Qua Việt Tú ảo não nhìn cuộc gọi nhỡ trêи điện thoại, là cuộc gọi của ông ngoại.
Giáng sinh hằng năm cô luôn chúc ông Giáng sinh an lành trước đêm bình an, nhưng tối qua cô không thể chúc ông ngoại Giáng sinh an lành được. Điều này phải trách Tống Du Liệt, đêm qua cô biết điện thoại reo nhưng lúc đó Tống Du Liệt không cho cô không gian nào để suy nghĩ, chỉ biết có một thứ gì đó đang reo lên.
Cô nghĩ đến đêm qua, cốc lên trán mình một cái, thật là mất mặt.
Cái tên khiến cô mất mặt đã chuồn từ sáng sớm, hỏi anh đi đâu thì anh nói đến công ty, bảo hôm nay có rất nhiều việc ở công ty chờ anh xử lý.
Hôm nay không phải là lễ Giáng sinh sao?
Đúng mà, hôm nay là lễ Giáng sinh.
Hôm nay cô có rất nhiều chuyện phải làm
Chết tiệt, bị Tống Du Liệt "dày vò" như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cảnh giác và sức chiến đấu của cô.
Tiếng gõ cửa vang lên, có người gọi cô đi ăn trưa.
"Biết rồi." Cô lười biếng trả lời.
Bây giờ bụng cô đã đói meo rồi.
Cô nhìn xung quanh mình, ừm, quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng được đấy chứ, trước khi đi đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của cô, thùng rác trống không trong toilet khiến Qua Việt Tú không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Trước khi đến nhà ăn, Qua Việt Tú gọi cho ông ngoại một cuộc điện thoại, tại sao tối hôm qua không gọi cho ông ngoại? cô giải thích là trong lúc sơ suất cô bị khóa trái ở trong phòng.
Lời của Đống Đống, ông ngoại luôn tin tưởng không nghi ngờ.
Trêи bàn ăn trưa chỉ có cô và Hạ Yên, ăn uống hết hai mươi phút, Hạ Yên rời bàn ăn trước, trước khi đi bỏ lại một câu: "Hai rưỡi dì đợi cháu ở phòng dì."
Đúng hai rưỡi, Qua Việt Tú gõ cửa phòng Hạ Yên.
Hạ Yên lái xe, Qua Việt Tú ngồi ở vị trí phó lái, cũng không biết có phải là tối qua Tống Du Liệt không biết tiết chế khiến cô luôn trong tình trạng tinh thần hoảng hốt, mạch ký ức lúc thì rất tập trung lúc thì ngơ ngẩn chẳng biết hiện giờ đang là ngày tháng năm nào.
Xe chạy ra hướng ngoại ô thành phố.
Tầm nhìn bắt đầu trở nên trống trải, đồng bằng xanh rộng lớn trải dài vô tận dọc bờ biển, lác đác vài ngôi nhà trắng thấp thoáng giữa đồng bằng xanh.
Xe chạy về hướng bắc, bức tường màu trắng ở trước kính chắn gió dần lộ ra, càng ngày càng gần, hình dáng càng trở nên rõ ràng.
Đoạn video kia Qua Việt Tú đã xem rất nhiều lần, nhìn một cái thôi cô cũng biết đây là bức tường trắng trong đoạn video kia.
Lúc này, cô gái có mái tóc dài đưa lưng về phía camera sẽ quay đầu lại chứ?
Xe đỗ ở một nơi hẻo lánh.
Xem ra Hạ Yên không có ý định dẫn cô đi bằng cửa chính, nói cách khác bây giờ họ đang hành động bí mật.
Cô xuống xe, đi trước.
Cánh cửa thấp thoáng dưới tán cây, loáng thoáng có âm thanh nào đó truyền đến.
Lại đi hơn mười bước nữa, Qua Việt Tú thấy hai người đàn ông đứng trước cửa, người đứng trước mặc đồng phục bảo vệ, còn người đứng sau là một người đàn ông cao lớn.
Dưới ám hiệu của Hạ Yên, Qua Việt Tú tìm một bụi cây, nấp sau bụi cây ấy, từ góc này có thể quan sát được mọi chuyện xảy ra chỗ cánh cửa kia, cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông kia.
Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông kia đã để lộ ra một tin thế này, một người đàn ông trong 2 người muốn người kia thay anh ta tặng hoa cho người bên trong, mà người muốn tặng hoa là người đàn ông ngoại hình cao lớn.
Cuộc trò chuyện rất nhanh đã kết thúc.
Người đàn ông cao lớn kia xoay người lại.
Qua kẽ lá lùm cây, Qua Việt Tú thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, thông qua mấy đặc điểm riêng biệt của người đàn ông cao lớn kia Qua Việt Tú đại khái đoán được thân phận của người đàn ông kia, là cậu bé máy nước uống.
Xem ra cậu bé máy nước uống vẫn nhớ mãi không quên cô gái mình thích thuở thiếu thời.
Hôm nay là Giáng Sinh, anh ta mang quà Giáng sinh đến.
Người đàn ông cao lớn ấy mang vẻ mặt hài lòng rời đi, nhân viên bảo vệ đảm bảo với anh sẽ đưa quà Giáng Sinh đến tận tay Tiên Vu Đồng.
Qua Việt Tú và Hạ Yên một trước một sau rời khỏi lùm cây.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cánh cửa kia lại mở ra.
Nhân viên bảo vệ đang nói nhỏ gì đó với Hạ Yên, Qua Việt Tú thấy bó hoa bị ném thẳng vào thùng giác, đó là bó hoa trước đó cậu bé máy nước uống vẫn luôn cầm trong tay.
Một gã bảo vệ khác nói với cô rằng không phải là họ không muốn giúp, mà toàn bộ hoa của người đàn ông cao lớn tặng đều rơi vào kết cục này, năm nay họ cũng lười mang hoa đến.
"Nó không được hoan nghênh." Nhân viên bảo vệ nhìn bó hoa trong thùng rác, giọng đầy tiếc nuối.
Qua Việt Tú nhặt bó hoa lên.
Mười mấy bông hoa trạng nguyên bao quanh bởi hoa baby (hoa chấm bi) và hoa lưu ly (Hoa forget me not).
Cậu bé máy nước uống có tâm tư tinh tế khác hẳn với vẻ ngoài của mình.
Ngôn ngữ của hoa trạng nguyên mang ý nghĩa chúc phúc, rằng em là thiên sứ hạ phàm, còn những bông hoa baby và lưu ly bao quanh kia tượng trưng cho tình bạn trường tồn.
Qua Việt Tú còn biết được từ nhân viên bảo vệ, đây là Giáng sinh năm thứ tư người đàn ông kia đến đây, lần đầu tiên thì bị cấm cửa, Giáng sinh những năm sau biến thành mang hoa đến tặng.
Qua Việt Tú mang bó hoa đi.
Hạ Yên đưa cô đến phòng quan sát
Qua màn hình camera giám sát, Qua Việt Tú thấy Tống Du Liệt - cái người bảo đi xử lý chuyện công ty.
Cùng với sự xuất hiện của Tống Du Liệt còn có cô gái trẻ tuổi tóc dài, hai người cách nhau mấy thước đi song song trêи con đường mòn, giữa con đường là hai hàng phượng tím(*) thẳng tắp, còn có một con chó chăn cừu hết chạy quanh cây phượng này đến cây phượng khác, trông cực kỳ phấn khích.
Cô nhìn chằm chằm vào hai người trêи màn hình đến xuất thần, viễn cảnh trong màn hình này... hai người kia đi rất chậm, lúc này họ dừng lại, từ quay lưng về phía màn hình chuyển thành đứng nghiêng một bên so với màn hình.
Từ góc độ của Qua Việt Tú thì hai người đang đứng kia đang nhìn nhau, người đàn ông thân hình cao gầy, còn cô gái thì duyên dáng yêu kiều, nhìn rất đẹp mắt.
Bọn họ đang làm gì vậy? dừng lại để nói chuyện, hay không nói lời nào, chỉ nhìn nhau.
