Tống Du Liệt đi tới tắt nhạc .
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Đem quả cầu tuyết bỏ vào hộp, nhặt bức ảnh lên, trong chớp mắt chiếc rương nhựa liền trở về vị trí ban đầu. Tống Du Liệt cũng không thèm nhìn Trương Thuần Tình, cứ thế bước xuống cầu thang.
Đứng lên từ dưới đất, đi theo sau Tống Du Liệt. Được một bước, nhịn không được quay lại nhìn về phía sau. Cái rương - nơi chứa đựng toàn bộ ký ức lúc nhỏ của Tống Du Liệt, đang nằm lẻ loi ở đó.
Nhớ đến lúc nãy mình không lo đi tìm chỗ mà trốn, Trương Thuần Tình trong lòng cảm thấy bực bội.
Nhìn cái ót của Tống Du Liệt, nói với giọng điệu chua chát: "Tống Du Liệt, tôi.."
Xuống đến hết cầu thang, Trương Thuần Tình vẫn không biết nói gì.
Tống Du Liệt đem thùng dụng cụ đặt xuống trước mặt Trương Thuần Tình, ý tứ rất rõ ràng: cô phá hư cửa, tự đi mà sửa lại nó.
"Tôi biết số của thợ sửa cửa, để tôi gọi cho anh ta." Trương Thuần Tình đứng trơ mặt ra, nhìn thấy Tống Du Liệt đang liếc mình, miễn cưỡng nói "Thôi được rồi, để tôi cố gắng thử một chút xem sao."
Cầu thang đã bị thu vào vị trí cũ. Trương Thuần Tình nhìn vào lỗ hổng mà cô cạy ra, bắt đầu sửa cửa.
Tống Du Liệt đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mỗi chúng ta ai cũng có những kỉ niệm của riêng mình. Căn phòng này, cái cầu thang kia cùng với thời thơ ấu của Tống Du Liệt đều mang sắc thái thần bí. Có thể là do lúc nhỏ phát sinh ra chuyện gì đó khiến cho Tống Du Liệt không muốn nhớ lại.
"Ui da..." bất thình lình kêu lên, Trương Thuần Tình đập trúng tay rồi.
Cho nên, làm việc không được nghĩ này nghĩ nọ. Trương Thuần Tình đem hết sự chú ý của mình tập trung vào cửa sổ. Nhưng chưa được bao lâu, đôi mắt không kiềm được lại liếc sang người đứng trước cửa sổ. Thật sự là không nhúc nhích mà. Cúi đầu xem chỗ bị đập, sưng lên rồi.
Trương Thuần Tình không cần ai quan tâm!
Dù cho cửa sổ đã khôi phục được 80%, Trương Thuần Tình vẫn tiếp tục hung hăng vung búa, xem thử xem Tống Du Liệt có chịu mở miệng không.
Thật sự muốn làm như thế sao?
Trợ lý của Tống Du Liệt đã nói cho Trương Thuần Tình biết: mỗi khi tức giận tổng giám đốc Tống thường im lặng.
Sau khi phát hiện Trương Thuần Tình ở trêи gác mái, Tống Du Liệt không hề nói câu nào.
Vậy nếu như cô cứ tiếp tục vung búa, liệu Tống Du Liệt có mở miệng nói chuyện với cô?
Đang mắc kẹt trong một đống suy nghĩ, bỗng một âm thanh vang lên dọa cho Trương Thuần Tình thiếu chút nữa quăng luôn cây búa xuống đất.
Tiếng vang đến từ điện thoại của Tống Du Liệt.
Điện thoại nhanh chóng được lấy ra.
Tiếp nhận cuộc gọi, mở cửa, trong chớp mắt trước cửa sổ liền không có ai.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh, Trương Thuần Tình hướng về phía Tống Du Liệt làm động tác vung búa.
Không còn Tống Du Liệt ở đây, làm việc thoải mái hơn nhiều, hiệu suất cũng nhanh.
Cửa bị cạy hư đã được khôi phục lại như ban đầu. Đem cây búa bỏ vào thùng dụng cụ, đứng dậy xoay người, Trương Thuần Tình liền nhìn thấy Tống Du Liệt đang đứng dựa cửa.
Một lần nữa..làm cho cô giật mình.
"Xong rồi?" Tống Du Liệt hỏi.
Đã chịu nói chuyện, vậy là Tống Du Liệt không còn giận nữa?
Trương Thuần Tình đứng đối diện với Tống Du Liệt. Dựa theo biểu hiện trêи mặt mà đoán, Tống Du Liệt hẳn là không tức giận nữa rồi. Không những không tức giận, mà tâm trạng còn có vẻ không tồi.
Kì thực thì Trương Thuần Tình chỉ dựa vào giọng nói để suy đoán, cô nào có cái năng lực nhìn mặt liền có thể đoán được tâm trạng. Mặt thì không được nhưng giọng nói thì có thể.
Từ nhỏ, Trương Thuần Tình đã rất mẫn cảm với âm thanh. Âm thanh của động vật, âm thanh của người, âm thanh của gió, âm thanh của biển.
Giọng nói của Tống Du Liệt đã để lộ tâm trạng của anh ta. Không biết tâm trạng vui vẻ của Tống Du Liệt cùng với cuộc điện thoại kia, có liên quan gì với nhau không?
"Marian đã chuẩn bị bữa sáng cho cô. Ăn xong, tôi sẽ đưa cô về." Tống Du Liệt nói.
