Qua Việt Tú mở cửa phòng ra.
Tống Du Liệt đang đứng gần cửa sổ, quần áo vẫn chưa thay, mặt đối diện với giá sách, giày da tối màu trêи tấm thảm sáng màu. Nếu thư phòng biến thành văn phòng làm việc, sợ rằng những nhân viên lớn tuổi nhìn thấy cũng sẽ cúi đầu né tránh từ xa.
Nhìn vậy, nói về khí thế thì Tống Du Liệt và Qua Hồng Huyên thật sự giống nhau.
Một người là người giám hộ trước của cô, một người là người giám hộ hiện tại của cô
Người giám hộ hiện tại đang bày ra bộ dáng tìm cô nói chuyện sâu sắc.
Điều này rất hợp tình hợp lý, cô vừa mới rời khỏi phòng giam.
Đóng cửa lại.
Nhàn nhạt nhìn cô một cái, Tống Du Liệt đi về phía giá sách.
Nếu phải nói về chuyện bối cảnh, cho dù người thanh niên trước mắt này chỉ mới 22 tuổi, nhưng giá sách sau lưng lại chất đầy sách tự truyện của doanh nhân, sách học thuật, đủ kiến thức để anh có thể lên sân khấu diễn thuyết.
Ngừng trước Tống Du Liệt khoảng 3 bước, cô khoanh tay lại.
"Em bước vào phòng tạm giao lúc 12h13, rời khỏi đó lúc 8h30 tối hôm sau. Em ở phòng giam 20 tiếng đồng hồ, Qua Việt Tú, em hiểu ý nghĩ của 20 tiếng đồng hồ này không?"
Một ngày 24 giờ, còn thiếu 4 tiếng nữa mới đủ một ngày.
"Đừng lo lắng, 20 giờ đó không phải để em hiểu ra nhân sinh đạo lý, dùng 20 tiếng để tự hỏi nhân sinh đạo lý cũng không phù hợp với em đâu" Ngữ khí mang theo nhàn nhạt trào phúng.
Đúng vậy, bạn hy vọng một người bệnh nhân tâm thần trong 20 tiếng có thể hiểu nhân sinh đạo lý ư?
Tất nhiên không thể, đừng nói hai mươi giờ, hai ngàn giờ cũng không có khả năng. Tin tưởng đến ngày chết đi, chuyện đó cũng không có khả năng xảy ra.
Tống Du Liệt lạnh lùng nói: "ý nghĩa của cái 20 tiếng kia chính là, lần sau em vẫn tiếp tục tái phạm sai lầm, 20 tiếng sẽ biến thành 200 tiếng, nếu tiếp tục tái phạm, 200 tiếng sẽ biến thành 2000 tiếng"
Hóa ra là như vậy.
"Qua Việt Tú, tôi hiện tại đang làm chuyện của một người giám hộ nên làm" giọng nói bình tĩnh, tiết tấu khống chế gãi đúng chỗ ngứa, giống như giày da tối màu đạp lên thảm sáng màu.
Tràn đầy uy hϊế͙p͙.
Gật đầu.
Qua Việt Tú nhớ lại ngày hôm qua vẫn chưa tắm rửa.
Một phút trôi qua, Tống Du Liệt vẫn không tiếp tục giáo huấn cô, không đúng, đó là lời nói thẳng của người giám hộ.
"Nói xong rồi phải không?" cô thấp giọng hỏi.
Không trả lời.
Nửa phút trôi qua.
Nghĩ một chút, cô nói với anh ta, nếu nói xong rồi thì tôi về phòng đây
Vẫn không có trả lời.
Qua Việt Tú thử cử động cơ thể, Tống Du Liệt vẫn không có phản ứng gì, vì thế cô lùi lại nửa bước, vẫn không nhúc nhích.
Đã rõ.
Làm một người giám hộ, anh ta phải giữ hình ảnh uy nghiêm của mình.
"Tôi về phòng đây" tận lực giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Xoay người, tay bị giữ chặt. Chặt đến nỗi khiến cô đau đến nhe răng.
Đúng rồi, anh ta vừa mới nói về ý nghĩa của 20 tiếng, cô vẫn chưa đưa ra quan điểm của mình về vấn đề này.