"Mười tám tuổi Tiên Vu Đồng vào đây ở, Tiên Vu Đồng thích hoa phượng tím, năm đầu tiên cô ta vào đây ở A Liệt đã cho người vận chuyển một ngàn cây phượng vĩ từ Brazil đến, đến cùng một ngàn cây phượng vĩ là hai nhân viên làm vườn Brazil. Năm Tiên Vu Đồng 20 tuổi, một ngàn cây phượng vĩ nở hoa, hoa phượng vĩ nở thật đẹp, giống như một màn sương mù màu tím, cuối cùng gương mặt Tiên Vu Đồng cũng nở nụ cười, ngày ấy A Liệt cũng ở đây." Hạ Yên dùng một giọng điệu chậm rãi và bình tĩnh, nói.
Câu trần thuật ngắn ngủi ấy rất dễ khiến người khác liên tưởng đến câu chuyện thiếu gia nhà giàu nào đó vung tiền như rác cho phụ nữ.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng có lúc vung tiền như rác cho phụ nữ? Qua Việt Tú thử tưởng tượng bộ dạng vung tiền như rác cho phụ nữ của Tống Du Liệt.
Lắc đầu, cô không thể nghĩ nổi, cô chỉ nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch của anh tối qua khi nhập mật mã mãi không đúng thôi.
Đôi mắt chăm chú quan sát màn hình bỗng tích ra nước mắt, nếu cô sớm biết chuyện này, tối qua cô nói muốn đấm anh mấy phát có lẽ cuối cùng cũng sẽ biến thành thật, đấm cho anh mấy nhát
p/s: phải tôi tôi đấm cho mấy nhát rùi
Vậy cô phải hiểu thế nào về đôi nam nữ đang tản bộ trong buổi chiều hôm nay đây.
Tối qua thì chiếm giường của cô, ngày hôm sau thì mập mờ với đối tượng ám muội thời niên thiếu, đồ khốn nạn!
Cô siết chặt nắm đấm, một ngàn cây phượng tím nở đẹp biết bao nhiêu chứ.
"Tháng ba hoa phượng tím bắt đầu nở, mùa xuân hằng năm A Liệt đều đến Los Angeles cùng Tiên Vu Đồng đi dạo." Hạ Yên nói.
Lần này, trái tim thoáng loáng nhói đau, mùa xuân hằng năm đều không ngại đường xa đến Los Angeles, chỉ để cùng đi dạo với Tiên Vu Đồng, nghe rất lãng mạn đúng không?
Ánh mắt cô tiếp tục chăm chú dõi theo màn hình.
Dường như hai người cứ nhìn một hồi lâu kia khiến chú chó chăn cừu không vui, nó cử động cơ thể lách thân mình qua giữa hai người, chạy quanh Tiên Vu Đồng một vòng rồi lại chạy quanh Tống Du Liệt một vòng, cuối cùng dứt khoát đứng lại, làm động tác như hổ rình mồi.
"Con chó chăn cừu kia chắc cháu có chút ấn tượng nhỉ, suýt nữa nó cắn cháu bị thương đấy, nó tên là Andrea, là con chó mà Tiên Vu Đồng bỏ tiền tiết kiệm cứu nó từ một tay bợm rượu."
Dùng tiền tiết kiệm để chuộc một chú chó chăn cừu, đây là chuyện mà đầu cá muối sẽ làm.
Dì nhỏ của cô cũng không tính sẽ buông tha cho cô, nói liên tục: "Vì để làm thân với con chó chăn cừu của Tiên Vu Đồng, A Liệt đã tiêm vắc xin phòng bệnh dại."
Hạ Yên nói thế, Qua Việt Tú mới nhớ ra một chuyện, đó là một ngày cuối tuần tại căn hộ ở Johannesburg, cô phát hiện ra trêи lòng bàn chân anh có một dấu nhỏ nhàn nhạt, hỏi anh làm sao thế thì anh nói bị thương ở trại hè, giờ nghĩ kĩ lại thì vết đó chắc là dấu răng nanh.
"Ở lòng bàn chân bên trái sao?" Cô hỏi.
"Ừ, hàm răng của Andrea còn cắn xuyên qua giày và tất."
Không phải là vết sẹo từ trại hè để lại, lại nói dối cô, tội của quả mâm xôi ngọt ngào lại tăng thêm một bậc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa