Đêm hôm ấy, Qua Việt Tú thở hồng hộc mở cửa phòng Tống Du Liệt, đã lâu cô không làm chuyện này rồi.
Nếu nói là thở hồng hộc thì không bằng nói là không cam tâm, nghĩ kĩ thì ngoài không cam tâm còn có cả thấp thỏm bất an.
Trong lòng cô không muốn cãi nhau với Tống Du Liệt, cãi nhau rồi thì làm sao chơi trò "Ở bên Tống Du Liệt sau lưng Hạ Yên" với dì nhỏ được, hơn nữa xem ra cô vẫn chưa mê hoặc được Tống Du Liệt, nếu như vậy mà cãi nhau với Tống Du Liệt, vậy thì bao nhiêu tâm tư trước đây xem như lãng phí.
Còn bây giờ, cô vô cùng hi vọng có thể mê hoặc Tống Du Liệt.
Ôm suy nghĩ như vậy lăn qua lăn lại trêи giường.
Dần dần, niềm vui sướиɠ khi cùng cậu chạy nhanh, sóng vai cùng cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng tràn ngập trong đầu Qua Việt Tú, xua mãi mà không đi.
Tống Du Liệt cậu dựa vào cái gì?
Cậu chẳng qua chỉ là cây thực vật hệ cỏ cô lén trồng sau vườn hoa thôi.
Cô thở hồng hộc đến trước cửa phòng của Tống Du Liệt.
Ngoài dự đoán là cửa phòng Tống Du Liệt không khóa.
Chẳng có gì là kỳ lạ cả, đương nhiên là Tống Du Liệt không dám rồi, trước đây cô không ít lần cảnh cáo cậu tối ngủ không được phép khóa trái cửa, lời cảnh cáo của cô luôn luôn có hiệu lực.
Cô thở hồng hộc mở cửa phòng Tống Du Liệt.
Qua Việt Tú không tìm thấy Tống Du Liệt ở trong phòng ngủ của cậu, đã gần nửa đêm rồi, thời gian này hẳn là Tống Du Liệt đi ngủ rồi chứ.
Lúc ánh mắt chạm vào bóng người ngồi trêи bàn đọc sách kia, Qua Việt Tú không còn băn khoăn tại sao đến giờ này Tống Du Liệt không có ở trong phòng ngủ nữa.
Tống Du Liệt đứng lên, cô bước từng bước đến chỗ cậu.
Quả đấm vẫn luôn nắm chặt vung lên, vốn là định đấm lên người cậu nhưng tay bị giữ lại không trung.
Sao vậy? Biết là cô đứng trước mặt cậu không oai nổi nên cảm thấy cô dễ bị bắt nạt, ngay cả đánh cũng không cho đánh.
Tua lại, tua lại, đầu óc nhanh chóng tua ngược lại, ngược đến suy nghĩ "Cô đứng ở trước mặt cậu không oai nổi".
Suy nghĩ "Qua Việt Tú ở trước mặt Tống Du Liệt trẻ tuổi không oai nổi" khiến cô vừa hoảng loạn vừa tức giận.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ?!
Trong lúc vừa hoảng loạn vừa tức giận, cô nhấp nháy mắt, ấy thế mà lại nhấp nháy ra nước mắt.
Qua Việt Tú tức chết mất, đáng ghét, giọt nước mắt kia đến một cách không giải thích nổi.
Giọt nước mắt ấy chỉ khiến cho cô yếu thế trước mặt cậu.
Không được, cô nhất định phải đánh cậu, cô tăng lực cánh tay lên.
Sau đó cô đã thành công giãy cổ tay ra khỏi bàn tay cậu.
Nắm đấm liên tục nện lên người cậu, cô phải đòi lại uy phong từ cậu, nhất định phải vậy.
Đáng trách hơn là những nắm đấm cứ đấm vào chỗ rắn chắc, cậu cứ đứng đờ ở đấy, gương mặt không biểu cảm, giống như cô đang tự mình chuốc khổ, vô cớ gây rối vậy.
Một tí oai phong cũng không đòi lại được, những cú đấm dần mất lực khiến cô càng chật vật hơn, rõ ràng đây là cô đang gãi ngứa cho cậu.
Vừa nóng nảy vừa tức giận.
Chẳng thèm để ý hình tượng nữa, giống như một cao bồi mạnh mẽ, cô hung hăng lao về phía cậu.
