Trong thế giới tràn ngập màu trắng của tuyết, một cậu bé đang xoay tròn giữa gió và tuyết, giai điệu quen thuộc lại cất lên, cậu không biết mệt mỏi cứ thế mà xoay tròn.
Hey Judy, đừng ủ rũ.
Tìm một bài hát buồn và hát nó thật vui vẻ.
Nhớ phải hát nó bằng cả trái tim,
Như vậy thế giới mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Nói dối, làm gì có ai có thể vui vẻ mà hát một bài hát buồn.
Nói dối, hát một trăm lần, một ngàn lần, thế giới cũng chẳng thể chuyển biến tốt đẹp.
Mẹ ơi, hôm nay thật sự là một buổi sáng sớm tươi đẹp.
Giai điệu hòa với tiếng khóc non nớt, cứ lặp lại rồi lặp lại, người con gái che kín lỗ tai, cuộn mình trong góc tường, tuyệt vọng thét chói tai.
Tiếng thét lại biến thành những dải sương uốn mình quanh những ngọn núi, đàn chim bay về cánh rừng, ve lùi mình vào bụi cỏ, cơ thể người con gái dần dần chìm xuống hồ.
Giai điệu, tiếng khóc thút thít, tiếng thét chói tai----xa dần, mọi thứ lại dần yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này khiến cô muốn ôm lấy nó, nhắm mắt lại, thân thể dần dần chìm vào đáy hồ, nhưng có một bàn tay trong phút cuối lại bắt được chân cô, kéo cô ra khỏi thế giới yên tĩnh mà cô hằng mong ước.
"Tránh ra!" bàn chân còn lại hung hăng đá cái tay kia.
"Tránh ra!"
"Orfina"
Hiện thực cùng giấc mộng đan xen vào nhau.
Đầu chôn sâu vào gối, xoay người một cái--
Vẫn đang ở trong giấc mơ hay đã trở lại hiện thực? Cơn đau đầu đã thay cô lựa chọn.
Qua Việt Tú mở to mắt.
Trần nhà tối màu nhảy vào trong mắt cô, và cô rơi từ giường xuống đất.
Các tổ chức công ích đều như vậy, vì tiết kiệm tài nguyên, tất cả đều tính toán tỉ mỉ hết, như chiếc giường kia, so với chiếc giường đơn còn nhỏ hơn một nửa, tủ đầu giường kia cũng không khá hơn, nhỏ như miếng đậu hũ vậy.
Trêи tủ đầu giường có một chiếc điện thoại, và nó vẫn không ngừng đổ chuông. Ngoài tiếng chuông còn có giọng nói ngoài cửa.
Ngoài cửa liên tục gọi "Orfina", cách đó không xa là tiếng máy ủi đất gầm rú cùng tiếng của la hét của công nhân.
Thế giới là một nơi ồn ào.
Qua Việt Tú tiếp tục nằm trêи sàn nhà nhìn trần nhà, trong lòng thầm đếm từ một tới mười.
Một nắm cỏ đuôi chó, hai lon cá hộp, ba đồng tiền xu, bốn cái bàn chải đánh răng...Mười ly Coca Cola.
Di động vẫn liên tục đổ chuông, thanh âm ngoài cửa vẫn liên tục gọi.
Chỉ có thể cam chịu số phận thôi.
Đứng dậy từ sàn nhà, cầm lấy di động, vừa nghe vừa đi mở cửa. Ngoài cửa là một nhân viên y tế trạm, còn người gọi điện cho cô là Đoạn Nhiên.
Đoạn Nhiên là bạn của Cố Lan Sinh, thành viên của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), sáng sớm hôm nay anh ta cùng Cố Lan Sinh đã đến Tswane trước, một thành phố phía Bắc của Nam Phi, tối hôm qua, 140 đứa trẻ ở Tswane đột nhiên bị ngộ độc thức ăn.
Trong điện thoại, Đoạn Nhiên nói với Qua Việt Tú, sau khi đến Tswane được một tiếng rưỡi, anh ta đã mất liên lạc với đội cứu trợ, Cố Lan Sinh là một trong 4 thành viên của đội cứu trợ.
Đuổi người nhân viên công tác đi, Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Cố Lan Sinh.
Điện thoại của Cố Lan Sinh không gọi được, có lẽ do vấn đề tín hiệu, tín hiệu điện thoại ở Nam Phi trừ Johannesburg và Cape Town thì đều không tốt.
Tin tức từ chỗ đóng quân nói rằng: không có bất kỳ tin tức gì của đội cứu viện Tswane.
Ở Châu Phi, không có tin tức, chính là một tin tốt.
