Tay của nhϊế͙p͙ ảnh gia vẽ một đường cong hình nụ cười giữa không trung
3 2 1
Máy ảnh sáng lên
Ảnh chụp chung đã chụp xong
Qua Việt Tú tự nhiên bị vị thiên kim của chuyên gia tài chính nhìn với ánh mắt không mấy thiện cảm, quả nhiên là cô đã biến thành bà chị họ không có ý đồ tốt, mà Tống Du Liệt giống như chưa xảy ra chuyện gì, mỉm cười với các vị khách.
11h, nghệ sĩ violin bắt đầu chơi nhạc
Tiếng đàn violin nhẹ nhàng khiến cho các cô gái kéo tay nhau ra nhảy điệu waltz hiện đại, Qua Việt Tú tất nhiên sẽ không tham gia cuộc vui đó, trang phục của cô sẽ phá hỏng không khí hòa hợp vui vẻ của đêm bình an mất.
À ha, Hạ Yên cũng là một trong số những người tham gia khiêu vũ, phải hình dung trạng thái của dì nhỏ của cô như thế nào đây?
Nhìn bà ta giống như rất hòa nhập với bầu không khí hòa hợp của đêm bình an, lúc thì mỉm cười, lúc thì chăm chú, lại thêm một chút cồn mang lại hơi say, không có gì khác thường.
Qua Việt Tú thử đặt mình vào vị trí của Hạ Yên mà suy nghĩ: A Liệt mà bà tin tưởng nhất giấu bà ở bên cạnh chị họ, điều này không chỉ phẫn nộ là xong, nghĩ đến người đời sẽ đối đãi thế nào với con trai bà, phải biết là đứa con của chị gái là một bệnh nhân tâm thần.
Nghĩ thế nào cũng đáng sợ, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chứ không phải dáng vẻ như bây giờ.
Xem ra, dì nhỏ của cô còn đáng sợ hơn bệnh nhân tâm thần phân liệt
Nhưng đây không phải là chuyện cô nên bận tâm, không chừng Hạ Yên đã tính toán hết rồi.
Xem đồng hồ, cô phải quay về rồi, ngày mai đối với cô rất quan trọng, cô phải nghỉ ngơi sớm để có đủ tinh lực, hơn nữa cô còn chưa chúc ông ngoại Giáng sinh vui vẻ nữa.
Lúc rời đi, Tống Du Liệt còn đang chơi điện tử với con của chủ tịch công đoàn, có lẽ sẽ không chú ý cô rời đi đâu
Từ biệt thự đón khách đến chỗ ở phải đi qua một cái sân tennis
Sân tennis có thiết kế phân tầng, nhìn từ xa giống như một ngọn núi sập đổ.
Chân bước chậm lại.
Vì để duy trì dáng người, mỗi tháng Qua Hồng Huyên đều sẽ trích một chút thời gian cùng bạn đánh một ván tennis vào buổi tối, đa số thời gian sân tennis đều sẽ đèn điện sáng trưng, tối nay cũng thế.
Thế nhưng, chủ nhân của nơi này đã xa cách nó 3 năm rồi, Qua Việt Tú dừng bước bên sân tennis
Trêи sân bóng này cũng đã từng có những thời khắc vui vẻ, Qua Hồng Huyên và bạn bè mình quyết đấu, ông ngoại làm trọng tài, đám người làm là khán giả, A Việt và A Liệt nhặt bóng
Lớp cỏ ban đêm rất mềm mại, thế là Qua Việt Tú cởi giày ra, chân trần dẫm lên cỏ.
Cô không đi về hướng đèn đuốc sáng trưng, tìm nơi vắng vẻ mà có nhiều cỏ mềm, đi hết hành lang cây xanh là sẽ đến vườn hoa phía sau phòng cô.
Chân cô bước lên hành lang cây xanh, điện thoại vang lên, là Cố Lan Sinh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Vốn dĩ Qua Việt Tú định sau khi về phòng mới chúc Cố Lan Sinh ngủ ngon, không ngờ anh ấy đã gọi đến trước rồi, cách tiếng chuông Giáng Sinh vang lên còn 25p nữa, lẽ nào Cố Lan Sinh muốn cùng cô tán dóc cho đến khi tiếng chuông vang lên luôn ư?