Cuối cùng cô cũng đẩy cậu ngã xuống đất.
Cô thở dài một hơi, sau đó lại phát hiện ra Tống Du Liệt không nhúc nhích.
Có phải cô dùng sức quá lớn khiến....khiến não cậu bị chấn động gì đó rồi không?
Cô thăm dò gọi Tống Du Liệt một tiếng.
Không trả lời.
Lần này Qua Việt Tú hơi luống cuống.
Cô cúi xuống thấy mắt Tống Du Liệt đang nhắm chặt.
"Tống Du Liệt?" Cô lay bả vai cậu.
Cậu không trả lời.
Hai đầu gối cuống quýt chạm đất, lay mạnh bả vai cậu: "Tống Du Liệt, cậu đừng dọa tôi."
"Sợ rồi hả?"
"Hả?" Định thần lại, không biết từ lúc nào Tống Du Liệt đã mở mắt ra.
"Bây giờ cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?" Cậu hỏi.
"Gì cơ?"
Ngón trỏ nhẹ vuốt lên gò má cô: "Tôi còn cho rằng khuya như vậy rồi, mở cửa phòng tôi là một chú ếch xanh."
Gì? Người này dám nói cô là một chú ếch xanh.
Xem ra phải đá cho một phát nữa mới được.
Cô không đá được, không chỉ không đá được mà chẳng hiểu sao cô với cậu biến thành vai kề vai ngồi trêи thảm.
Mặc dù hai người không nói lời nào nhưng bầu không khí không gượng gạo chút nào.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Thấm thoát đã đến rạng sáng.
"Không ngủ được à?" Cậu hỏi cô.
Cô thành thật gật đầu.
"Thế..." ngập ngừng một chút, giọng cậu cực nhỏ: "Đêm nay có muốn ngủ ở đây không?"
Hiếm khi thấy Tống Du Liệt mở lời, làm sao cô có thể chối từ chứ, Qua Việt Tú cho rằng mình sẽ vui vẻ trả lời được thôi, nhưng...âm mũi chỉ bật ra được một tiếng "Ừm."
Cô đi theo sau lưng cậu, chờ cậu đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, rồi lại đi theo sau lưng cậu, xác nhận cửa đã khóa.
Khóa trái cửa xong, cậu ngoảnh lại nhìn cô, cô lúng túng cúi đầu, con nai trong lòng đã thức tỉnh rồi, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.
Một trước một sau đi tới phòng ngủ, lúc Tống Du Liệt cầm gối với chăn ở tủ ra thì cô hỏi cậu muốn đi đâu?
"Tôi ngủ ở sofa."
"Vì sao?"
"Tôi ngủ ở sofa sẽ tốt hơn."
Lắc lắc tay nói giường lớn như vậy không có gì đáng ngại cả.
"Qua Việt Tú, chúng ta đã lớn rồi."
"Lớn chừng nào trời?" Cô chỉ vào giường, phản đối: "Cho dù chúng ta lớn hơn nữa thì giường vẫn đủ ngủ."
Đúng vậy, chiếc giường kia thêm một người nữa ngủ cũng không vấn đề gì.
"Chị cho rằng tôi ngủ ở sofa vì sợ giường nhỏ?" Tống Du Liệt ấp úng hỏi.
"Chẳng lẽ không phải à?"
Tống Du Liệt không nói nữa, cô đứng ở trước giường, còn cậu ôm gối và chăn.
Qua Việt Tú cảm thấy gối đầu và chăn quá chướng mắt, không nói không rằng cướp chúng khỏi tay Tống Du Liệt, thứ đồ gây chướng mắt đã bị nhét vào chỗ cũ.
Phủi tay một cái, tốt lắm, được rồi.
Tống Du Liệt vẫn không nhúc nhích, cô kéo tay cậu nói Tống Du Liệt tôi buồn ngủ rồi, cuối cùng phải bắt Qua Việt Tú đảm bảo một lần nữa rằng cô không chen cậu, cậu mới bỏ suy nghĩ ngủ ở sofa.
"Qua Việt Tú, chị thề đi, chị sẽ không chen tôi như trước kia."
Giơ tay lên.
Chỉnh ánh sáng phòng ngủ thấp lại, nằm thẳng tắp với cậu trêи giường.