Nói: "lời anh nói, tôi đã hiểu rồi"
Tại sao lại chưa buông tay ra?
Nói lớn hơn "Tống Du Liệt, tôi thật sự hiểu rồi"
Vẫn không buông tay ra.
Cô thật sự rất muốn về phòng tắm rửa, tắm rửa xong sẽ ngủ một giấc thật ngon, tối hôm qua chỗ ngủ cứ kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt", khiến cho cô cả tối mất ngủ.
Xem ra, nói đã hiểu hình như chưa đủ, cô nên dùng hành động để bảo đảm.
Chỉ là hai tuần thôi mà.
Khuôn mặt phản chiếu trong gương đã 26 tuổi rồi, không phải 16 tuổi, hôm qua cô cũng đã thử dọn dẹp vệ sinh rồi, cũng không phải là việc gì khó, không nấu cơm được thì cũng có thể học.
Học nấu cơm, nghĩ sao cũng là việc trăm lợi vô hại.
Lần sau nếu cô tâm huyết dâng trào muốn kết hôn, thêm một câu "tôi biết nấu cơm" nhất định sẽ có lực hấp dẫn với đàn ông.
"Đừng lo, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu, hơn nữa...." những lời kế tiếp nói ra hơi khó khăn, chưa ra khỏi miệng đã khiến trong lòng vặn vẹo, thở ra một hơi, căng da đầu: "tôi sẽ thực hiện những lời đã hứa trước khi rời đi, hai tuần tới sẽ thực hiện tốt việc "dọn dẹp nhà cửa" này"
Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng nói ra được.
Những lời này, vừa có sám hối, vừa có bảo đảm.
Tại sao vẫn chưa buông tay ra vậy?
Không chỉ chưa buông tay ra, mà lực nắm còn mạnh hơn trước.
Giãy tay ra, nói Tống Du Liệt tôi hiện tại rất muốn về phòng ngủ.
Tay hơi giảm lực, nhưng vẫn không buông tay cô ra.
Vậy thì đợi một lát vậy, thời gian chầm chậm trôi qua.
"Qua Việt Tú." giọng nói gọi tên cô hơi khô khốc.
"Ừm"
Không khí xung quanh thật không thể nói rõ là gì
"Bị dọa rồi hả?"
Dọa? Mấy lời này là chỉ phòng tạm giam hả?
"Tôi đang nói vụ đánh nhau ấy"
Vụ đánh nhau? Ở phòng tạm giam không có xảy ra đánh nhau.
"Mấy tên đàn ông đánh nhau trong phòng tạm giam ấy" Giọng nói bị anh ép tới cực thấp.
Hóa ra là nói việc này, nhưng mà tại sao lúc này lại dùng ngữ khí như vậy nói với cô?
"Không có." Cô thành thật trả lời.
Mấy tên đàn ông đánh nhau trong phòng tạm giam không dọa được cô, nhưng cô lại bị người phụ nữ không ăn không uống với cái đuôi tóc dơ bẩn dọa cho sợ chết khϊế͙p͙, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cặp mắt nhìn chằm chằm mình, là cặp mắt điển hình của người da đen. Vừa to vừa sáng, nhưng sâu trong mắt lại trống rỗng.
Cô sợ cặp mắt chỉ nhìn một chỗ kia.
Thật ra, không tính là sợ, chỉ làm cảm thấy khó chịu thôi.
Nhìn thấy khiến trong lòng khó chịu, đến nỗi sau này không bao giờ muốn nhìn nữa.
"Còn chuyện gì không?"
"Thật sự là không bị dọa sợ?" giọng nói của Tống Du Liệt đề cao một chút
"Ừm" thành thật trả lời.
Cô yếu ớt như vậy sao? Qua Việt Tú làm đại sự cũng đâu có ít.
Tự kiểm điểm, phải tự kiểm điểm lại bản thân.
Phương pháp tự kiểm điểm lại bản thân tốt nhất chính là----
"Tống Du Liệt, tôi đã 26 tuổi, là 26 tuổi, không phải mười sáu tuổi." trong lòng nhớ kỹ khuôn mặt phản chiếu trong gương.
