọn họ đi bộ đến trạm xe buýt là vừa đẹp, nếu bỏ lỡ chuyến này chỉ có thể chờ thêm nửa tiếng nữa.
Cuối cùng, giọng điệu của cậu ảm đạm hơn hẳn: "không phải tôi không muốn chờ chị, chị cũng biết đấy, tôi không có nhiều thời gian".
Đúng vậy, đúng vậy, cô biết điều đó.
Qua Hồng Huyên đối với Tống Du Liệt rất hà khắc, đến nỗi cậu phải biến thành máy học tập.
Hơn nữa, cậu nói, không phải cậu không muốn chờ cô.
Giây cuối cùng, Qua Việt Tú vẫn rụt tay về
Lỡ như, lỡ như, Tống Du Liệt đang giả vờ thì sao? Giả vờ không vui khiến cô mềm lòng, khiến cô dễ dàng thỏa hiệp trước mặt cậu
Không được, tuyệt đối không được.
"Vậy cậu về trước đi". Cô lạnh lùng nói
Tống Du Liệt chuyển sang hỏi người bên cạnh cô "Bạn đến cùng với Fiona ư?"
Theo tầm mắt của Tống Du Liệt, cô gái người Nhật đến đây làm nhiệm vụ với cô đang đứng bên cạnh cô, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, nhìn thấy cô gái đang nhìn Tống Du Liệt với một vẻ mặt si mê, Qua Việt Tú liền biết rắc rối đến rồi đây
Quả nhiên
Cô gái người Nhật bắt được cơ hội chen ngang, đứng giữa cô và Tống Du Liệt, giọng điệu kϊƈɦ động: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi đến đây cùng với Fiona, bạn học, hành động vừa rồi của cậu thật sự tuyệt cú mèo, hơn nữa, cậu lại đẹp trai như vậy, tôi thề, cậu là người đẹp trai nhất tôi từng thấy, trước đây là Pattinson, Robert Pattinson ấy, anh ấy là thần tượng của tôi, trước đây tôi còn cho rằng không ai đẹp hơn anh ấy cả, tôi......."
Bài diễn văn của cô gái Nhật bị hành động ra hiệu im lặng của Tống Du Liệt cắt ngang
Tống Du Liệt lấy thùng quyên góp từ trêи tay Qua Việt Tú đưa sang cho cô gái người Nhật
Cô gái ngây ngốc nhìn Tống Du Liệt, bởi vì chàng trai đẹp hơn thần tượng đang cười, cười với cô ấy
"Rất vui được gặp bạn, cũng rất vinh hạnh khi được bạn so sánh với một thần tượng" càng cười tươi hơn, ôn nhu hỏi "Bạn có thể thay bạn của tôi làm nốt 13p còn lại không?"
Cô gái gật đầu
Tựa như cảm thấy gật đầu còn chưa đủ biểu đạt thành ý của cô ấy, vừa gật đầu vừa nói đương nhiên là được, lại bổ sung tiếp, tôi cũng rất vui khi được gặp bạn
Ném một câu "tạm biệt" với cô gái, không dài dòng gì nữa, Tống Du Liệt kéo tay cô
Không biết là do Tống Du Liệt sức lớn hay chân cô đã muốn đi từ lâu, bước chân đi theo cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Rõ ràng đó là tay của một người trưởng thành.
Từ lúc nào mà bàn tay của đứa trẻ đến từ đảo Greenland lại lớn như vậy?
Bàn tay đó đang nắm chặt cổ tay cô
Ngẩng đầu, tới gần giữa trưa, bầu trời quang đãng chưa từng thấy, cậu đi ngược hướng gió, quay đầu lại, mái tóc lòa xòa trước trán dưới ánh sáng mặt trời như đang tỏa sáng
Có cơn gió mang giọng nói của cậu đến bên tai cô: "Qua Việt Tú, đi nhanh lên"
Qua Việt Tú, đi nhanh lên, vang vọng trong thế giới rộng lớn này
Bước chân đi theo cậu, cùng tiết tấu với cậu
Bước chân dẫm lên mặt đất, rồi lại chạy
Trong lúc chạy, gió thổi tung mái tóc dài của cô, một cảm giác sung sướиɠ chưa bao giờ trải qua đột nhiên dâng lên trong lòng cô.
Lúc đó, không cần lo lắng về chuyện mất mặt, không hề lo lắng cô có phải là Qua Việt Tú của trước đây hay không
Dùng toàn bộ sức lực chạy theo cậu.
Bọn họ là những người lên xe vào phút chót.
Vừa bước lên xe, tiếng đóng cửa đã vang lên, không hẹn mà hai đứa cùng nhau bật cười
Kéo tay cô đi về phía trước, bọn họ ngồi hàng ghế cuối cùng, cô ngồi vị trí gần cửa sổ, cậu ngồi gần cô.
Hàng ghế cuối chỉ có hai người họ.
Nói đây là một chiếc xe buýt, chi bằng nói đây là chiếc xe buýt ngắm cảnh
Hành trình đi của xe buýt toàn là đi qua những địa điểm nổi tiếng của Hollywood, phần lớn hành khách đều là khách du lịch
Khách du lịch chăm chú ngắm nhìn cảnh hai bên, dân bản xứ thì lướt điện thoại, nghe nhạc.
Cô ngồi không nhúc nhích ở hàng ghế sau và cậu tạo thành tổ hợp bất đồng nhất trêи xe
Đây là lần đầu tiên Qua Việt Tú ngồi trêи xe buýt, mới lúc đầu còn thấy mới lạ, sau đó thì cũng bình thường, nhìn thoáng qua bàn tay còn đang nắm chặt tay mình, trong lòng nghĩ, Tống Du Liệt có lẽ đã quên buông tay cô ra rồi.
Lần này, bàn tay đó càng củng cố thêm suy nghĩ của Qua Việt Tú: đứa trẻ đến từ đảo Greenland sắp trưởng thành rồi.
Lúc nắm tay cô, lực dùng rất mạnh, khi chạy trêи đường, bước chân cực kỳ vững vàng.
Lúc ở trong đám đông, chàng thiếu niên 15 tuổi không thua gì người phương Tây cao lớn, kéo tay cô vượt qua từng người
Cuối cùng, mạnh mẽ kéo tay cô tiến vào xe.
Chính là bàn tay này kéo cô lên chiếc xe ngắm cảnh này đây.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Trong hoàn cảnh xa lạ, từng khung cảnh cứ lướt qua trước mắt, trong lòng Qua Việt Tú bất chợt cảm giác vui vẻ
Loại cảm giác vui vẻ này cùng với cảm giác sung sướиɠ khi chạy trêи đường lại không giống nhau, nếu cảm giác vui sướиɠ khi chạy là cánh buồm tự do thì ngay lúc này, cảm giác vui vẻ tay nắm tay ngồi cùng nhau ở hàng ghế cuối chính là bến cảng bình yên
Lặng lẽ ngước mắt lên
Lập tức chạm phải đôi mắt của cậu.
Cũng không trốn tránh, cậu nhìn cô.
Dưới tầm mắt kia, trong lòng đột nhiên lo lắng
Nhìn gì mà nhìn? Không cho nhìn!
Cậu dựa vào cô càng gần hơn, còn cô lại không nhúc nhích, trong lòng mơ hồ nghĩa, cậu muốn hôn cô ư?
"Không, không thể nào, đang ở ngoài công cộng đấy". Một giọng nói phản bác
Cho đến khi môi cậu chạm vào môi cô, Qua Việt Tú mới ý thức được, Tống Du Liệt muốn hôn cô.
Quay mặt đi, tim đập thình thịch, nhỏ giọng nói với cậu, đang ở nơi công cộng đấy
"Mọi người đều đang bận chuyện của họ, không có ai thèm chú ý những người ngồi ở hàng cuối làm gì đâu". Cậu nói với cô
Vậy thì liên quan gì đến bọn họ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Sẽ không bị phát hiện đâu". Cậu thì thầm bên tai cô.
"Cái.....cái gì?". Nói lắp bắp
"Không có ai phát hiện tôi hôn chị đâu". Giọng nói của cậu quanh quẩn bên vành tai cô, "Qua Việt Tú, chị xem kìa"
Giống như bị thôi miên, cô từ từ dời ánh mắt khỏi hành khách ngồi phía trước lướt sang xung quanh, giống như Tống Du Liệt nói: mọi người đều đang bận chuyện của họ, không ai quay đầu lại cả
Cái bóng của cậu lại che trêи mặt cô, chắn tầm