Một tay cầm giày, một tay nghe điện thoại.
Nhìn bầu trời đêm, trong lòng Qua Việt Tú hơi phiền muộn.
Giáng Sinh năm trước là cô và Cố Lan Sinh đón, hai người đều độc thân, thế nên chỉ có thể cùng nhau đón, tất nhiên, đây là do Cố Lan Sinh nói.
Cô không thiếu người theo đuổi, nhưng vì bầu bạn với Cố Lan Sinh, cô đã từ chối hết mấy cuộc hẹn của mấy người theo đuổi rồi, sở trường của Cố Lan Sinh là món bánh bao dưa chua rất hợp khẩu vị của Qua Việt Tú
Cẩn thận nghĩ lại, hình như đã rất lâu rồi cô chưa ăn món bánh bao dưa chua của Cố Lan Sinh
Cố Lan Sinh nói trước: "Qua Việt Tú, Giáng Sinh năm nay Cố Lan Sinh vẫn không có đối tượng hẹn hò"
"Thật đáng thương". Cô tiếp chuyện, dừng một chút, chậm chạp nói "Cố Lan Sinh, anh vẫn nên đi tìm bạn đi"
"Bảo anh đi tìm bạn à?"
"Ừ". Cô nhỏ giọng trả lời
"Qua Việt Tú"
"Ừ". Nhìn xuống mặt đất
"Bảo anh đi kết bạn à.....Qua Việt Tú, em có quen một cô gái như thế này không?"
"Hả?". câu nói của Cố Lan Sinh khiến cô ù ù cạc cạc, ánh mắt vô ý nhìn thấy cái bóng bị ánh sáng của cái sân hắt xuống bãi cỏ.
Cái bóng đó in trêи mặt cỏ, không nhúc nhích, có chỗ không thích hợp lắm, từ góc độ mà nói, góc độ và vị trí cô đứng không đối xứng, bóng của cô mà cao vậy à?
Hơn nữa, cô mặc váy, còn cái bóng bất động đó lại mặc quần dài, một đôi chân dài.
Đó không phải cái bóng của cô!
Cái bóng đó là của Tống Du Liệt.
Tay cô run lên, giày rơi xuống đất.
Bên tai vẫn là giọng nói của Cố Lan Sinh: "Qua Việt Tú, em có quen một người con gái 26 tuổi nào mà có mái tóc dài ơi là dài không?"
Tống Du Liệt đứng dưới bóng đèn của sân nhìn rất hùng hổ dọa người.
Bước chân vô thức lùi lại phía bức tường đầy dây leo, cái bóng đó cũng chuyển động theo cô, lưng dựa vào bức tường, cái bóng đó chặn trước mặt cô, ánh sáng bị che mất.
Giọng nói của Cố Lan Sinh vẫn truyền qua từ điện thoại: "Em có thể sẽ nói, cô gái 26 tuổi có mái tóc dài đầy đường, không, không, ngoài đường không có, người mà anh biết đó thế giới chỉ có một, 26 tuổi, tóc dài, hay tức giận, tính tình quái đản, nhưng mặt đẹp, dáng người chuẩn...."
Giây tiếp theo, điện thoại của cô bị giật mất.
Người nghe Cố Lan Sinh nói về cô gái 26 tuổi có mái tóc dài biến thành Tống Du Liệt
Tên khốn này, ở bữa tiệc thì bộ dạng rất lễ phép, rất có giáo ɖu͙ƈ, đều là lừa người thôi.
Nhìn xem hành động của anh ta lúc này kìa, vô lý ngạo mạn, làm sao có thể không chào hỏi gì đã giật điện thoại của cô như thế?
Lúc này, tất nhiên không thể công khai mở miệng đòi điện thoại, bị Cố Lan Sinh nghe thấy thì khó xử chết mất
Giống như đang diễn một vở kịch câm vậy
Cô nhảy lên, ý định là giật điện thoại khỏi tay Tống Du Liệt, nhưng cô với không tới, lại nhảy lên, anh nghiêng người, thiếu chút nữa là cô ngã vào lồng ngực của anh, nhân lúc cơ thể cô mất thăng bằng, anh dùng một tay giữ chặt eo cô, cánh tay giữ chặt eo cô giống như sắt thép, cô càng giãy dụa, anh dùng lực càng lớn, người chịu khổ cuối cùng vẫn là cô.
