Marian hỏi cô có muốn bia không?
"Muốn, ly to cơ" Qua Việt Tú đã lâu không uống bia, nghĩ một lát, lại nhờ Marian đổi thành ly nhỏ.
Marian đưa bia cho cô xong cũng không rời đi, mà lại ngồi đối diện cô, lại bắt đầu nhìn chằm chằm cô.
Hết chồng lại đến vợ, đôi vợ chồng này thật là......
"Dì ơi, dì có gì muốn nói vậy ạ?" uống một ngụm bia
Thế là, Marian thao thao bất tuyệt nói
Từ chuyện cô làm thế nào vào được đây, cho đến Tống Du Liệt anh tuấn như thế nào, đến việc dì rất tiếc vì ở quê chỉ có cháu trai mà không có cháu gái
"Nếu có cháu gái, không chừng lại vừa mắt cậu chủ" Marian tự nhận lời này của bà đủ hài hước, không quá đắc ý.
Qua Việt Tú tiếp tục uống rượu.
Marian lại thao thao bất tuyệt nói chuyện
Lần này là mấy ngày trước có một cô gái đến đây, cô gái này cũng có mắt đen, tóc đen giống cậu chủ, là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thời thượng, cô gái trẻ tuổi này còn ở lại qua đêm nữa.
"Qua đêm?!" Qua Việt Tú đập thật mạnh ly xuống bàn.
Marian mắt trừng lớn nhìn cô.
Lúc đặt ly xuống cổ tay hơi tê.
Lau lau mặt, một lần nữa cầm lấy ly bia, nhấp một ngụm nhỏ, lại nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ, thật cẩn thận hỏi: "Ở trong phòng cậu chủ ạ?"
"Không phải, May ngủ ở phòng của khách" Marian nói.
May? Nói cách khác, cái người mấy ngày trước ở lại qua đêm chính là cô gái tháng năm kia ư? Cô đoán không sai, quả mâm xôi ngọt ngào của cô yêu đương rồi
Cầm lấy ly bia, uống một hơi hết phần còn lại
"Muốn uống nữa không?" Marian hỏi cô.
"Đương nhiên." Mỉm cười, "Lần này cháu muốn một ly to"
Ly to được đưa lên.
Marian lại bắt đầu nói tiếp.
Nói cháu trai ở quê Zimbabwe sắp kết hôn, quan hệ của bà và đứa cháu rất tốt, cậu chủ cho phép bà và chồng về quê tham dự hôn lễ của cháu trai.
Nói tới đây Marian cảm động đến rơi nước mắt, lải nhải: cậu chủ không chỉ cho bọn họ nghỉ, mà còn cho thêm chút tiền đi đường, chút tiền này còn bao gồm tiền mua lễ vật hôn lễ cho cháu trai.
"Thế giới này, chỉ có nữ hoàng Anh mới xứng với cậu chủ" Marian nói
Nữ hoàng Anh? Đến cháu cố bà ấy cũng có rồi đấy.
Marian nói bà và chồng tối nay sẽ trở về Zimbabwe, nói đến đây, bà lại tiếp tục nhìn Qua Việt Tú mãnh liệt.
Lần này, Qua Việt Tú cũng lười mở miệng, làm ra một biểu tình có điều gì nói nhanh đi.
"Cậu chủ nói" nói lời này, Marian đánh giá cô từ trêи xuống dưới một lần nữa "Lúc ta và chồng dự hôn lễ của cháu trai, cô sẽ là người đảm nhận công việc của ta"
Hóa ra là như vậy, cho nên người dì này đang kiểm tra năng lực của người kế nhiệm sao?
"Nói thật, cô chẳng giống một người biết dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới cây, cho ngựa ăn gì cả" Marian đưa ra đánh giá của mình.
Điểm này Qua Việt Tú đồng ý, nhưng cũng chỉ đồng ý một nửa thôi, cô không biết nấu cơm nhưng cô biết dọn dẹp nhà cửa, khoan đã, còn phải tưới cây, cho ngựa ăn á?
Rất tốt, cực kỳ tốt, dọn dẹp nhà cửa cô còn có thể miễn cưỡng làm được, tưới cây, cho ngựa ăn cô chưa làm bao giờ, đây cũng là một cớ hay để cô đánh bài chuồn.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này
Đối với nghi ngờ của Marian, Qua Việt Tú vuốt vuốt tóc: "Cháu nghĩ...không thành vấn đề đâu ạ"
"Cô tin rằng cô có thể làm được?" Marian dí sát vào mặt cô
"Đương nhiên" nhìn lại bà.
Marian thở dài: "Cô hiện tại nhất định rất thiếu tiền"
Uống một ngụm bia lớn, nói đúng vậy với Marian, cháu rất thiếu tiền.
Tin tưởng cô gái thoạt nhìn không giống người biết làm việc nhà có thể tiếp nhận công việc của mình, Marian nói những chuyện lớn, nhỏ cần chú ý trong công việc của mình.
Ví dụ như lúc anh đang ở trong thư phòng thì không được quấy rầy anh, hoặc phòng cách vách phòng anh không được vào.