Trước mắt, thân phận của Qua Việt Tú là một người tự do truyền thông, sợ cô chịu thiệt, lão gia tử đã ngầm cho cô một thẻ truyền thông có con dấu của bí thư Liên Hợp Quốc
Người gọi là lão gia tử chính là ông ngoại của cô, có điều, cô và ông ngoại đã 2 năm không nói chuyện với nhau rồi.
Qua Việt Tú trở lại nơi đóng quân lúc 7h sáng, tên tài xế mà cô thuê dự định chở cô đến một nơi hẻo lánh để cướp tiền cướp sắc cô, may mắn, cô đã phát vị trí của mình cho Cố Lan Sinh, nhờ sự trợ giúp của trại viên mới có thể thoát thân.
Sau đó, Cố Lan Sinh đã đuổi việc vệ sĩ của cô, anh hoài nghi vệ sĩ và tài xế của cô là đồng bọn. Trêи đường trở về nơi đóng quân, Cố Lan Sinh lải nhải không ngừng. Khi đến doanh trại, ngã đầu liền ngủ, giày cũng không cởi, tắm cũng không tắm.
Nếu không phải giấc mơ kia, cô có thể ngủ một tư thế kia suốt 24 tiếng. Đã rất lâu rồi Qua Việt Tú chưa nằm mơ. Bất kể là giấc mơ gì liên quan đến hồi ức, Qua Việt Tú đều chán ghét.
Tắm rửa xong, rót một ly nước, đợi nước nguội một chút, Qua Việt Tú mở hành lý ra, từ trong hành lý lấy ra một tờ báo mà cô tiện tay lấy về khi mua đồ ăn sáng ở cửa hàng.
Khi đó Cố Lan Sinh đang tính tiền, quầy bên cạnh đang bày báo mới ra hôm nay, tiêu đề báo có một cái tên quen thuộc, bộ dáng cũng quen thuộc.
Hiện tại, CEO chấp hành SN Energy Tống Du Liệt xuất hiện trêи tiêu đề báo cũng không phải là điều gì lạ lẫm, nhưng cùng xuất hiện với một cô gái trẻ tuổi thì tương đối lạ lẫm.
Liếc mắt một cái, Tống Du Liệt cõng một cô gái.
Tiêu đề của bài báo: CEO chấp hành của SN Energy "không scandal" 10 tiếng trước có nguy cơ bị phá vỡ.
Có nguy cơ? Có nghĩa là chưa xác định nhưng cũng chắc tám, chín phần.
Cố Lan Sinh trả tiền xong, Qua Việt Tú thuận tay nhét báo vào túi hành lý, hành động đó bây giờ nhớ lại có chút nhàm chán.
Qua Việt Tú ném tờ báo vào thùng rác, nếu không có tin tức đó làm rối loạn, có lẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô phải là bánh bao dưa chua của Cố Lan Sinh.
Chuyện xưa, người xưa, vật cũ luôn dễ dàng mở cánh cửa hồi ức, cho dù bạn không muốn nó bị mở ra thế nào.
Di động của Cố Lan Sinh vẫn không thể gọi được.
Ly nước kia đã lạnh.
Trong lúc uống nước, ánh mắt của Qua Việt Tú rơi vào thùng rác mấy lần.
Từ góc độ này, hình ảnh người đàn ông cõng người phụ nữ thoạt nhìn không tệ, nam cao lớn, nữ eo nhỏ, chân thẳng tắp, trong màn đêm mê ly rất có cảm giác của một bộ phim tình cảm.
Nếu tin báo viết là thật, như vậy là cô phải thông qua báo chí mới biết được chuyện yêu đương của Tống Du Liệt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này khiến tâm trạng không được thoải mái, giống như chồng ngoại tình mà vợ là người cuối cùng được biết vậy.
"Chồng ngoại tình mà vợ là người cuối cùng được biết" Tống Du Liệt mà nghe câu này khẳng định sẽ không vui.
Đương nhiên, anh ta sẽ đem sự không vui che giấu một cách cẩn thận, mà lời nói này để dì nghe được chắc chắn sẽ khiến dì sắc mặt đại biến(*)
(*) thành ngữ, ý chỉ bất ngờ, không thể tin được một cách tiêu cực
Đã rất lâu rồi Qua Việt Tú không nhìn thấy Tống Du Liệt.
Đã từng là quả mâm xôi bí mật trong vườn của cô, lại lớn lên như những gì Qua Hồng Huyên mong muốn, mạnh mẽ, quyết đoán và thủ đoạn. Nhưng dù thế nào, vẫn là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Nhưng lúc này, quả mâm xôi ngọt ngào của cô đang công khai mắt đi mày lại(*) với người phụ nữ khác.