Gật đầu.
Tống Du Liệt đi phía trước, Trương Thuần Tình đi phía sau.
Trương Thuần Tình nhìn Tống Du Liệt đi xuống cầu thang. Bảy bậc thang Tống Du Liệt bước bốn lần. Mỗi lần đều chỉ giẫm lên rìa bậc thang. Điểm này có chút khác thường.
Bình thường, mỗi khi đi xuống cầu thang, chân của Tống Du Liệt luôn luôn giẫm lên vị trí chính giữa bậc thang.
Nhìn vào từng cử chỉ của Tống Du Liệt là nhận ra: người này chắc chắn từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc. Đằng sau một Tống Du Liệt không chê vào đâu được chính là một đội ngũ huấn luyện. Mỗi bước chân của Tống Du Liệt đều có chuyên gia bên cạnh hướng dẫn, chỉ cần chân anh đặt sai vị trí, liền sẽ có người thông báo với anh rằng, thưa anh chân anh đang đặt ngoài rìa, như vậy sẽ rất dễ bị ngã.
Vậy nên, Tống Du Liệt không thể phạm loại sai lầm như thế này.
Bậc thứ tám, chân Tống Du Liệt lần nữa lệch khỏi vị trí trung tâm của bậc thang.
Không biết vì lý do gì, vào lúc này Trương Thuần Tình không thích Tống Du Liệt trở nên như vậy .
Bước chân nhanh chóng đi lướt qua Tống Du Liệt. Một bước chân vượt qua hai bậc thang, đứng trước mặt Tống Du Liệt, quay đầu lại, đối diện với gương mặt ấy cười nhếch mép.
Nở nụ cười rất không tim không phổi, giọng nói cũng thế, hỏi: "Tống Du Liệt, cô bé trong hình là ai?"
Tống Du Liệt dừng bước.
Sợ Tống Du Liệt không nghe rõ những gì mình nói, ngón tay Trương Thuần Tình phác họa trêи không vóc dáng mảnh mai của cô bé, mái tóc dài, đôi mắt to, vẽ xong còn nói:
"Ở vườn nho..."
"Cô bé ấy là người thừa kế SN Energy". Trả lời dứt khoát, nhưng giọng điệu có chút không tốt.
"Cô ấy.." Giọng nói kéo dài, mắt cũng không chớp, nhìn Tống Du Liệt nói tiếp "Khi bé cô ấy rất xinh, bây giờ... cô ấy vẫn xinh như hồi còn bé chứ?"
Tống Du Liệt nhìn cô: "Cô ấy có xinh hay không, vấn đề này quan trọng lắm sao?"
Trong lòng dồn sức gật đầu, nhưng ngoài miệng thì lại: "Tôi chỉ là hiếu kỳ thôi. Có một số người, lúc nhỏ rất xinh đẹp nhưng sau khi lớn lên thì liền trở nên bình thường."
"Cô nên đi hỏi đám chồng trước của cô ấy mới đúng."
"Ah" Trương Thuần Tình có chút phản ứng không kịp.
Khóe miệng Tống Du Liệt lộ tia trào phúng, nói "Hiện tại cô ấy có đẹp hay không, vấn đề này cô nên đi hỏi đám chồng trước của cô ấy. So với tôi thì đám người đấy thích hợp để trả lời hơn."
Chồng trước? hay là đám chồng trước?
Thân hình Tống Du Liệt vượt qua cô.
"Trương Thuần Tình."
"Đến đây." Giòn giã trả lời. Trong lòng đột nhiên thoải mái.
Tống Du Liệt đã đi xuống hết cầu thang, còn Trương Thuần Tình thì vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Qua vài ngày nữa, cô sẽ thấy cô ấy thôi. Đến lúc đó cô sẽ tự mình biết được sau khi lớn lên cô ấy có đẹp hay không." Cách mấy bậc thang, Tống Du Liệt nói với Trương Thuần Tình.
Lời này là có ý gì?
Chỉ là, hiện tại đối với Trương Thuần Tình mà nói, cô bé kia lớn lên có đẹp hay không, không còn quan trọng nữa. Việc Trương Thuần Tình tò mò nhất bây giờ chính là: người thừa kế SN Energy rốt cuộc là có bao nhiêu đời chồng?
Theo như toán học, từ ba trở lên mới có thể gọi là nhóm (đám).
Đám chồng trước?
OMG!
Người phụ nữ da đen mặc áo hoa, đang bận rộn trong bếp chính là Marian mà Tống Du Liệt nói. Vừa mới tờ mờ sáng, hai vợ chồng Marian liền thức dậy đi siêu thị mua đồ.
Hai năm trước, vợ chồng Marian từ Zimbabwe chuyển sang Johannesburg sinh sống. May mắn gặp được Tống Du Liệt thuê về làm việc. Người đang đứng dựng hàng rào chính là chồng của Marian: Arno. Mấy ngày trước, một con tê giác bất ngờ xông vào trong sân. Thấy vậy, Arno liền xây một hàng rào cao để đảm bảo an toàn cho động vật hoang dã.
Marian bảo cậu chủ của mình cái gì cũng tốt, sau khi suy nghĩ kĩ lại, mới miễn cưỡng nói ra "Cậu chủ không thích nói chuyện."
Trương Thuần Tình ăn sáng tương đối chậm.
Nơi này