Dưới tấm mền hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, không hẹn mà cùng rút lại, rút tay rồi cũng không hẹn mà cùng để tay trước ngực.
Một lúc sau, gò má cô nóng lên, trong đầu loáng thoáng nghĩ đến lần cuối cùng trong rừng cây, nghĩ về dáng vẻ quấn quýt lúc ấy, khi đó cậu rất kỳ quái mà cô cũng không được bình thường.
Không hẹn mà cùng quay lưng lại.
"Ngủ ngon." "Ngủ ngon." Lại không hẹn mà cùng nói ra.
Cô nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến
Trong lúc mơ mơ màng màng, Qua Việt Tú nhớ đến một chuyện, cô hỏi tại sao Tống Du Liệt luôn không để cho cô chen cậu.
Cậu thở dài nói Qua Việt Tú chị vẫn nên đi tìm một người bạn trai đi.
Tìm bạn trai ư? Không, cô không cần, không phải cô đã có Tống Du Liệt rồi sao?
Có Tống Du Liệt rồi thì không cần có bạn trai nữa, dĩ nhiên Tống Du Liệt cũng không phải là bạn trai cô.
Nhưng mà câu hỏi của cô liên quan gì đến việc cô phải đi tìm một người bạn trai chứ.
Ngày hôm sau, Qua Việt Tú đăng câu hỏi của mình lên mạng trưng cầu đáp án thì không ít người trả lời không khác Tống Du Liệt lắm: Cô vẫn nên đi tìm bạn trai đi.
Cuối cùng Qua Việt Tú cũng biết câu trả lời chính xác của "Không được chen tôi."
Đối với đáp án này, Qua Việt Tú khịt mũi coi thường.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland không phải là đám nhóc háo sắc vô lại trêи mạng kia.
Chẳng qua là Tống Du Liệt rất ghét bị đụng chạm, về phương diện này cô rất hiểu cậu, cô cũng ghét bị đụng chạm, tất nhiên là ngoại trừ Tống Du Liệt rồi.
Đúng vậy, Tống Du Liệt chỉ ghét bị đụng vào thôi, cậu ấy không giống những tên kia, nửa đêm "thả" thứ cứng rắn kia ra chọc vào người khác.
Nhưng đến buổi chiều học bổ túc tiếng Na Uy, nhiều lần mắt Qua Việt Tú liếc vào một chỗ nào đó của Tống Du Liệt, ý thức được mình đang nhìn cái gì khiến cô bực bội, cô bị đám trêи mạng dạy hư rồi.
Nhưng không thể phủ nhận là cô hơi tò mò.
Mấy ngày sau, chút xíu tò mò ấy đã lớn lên, lớn đến nỗi câu "Tống Du Liệt, tôi muốn xem" suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng cô nhịn được, còn tò mò đến mức lấy những bộ phim người lớn mà Khiết Khiết đưa cho, sau đó ngừng lại, chẳng có gì đáng xem cả, chỉ là cơ thể của con người vận động như pit tông thôi.
Kì nghỉ hè của Tống Du Liệt rất nhanh đã kết thúc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Gian đoạn này mối quan hệ của Qua Việt Tú và Tống Du Liệt trở nên thật vi diệu, khi có thời gian, cậu sẽ xuất hiện ở tổ chức công cộng nơi cô làm việc để đón cô về; chiều cuối tuần, cô sẽ cùng Tống Du Liệt đến một thư viện gần đây, bọn họ tránh nhân viên quản lý và giám sát thư viện, trốn ở một góc hôn nhau; ban đêm, cô lén lút mở cửa sân thượng, cậu đạp xe đạp chờ cô ở cửa sau, cô ngồi sau xe cậu đi dạo quanh một vòng; trong rạp kịch tối om, cô mặc cho cậu liên tục thò tay vào trong quần áo mình.
Dần dần, dần dần........
"Qua Việt Tú, tôi bận lắm." "Vậy lúc nào thì cậu có thời gian.", "Không biết nữa."
Dần dần, dần dần.........
"Qua Việt Tú, chị quấy rầy việc học của tôi."
"Vậy tôi ngồi bên cạnh nhìn thôi, không nói có được không?"
"Không được."
"Được rồi, vậy tôi về đây, cậu học xong thì gọi cho tôi."
Ngày hôm sau tỉnh lại, chiếc