Còn có chuyện như vậy?
Hay là phòng đó Tống Du Liệt đang nuôi một mỹ nhân ngư.
"Tại sao?" Qua Việt Tú hơi tò mò.
"Không biết." Marian lắc đầu, "Cửa phòng đó vẫn luôn khóa chặt, có một lần vì tò mò ta có hỏi qua cậu chủ, cậu chủ không trả lời, nhưng từ biểu cảm của cậu thì có thể thấy được cậu rất ghét khi bị hỏi đến vấn đề này"
Nhún vai, tiếp tục uống bia
Đầu óc không hiểu tại sao lại chuyển đến cô gái tháng năm mà Marian nói, bà ấy nói, May là cô gái đầu tiên cậu chủ đưa về nhà.
"Cô gái mà cậu chủ mang về ngủ ở phòng nào?" Qua Việt Tú hỏi, cô thật sự không muốn nghe Marian nói, phòng May ngủ là phòng mà cô ngủ tối hôm qua.
Không rõ tại sao, trong lòng cực kỳ chán ghét và bài xích.
Đáp án Marian đưa ra khiến Qua Việt Tú khá hài lòng, May ngủ ở phòng khác.
Lại hỏi, phòng ngủ ai đẹp hơn?
Vấn đề này Marian tựa hồ như không biết rõ lắm, không chỉ có Marian mà chính Qua Việt Tú cũng không hiểu ý nghĩa sau câu hỏi đó là gì
Cho dù không rõ lắm, Marian vẫn thành thật nói: "Phòng May đẹp hơn"
Nói cách khác là phòng của cô gái tháng năm đẹp hơn phòng cô phải không? Hiểu, hiểu, suy cho cùng đó cũng là cô gái đang rơi vào lưới tình, chỉ hận không thể hái sao xuống mà đưa cho cô ấy
Bưng ly bia lên, uống từng ngụm, từng ngụm
Rất nhanh lại hết bia.
Tay gõ mặt bàn: "hết bia rồi"
Lần này Marian không rót bia cho cô bởi vì bà nghe được tiếng xe ô tô, bà nói là của cậu chủ
"Cậu chủ chưa bao giờ về giữa trưa cả...." Lầm bầm lầu bầu, chạy khỏi phòng ăn.
Qua Việt Tú biết bia đặt ở đâu, vừa hóng gió vừa uống bia, thật sự đúng là không tệ, không ai rót cho cô thì cô tự mình rót.
Ly lại rỗng rồi.
Tiếng bước chân dọc theo nhà ăn vang lên.
Trêи bàn còn nửa chai bia, Qua Việt Tú lần này định không cần dùng ly.
Tay vớ phải không khí, chai bị đang ở trong tay Tống Du Liệt.
Một cái đảo tay, chai bia đã nằm trong tay Marian, theo ý của cậu chủ, Marian cầm chai bia rời khỏi phòng ăn.
Tay còn ở giữa không trung, nổi giận đùng đùng đứng lên: "Tống Du Liệt!"
Tống Du Liệt lạnh lùng nhìn cô.
Vuốt vuốt tóc: "Bia cũng chẳng đáng mấy đồng"
Vẫn thờ ơ.
Không sao, tủ lạnh chắc chắn còn bia, Marian nói, chồng bà thích uống bia.
Mới vừa mở tủ lạnh ra, giây tiếp theo, cửa tủ lạnh bị Tống Du Liệt đóng lại.
Đưa cho Qua Việt Tú một chiếc túi giấy tối màu: "Đi thay quần áo đi"
Trong chiếc túi giấy tối màu có một vài bộ quần áo ở nhà, trừ chúng ra còn có một số vật dụng cá nhân của phụ nữ.
Nếu nhớ không lần, đây không phải là lần đầu Qua Việt Tú nhận lấy mấy thứ đồ này từ tay Tống Du Liệt, nhưng lúc đó khuôn mặt của anh vẫn là của một cậu thiếu niên.
Kϊƈɦ cỡ áo ngực không sai, màu sắc, kiểu dáng cũng tạm được, cười hì hì hỏi: "Anh mua?"
Nếu là Tống Du Liệt mua, không phải là rất thú vị sao? Nếu người bán hàng là nữ lại càng thú vị hơn.
"Em nói xem?" đôi mắt không có nửa điểm gợn sóng, so với lần trước trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Lần trước là trạng thái phát điên "tôi điên rồi mới đi bộ một chặng đường để mua cho chị"
Hiển nhiên, mấy thứ này không phải chữ viết của Tống Du Liệt
Nhìn kỹ chút nữa sẽ thấy khóe miệng còn đọng một chút trào phúng nhàn nhạt
Chính là ở cười nhạo cô tự mình đa tình?
Cố Lan Sinh cũng luôn nói "Có phải những cô gái xinh đẹp đều hay tự mình đa tình" Cố Lan Sinh nói vẫn còn tạm, ít nhất sau khi trêu cô tự mình đa tình còn không quên khen cô xinh đẹp, Tống Du