Cách một cánh cửa, Qua Hồng Huyên đang cùng bạn ông nhỏ giọng nói chuyện
Nhắc đến cô bạn gái 16 tuổi của mình, tên trùm giải trí xảo biện "Tôi phải làm cho các cô gái ôm giấc mộng làm ngôi sao Hollywood tỉnh ra rằng không phải cứ bò lên giường là sẽ có một con đường thênh thang dẫn đến hào quang, đợi bọn họ hiểu ra điều này, họ sẽ cảm ơn tôi"
Những lời này khiến đám bạn của hắn cười một cách ghê tởm, trong đó cũng có Qua Hồng Huyên, tiếng cười của đám người này cách một chiếc cửa khiến người khác buồn nôn.
Bên trong cánh cửa, Qua Việt Tú bị Tống Du Liệt giữ chặt, không thể trốn, chỉ có thể cuộn mình lại chỗ góc tường, dùng giọng nói cực kỳ đáng thương bảo đảm với Tống Du Liệt, sau này tôi sẽ không gian lận nữa
Qua Việt Tú loáng thoáng cảm thấy không khí giữa họ không giống như trước đây nữa, nhỏ giọng cầu xin: "Mau tránh ra, bây giờ tôi nhận thua được chưa?"
Góc tường này quá nhỏ, cô thở hồng hộc, bàn tay cậu chống lên tường, dùng nó để vây hãm cô lại, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.
"Không nghe thấy à, tôi đã nhận thua rồi, còn không mau tránh ra"
Thấy cậu không hề để ý đến lời cầu xin của cô, bực mình nói, cậu còn không tránh ra, tôi sẽ gọi bố đấy, tôi sẽ nói với ông ấy cậu bắt nạt tôi"
"Cầu còn không được"
Hả?
Kinh ngạc nhìn cậu, ánh sáng không tốt, cô không thể thấy rõ biểu cảm trêи mặt Tống Du Liệt, nhưng khi nói câu "Cầu còn không được", trong giọng nói không có bất kỳ ý đùa nào
"Cậu không sợ chú Qua tính sổ với cậu à?"
"Chị gọi chú ấy vào đây đi, tôi mới biết mình có sợ hay không"
Tên nhóc này lại chơi chữ với cô
Có lẽ cậu đoán được cô sẽ không gọi Qua Hồng Huyên vào
Không đe dọa được, chỉ có thể lại cầu xin cậu
Sau đó, cậu nói cậu muốn nhìn, cậu nói Qua Việt Tú, tôi muốn nhìn
"Nhìn cái gì?". Thở hồng hộc nói
Cậu nói nhỏ bên tai cô
Những lời thì thầm của Tống Du Liệt làm Qua Việt Tú hơi ngây ngẩn, hỏi Tống Du Liệt, có phải tôi nghe nhầm rồi không?
"Không nghe nhầm". Cậu nói
Không nghe nhầm? Vậy?
"Đã...đã sờ rồi mà". Lắp bắp nói
"Sờ rồi, nhưng chưa từng thấy". Nói vậy nghĩa là cô thật sự không nghe nhầm
Nhớ tới điều gì đó, vội vàng nói cậu thấy rồi
"Cậu thấy rồi, một lần ở suối nước nóng, một lần ở giàn hoa sau vườn hoa". Nhỏ giọng nói
"Đâu có giống nhau"
"Không giống nhau chỗ nào?". Xíu nữa là dậm chân rồi
Lông mi vừa dài vừa dày hơi run lên, nhỏ giọng nói "Vô tình thấy và chủ động nhìn ý nghĩa không giống nhau"
"Ý nghĩa không giống nhau ư?". Giọng nói run rẩy hỏi
"Ừm"
"Nhất định muốn nhìn ư?"
"Ừ"
"Tại sao lại muốn nhìn?"
"Muốn nhìn"
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô nói muốn nhìn, là muốn nhìn đấy
Cũng chẳng có gì, ý nghĩa của việc sờ mà vô tình nhìn thấy với chủ động nhìn không giống nhau, chủ động nhìn? Lời này khiến Qua Việt Tú cảm thấy có vẻ không thích hợp
Cậu kéo tay cô rời khỏi góc tường. Bên ngoài cửa, ông trùm giải trí tiếp tục nói sâu hơn về câu chuyện với người bạn gái 16 tuổi, nói hắn làm thế nào để khiến cô bạn gái xăm tên mình ở nơi kín đáo "Cô ta mới 16 tuổi, sau này chắc chắn sẽ còn rất nhiều đàn ông, nghĩ thử xem....." cười đắc ý
Tiếng cười mang theo tiếng va chạm của ly chân dài, nhóm phụ nữ đang chơi dưới nước ở bên khác cũng đang cười
Cửa sổ được đóng chặt lại, rèm cửa được kéo lên, Tống Du Liệt mở đèn tường lên, kéo cô đến dưới ánh đèn, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, khi áo sơ mi trượt xuống khuỷu tay, dưới ánh sáng sáng rực, Qua Việt Tú chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt dừng trước ngực cô so với ánh đèn kia càng nóng hơn, càng nóng ư? Thật ra cô cũng không biết, ngoài cửa, Qua Hồng Huyên bắt đầu lên tiếng
Hình như người bố của cô đã ý thức được bọn họ đang đứng trước phòng con gái mình nói xằng nói bậy hình như không ổn lắm
Ngoài cửa rất nhanh đã yên tĩnh lại, đám đàn ông đã đến nơi khác nói những chuyện khiến bọn họ phấn khích.