(*) thành ngữ, đại ý giống liếc mắt đưa tình.
Tờ báo còn đưa tên và tuổi của người phụ nữ và mối quan hệ hiện tại cấp trêи cấp dưới của họ. Riêng những điểm này thôi cũng đủ để người khác suy nghĩ miên man.
Qua Việt Tú đến Johannesburg ngày đầu tiên là đã biết người phụ nữ mà Tống Du Liệt cõng trêи lưng là ai, đó là gương mặt của người nước ngoài được thành phố này yêu mến nhất.
Lúc đó cô ở trêи xe buýt cùng với mấy đứa con trai cầm ipad, trêи ipad là khuôn mặt của người phụ nữ phương Đông khiến cô nhìn nhiều hơn một chút, đó là khuôn mặt điển hình có thể nhận được số điểm đánh giá cao. Đúng là có một loại người như vậy, không sở hữu khuôn mặt của hoa khôi giảng đường nhưng lại được phiếu cao nhất trong cuộc bình chọn "Nhân vật được yêu thích nhất"
Trước mắt, sự việc có lẽ là như vậy, Tống Du Liệt đã lâu không liên lạc với cô, hẹn hò cùng cô gái khác, đêm khuya cùng nhau uống rượu, uống rượu xong cùng nhau ngồi trêи một chiếc xe, mặc dù họ không giải thích hai người đã làm gì giữa đêm nhưng dựa vào ngôn ngữ cơ thể cho thấy, cả hai có một mối liên kết ăn ý.
Đáng nhắc tới là trêи vai Tống Du Liệt còn đeo một chiếc túi xách kiểu nữ. Xem ra cô phải tìm thời gian đến tìm quả mâm xôi ngọt ngào của cô tâm sự mới được.
Chỉ là trước mắt còn sự cố của Cố Lan Sinh. chờ chuyện của Cố Lan Sinh xử lý xong, cô sẽ cho Tống Du Liệt biết, trêи đời này có một loại người không phải anh ta muốn thoát là có thể thoát khỏi.
Đem báo nhét vào ngăn kéo, Qua Việt Tú lại một lần nữa không gọi được vào điện thoại của Cố Lan Sinh. Điện thoại của Đoạn Nhiên cũng không gọi được.
Chạng vạng, Tswane truyền đến thông tin, đội cứu viện y tế đến Tswane đã xảy ra chuyện.
Từ năm 1948 đến 1991, gần nửa thế kỷ, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc của Nam Phi đã sinh ra một tổ chức bạo lực. Cho dù đã tới thế kỷ 21, tổ chức bạo lực đó vẫn ở đây chiếm cứ đất đai, xưng hùm xưng bá, chỉ riêng ở Cape Town đã có 100.000 người tham gia. "Băng đảng Nước Mỹ" là một trong những tổ chức bạo lực lớn nhất Nam Phi, bắt cóc người ngoại quốc là một trong những nguồn thu chính của bọn chúng.
Đội cứu viện rơi vào tay "Băng đảng nước Mỹ" chỉ trong vòng 30p khi đến Tswane. Tổ chức bạo lực lần này tỏ thái độ rất khác thường, không cần tiền chuộc mà muốn thông qua 4 người kia để đàm phán với chính phủ.
Thông qua một cầu nối, "Băng đảng nước Mỹ" có một cuộc trao đổi 40p với chính phủ Tswane, "Băng đảng nước Mỹ" muốn dùng 4 gã con tin để phóng thích 10 người của họ hiện tại đang bị cầm tù ở Cape Town.
Vòng đàm phán đầu tiên với chính phủ Tswane kết thúc trong thất bại.
"Băng đảng nước Mỹ" yêu cầu phóng thích 10 tên tù 4 năm trước đã đặt bom ở Cape Town. đặt bom phá hủy 3 chiếc xe của chính khách nước ngoài, làm cho 5 nhân viên hậu cần, 2 tình nguyện viên tử vong tại chỗ, 2 người bên ngoại giao, mười mấy người dân bị thương. Sự việc xảy ra trước cuộc hội đàm giữa các bộ trưởng của chính phủ Châu Phi ở Cape Town 15 phút.
Sự việc này làm mất mặt chính phủ Cape Town một cách nghiêm trọng.
Nam Phi có 3 thủ đô: Tswane, Cape Town, và Johannesburg.
Chính phủ của 3 bên đều giữ thái độ đóng cửa, tổ cứu viện y tế ở Tswane, tại sao chính phủ Cape Town lại phải giải quyết? Mà 10 tên tù