Đau quá, đau đến nỗi cô nghĩ rằng nếu anh mạnh tay thêm chút nữa, eo cô sẽ bị gãy mất.
Thú thật, Tống Du Liệt của Los Angeles thật đáng ghét, Tống Du Liệt của Johannesburg sẽ không đối xử với cô như thế
Mà anh tức giận cái gì?
Nói đến tức giận, người nên tức giận là cô mới đúng, anh nghĩ rằng cô vì muốn nghỉ ngơi nên mới rời đi à? Cô không quen nhìn đám con gái lượn lờ quanh Tống Du Liệt, giả vờ hỏi những câu rất đứng đắn nhưng thực tế, ánh mắt cứ dính chặt lên khuôn mặt xinh đẹp của anh, ngắm gương mặt xong lại ngắm cơ bắp, ngắm eo, cơ bụng rồi cả chân nữa.
Cứ tiếp tục như thế, chắc chắn cô sẽ làm ra những chuyện mất mặt
Qua Việt Tú không vùng vẫy nữa, điện thoại vẫn nằm trong tay Tống Du Liệt, Cố Lan Sinh không có mắt thần, cậu ta bình thường nếu không có chuyện gì gấp thì đều để cô cúp điện thoại trước.
Bây giờ, chỉ có thể chờ Tống Du Liệt ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu quá đáng, sau đó trả điện thoại lại cho cô.
May mắn là Tống Du Liệt không chiếm dụng điện thoại của cô quá lâu
Làm mặt lạnh, anh đưa điện thoại cho cô
Điện thoại được trả cho Qua Việt Tú
Cố Lan Sinh vẫn đang nói những lời ngốc nghếch: "Qua Việt Tú, nếu em có quen một cô gái như vậy, hãy mang đến gặp anh, mỗi ngày anh sẽ ở bên cạnh cô ấy, mỗi ngày hỏi cô ấy có muốn cùng đi uống trà chiều không"
Mặt Tống Du Liệt lạnh như đá cẩm thạch
Cô nhỏ giọng nói: "Cố Lan Sinh, tôi cúp điện thoại đây"
"Có chuyện gì vậy?"
"Phải gọi chúc ông ngoại giáng sinh an lành"
"Gửi lời chào hỏi của anh đến ngài Hạ nhé". Cố Lan Sinh ôn nhu nói
"Ừm"
"Qua Việt Tú, giáng sinh an lành"
"Giáng sinh an lành"
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Vừa mới ngắt điện thoại, tay đã bị mạnh mẽ nắm lấy, cũng không quan tâm đến đau đớn, cô khẽ động bả vai, hét lớn: "Bỏ ra"
Tiếng "Bỏ ra" và tiếng "Hắn ta chạm vào em rồi?" cùng nhau vang lên.
Tiếng "bỏ ra" bị tiếng "hắn ta chạm vào em rồi?" lấn át, nghe thật đáng thương.
Ngước đầu lên, cô chạm vào đôi mắt tràn ngập bão tố
"Hắn chạm vào em rồi?!"
"Hả?"
"Qua Việt Tú!" sắc mặt Tống Du Liệt nghiêm túc "Anh cần em giải thích tại sao Cố Lan Sinh lại nói được chính xác số đo áo ngực của em?"
Cô há hốc mồm
"Có thể nói chính xác số đo áo ngực của em, quỷ tha ma bắt, chắc chắn là sờ qua rồi, đáng chết! Chắc chắn là thế rồi". Anh nghiến răng nghiến lợi, lẩm ba lẩm bẩm "Chắc chắn là thế, quỷ tha ma bắt, đáng chết"
Mãi cô mới hiểu câu "Hắn ta chạm vào em rồi?" mà Tống Du Liệt nói là ý gì, Qua Việt Tú càng vùng vẫy câu hỏi nhàm chán như thế cô không cần trả lời.
Không, câu nói này so với tự ý lấy điện thoại của cô càng quá đáng hơn
Nhưng hành động không trả lời của cô trong mắt anh lại là ------