"Được không?". Giọng nói nhỏ tựa như muỗi kêu
Không trả lời
Ngốc thật, xem đến nỗi quên trả lời luôn rồi ư
Cặp màn thầu vừa to vừa trắng kia có gì đẹp
"Không, đó không phải là màn thầu vừa to vừa trắng, Fiona, chị là con gái thôi mà cũng bị chúng nó mê hoặc, chỉ cần dùng đôi mắt thôi cũng cảm giác được sự mềm mại của chúng". Đây là Khiết Khiết nói, khuôn mặt càng nóng rực, lúc trước cô không cảm thấy cặp màn thầu vừa to vừa trắng có gì đẹp, nhưng gần đây, cô thường hay đánh giá đôi bồng đào run rẩy kia qua gương, nghĩ đến bộ dáng của Tống Du Liệt khi chạm vào nó.
Phải biết là Tống Du Liệt có một đôi bàn tay rất đẹp, là bởi vì Tống Du Liệt có một đôi bàn tay đẹp nên cô mới cho phép nhìn ư? Qua Việt Tú cũng không rõ, thỉnh thoảng, cũng....cũng nghĩ đến bộ dáng Tống Du Liệt nhìn chằm chằm nó, liệu má cô đỏ cả lên, khuôn mặt cậu có ửng đỏ hay không? Hai người có giống hai đứa trẻ tưởng rượu là nước ngọt hay không?
Kiềm chế đôi tay đang muốn che nó lại, quả mâm xôi của cô muốn nhìn.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô muốn nhìn, thì cô sẽ cho cậu xem.
Quả mâm xôi của cô, bộ dáng lúc này không giống như cô tưởng tượng, không giống đứa trẻ tưởng rượu là nước ngọt, mặt ửng hồng.
Tống Du Liệt có tưởng rượu là nước ngọt không, Qua Việt Tú không biết, nhưng cô chính là đứa trẻ tưởng rượu là nước ngọt mà uống sạch, bởi vì bây giờ khuôn mặt của cô đỏ ửng như thể có người đẩy cô đến gần lò sưởi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Trong lòng đầy tò mò, híp mắt mở ra
Tống Du Liệt hiện ra chỉ ⅓
Là do đèn phải không? Hay là do mình híp mắt?
Lại mở mắt to hơn một chút.
Tại sao? Tại sao cậu lại không giống như cô tưởng tượng.
Chậm rãi mở to mắt
Ánh mắt cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia.
Cô không tìm thấy đứa trẻ tưởng rượu là nước ngọt nên uống sạch.
Ánh mắt ngắm nhìn ngực cô không có một chút say mê nào, khóe miệng lại đong đầy ý cười, nhưng ý cười đó không hề có thiện ý, nó giống như một loại ca tụng, ca tụng thắng lợi.
Mắt đối mắt.
Một chậu nước lạnh đổ ập xuống.
Cô quá ngu xuẩn
Không, có lẽ là sỉ nhục, một ly rượu cocktail không tệ, vài câu thân mật liền dỗ cô ngốc nghếch làm trò trước mặt cậu ta, thậm chí cúc áo sơ mi cũng do cô tự cởi, xoay người, lặng lẽ lau khô nước mắt trêи mặt, trong lòng hạ quyết tâm, sau này sẽ không để ý tới cậu ta nữa.
Cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, còn mặc thêm một chiếc áo choàng nữa, che chắn bản thân kín mít, Qua Việt Tú mở cửa phòng, đi về phía cầu thang của du thuyền, tầng đầu tiên của du thuyền là nơi thích hợp để hít thở không khí nhất, bước chân sau lưng cô như hình với bóng.
Lên cầu thang được một nửa, quay đầu lại, lạnh lùng nói với Tống Du Liệt, đừng có đi theo tôi nữa.
"Lại tức giận?" Cậu hỏi
Nhìn thế nào lại thấy cậu giống đứa trẻ đến từ đảo Greenland, là Tống Du Liệt mà sẽ kiên nhẫn hái hoa cho cô, màu sắc này Qua Việt Tú không thích, hình dạng bông hoa này Qua Việt Tú không thích
"Sau này nếu không thích, có thể từ chối". Cậu nói
"Vậy bây giờ tôi từ chối cậu đi theo tôi"
Phía sau không còn tiếng bước chân nữa
Lên đến boong tàu trêи tầng thượng, quay đầu lại nhìn, Tống Du Liệt thật sự không đi theo nữa
Đứng trêи boong tàu đón gió, cho đến khi tia sáng cuối cùng ở chân trời bị bóng tối lấn át
Xoay người, Qua Việt Tú nhìn thấy bóng dáng đó, đứng xa xa ở phía kia của boong tàu
Tống Du Liệt đi lên khi nào vậy, không phải bảo cậu ta không được đi theo cô ư?
"Không thích có thể từ chối". Nói nghe hay quá, nhưng cũng đi theo lên đây đó thôi
Hóng gió cũng không tệ, tâm trạng của cô bây giờ không còn tệ như trước, cô muốn gây rối với Tống Du Liệt, nhanh chân đến trước mặt Tống Du Liệt
"Không phải đã bảo cậu đừng đi theo tôi rồi mà?". Thở hồng hộc nói
"Tôi không đi theo chị"
"Vậy cậu ở đây làm gì?"
"Còn chị?"
"Tôi ở đây hóng gió"
"Tôi cũng đến đây hóng gió"
Tống Du Liệt khó nhằn như vậy từ khi nào?
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland không phải nên yên lặng học tập sao? Bây giờ còn cãi nhau với cô cơ đấy!
"Cậu..." vung tay lên, áo choàng trêи vai bị gió thổi tung
Giây tiếp theo, áo choàng bị gió thổi bay
Theo bản năng tay muốn chụp lại, có