Anh buông tay ra.
Nói một tiếng "Ngủ ngon", nhẹ bước đến cửa, mở cửa, nhẹ nhàng bước ra, che lại bóng người đang đứng cạnh giá sách.
Tống Du Liệt không biết mình đã nhìn cánh cửa kia bao lâu.
Anh cho rằng cánh cửa kia có vấn đề, như sơn tróc ra chẳng hạn.
Có một tình huống như thế này, nếu bạn đi ngang qua một bức tường đã được sơn, nếu bức tường không có vấn đề gì, mắt bạn tự động sẽ lướt qua. Nếu bức tường bị tróc sơn, đôi mắt bạn sẽ rơi vào chỗ bị tróc ra, đây là logic bình thường của con người.
Nhưng Tống Du Liệt không tìm thấy bất kỳ tì vết gì từ cánh cửa kia, nó giống y như ban đầu. Có đôi lúc, đôi mắt cũng sẽ đánh lừa chúng ta, Tống Du Liệt đi đến phía trước cửa phòng, chạm lên cánh cửa, nó vẫn chẳng có vấn đề gì.
Nếu cửa không có vấn đề gì, anh cũng không cần thiết lãng phí thời gian.
Trước khi rời đi, Tống Du Liệt làm một cái tổng kết nho nhỏ những chuyện đã xảy ra trong 10p vừa qua trong phòng sách, trừ câu hỏi mất não "Bị dọa rồi hả?" kia thì mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu, khiến Qua Việt Tú hiểu rõ toàn bộ ý nghĩa của việc ở phòng giam 20 tiếng.
Nói một cách đơn giản là: nhỏ điên kia, nếu không ngoan, không ai quan tâm đến em đâu.
Con nhóc điên tên Qua Việt Tú có một điểm yếu trí mạng, đó là sợ không ai quan tâm đến mình, từ lúc bắt đầu, thử lặp đi lặp lại nhiều lần, đến biến thành thói quen.
Đây là thói quen xấu.
Anh phải khiến cô bỏ cái thói quen xấu này mới được.
Bên cạnh đó, anh cũng phải yêu cầu một thói quen sinh hoạt nề nếp.
"Bị dọa rồi hả?" đây đúng là một câu hỏi dư thừa.
Tống Du Liệt trở lại phòng.của mình.
Việc đầu tiên khi trở về phòng là phải thay chiếc áo sơ mi khiến anh cảm thấy không thoải mái này
Cởi cúc đầu tiên, tiếp theo là chiếc thứ hai, đến chiếc thứ ba thì tay không còn nhanh nhẹn như trước nữa, rất nhiều lần anh cho rằng đã cởi ra, nhưng thật sự thì vẫn chưa.
Bị sao vậy?
Cửa phòng đã được kiểm tra và xác nhận không có vấn đề gì rồi, tại sao suy nghĩ đó lại rơi xuống áo sơ mi nữa?
(Ý anh là áo sơ mi hình như cũng gặp vấn đề như cánh cửa ý)
Cố gắng nhịn xuống cảm xúc bùng nổ, miệng thì nói nhịn, nhưng tay lại không nhịn được.
"Xoẹt----" một tiếng, cúc áo sơ mi văng lên tường.
Lạnh lùng nhìn cúc áo rơi xuống dưới chân, cách đó không xa là hai viên khác, viên cuối cùng may mắn tránh được một kiếp.
Lúc cởi cúc cuối cùng, động tác lại nhanh nhẹn.
Cởi áo sơ mi ra.
Không ném nó vào sọt quần áo bẩn mà ném nó vào thùng rác, Tống Du Liệt giải thích chuyện này là ---- do cúc áo sơ mi bị hư.
Áo sơ mi bị hư cúc áo, ném đi là chuyện bình thường.
Thật tốt.
Tống Du Liệt đi về hướng toilet, anh muốn tắm rửa.
Nhưng-----
Bước chân anh lại không đi về phía toilet, mà lại đi về hướng khác.
Về hướng bao cát treo ở phía Tây Nam ban công
Cuộn tay lại, hung hăng đấm bao cát. Bao cát bị đẩy lùi về phía rất xa, sau đó lại quay về vị