Lúc Tống Du Liệt mở cửa phòng Qua Việt Tú thì đã 10 giờ 36 phút.
Đèn tường được chỉnh đến mức thấp nhất, máy sấy tóc đặt lung tung, trêи tủ đầu giường còn bày cốc nước còn một nửa, người trêи giường đưa lưng về phía cửa phòng.
Hô hấp đều đều, dấu hiệu này cho biết người trêи giường đã chìm vào giấc ngủ say.
Ngẫm lại cũng phải, hai mươi tiếng đồng hồ kia khiến cô ấy mệt đến chết rồi, từ tâm lý đến sinh lý.
Nhưng không sao, sau một giấc ngủ, Qua Việt Tú lại trở thành một nữ quân nhân, chỉ là bây giờ, cô cũng không có việc nào khác, hộ chiếu, bằng lái, thẻ tín dụng đều bị tịch thu, cô có cả đống thời gian để khiến tên nhóc ăn nhờ ở đậu kia nhớ lại những kỷ niệm không vui.
"Đó đúng thật là kỷ niệm không vui." Chạm nhẹ vào mái tóc cô.
Qua Việt Tú có mái tóc vừa dài vừa đen, khi vuốt nó thì thật mềm mại khoan kɧօáϊ, khiến cho người khác không cẩn thận sẽ rơi vào tâm trạng không thể diễn tả được.
Giống như bây giờ.
Cảm xúc mềm mại trêи đầu ngón tay rất dễ khiến người ta quên chuyện mình muốn làm.
Tống Du Liệt nhớ đến mục đích trong chuyến đi lần này.
Thu tay về, anh hỏi: "Qua Việt Tú, đó là cách mới mà em đã nghĩ ra, phải không?"
Qua Việt Tú đã đối phó với Tống Du Liệt bằng một cách thức mới.
Có một vài số liệu đã chứng minh, đa số những người mắc bệnh tâm thần phân liệt đều có chỉ số IQ cực cao, bọn họ rất nhạy cảm, tư duy sắc sảo, dồi dào sức sáng taọ, mà Qua Việt Tú là một trong số đó.
Hai mươi tiếng đồng hồ không một người đến hỏi thăm khiến Qua Việt Tú đánh hơi được sự bất ổn, Tống Du Liệt đã không còn chịu lép vế với cô như trước nữa.
Cho nên, câu nói "Tống Du Liệt, tôi đã 26 tuổi rồi, không còn 16 tuổi nữa." Nhìn tưởng là đang thỏa hiệp nhưng đây cũng là một loại phản kϊƈɦ.
Chỉ riêng câu nói kia, thật sự có một chút hiệu quả, Tống Du Liệt không thể phủ nhận.
Thật ra, Qua Việt Tú à, em không cần lo lắng, tôi đã đồng ý với chú Qua sẽ chăm sóc cho em.
Đúng ra mà nói, đó là một lời hứa.
Đã hứa, thì phải thực hiện.
Sẽ thực hiện nó đến ngày nào đó có một người xuất hiện, người này không chỉ yêu say đắm vẻ bề ngoài của Qua Việt Tú, mà kể cả tâm hồn Qua Việt Tú cũng yêu say đắm.
Chẳng quan tâm cô là một bệnh nhân tâm thần, quá khứ cũng chẳng quan tâm, thích bay nhảy lung tung cũng không quan trọng.
Đến khi người này xuất hiện, thân phận người giám hộ sẽ được giao lại cho người này.
Nhưng trước hết, người này phải trải qua nhiều cuộc khảo sát nghiêm ngặt.
Liệu sẽ có một người như vậy xuất hiện sao? Trong cuộc đời của Qua Việt Tú sẽ xuất hiện một người như thế sao?
Nếu một khuôn mặt phương Đông bỗng dưng xuất hiện không có bất kỳ dự báo nào, người này rất có thể biết làm bánh bao dưa chua.
Không, không, chỉ cần uy hϊế͙p͙ một chút rằng sẽ chặt đứt tay của tên này, chỉ sợ tên này sẽ sợ đến tái mặt, do đó sẽ lại dễ dàng vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Nhưng... Đó là bàn tay đã làm bánh bao dưa chua cho Qua Việt Tú.
Bỗng tự hỏi, Tống Du Liệt liền bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì...
Qua Việt Tú là một kẻ xui xẻo, đây là chính miệng cô ấy nói, hầu như vận khí của cô rất kém, người quen biết kẻ xui xẻo này cũng không tốt hơn là bao.
Chắc chắn tên Cố Lan Sinh sẽ giống bốn tên chồng cũ của cô, khi đến thời khắc mấu chốt thì đều sẽ bỏ chạy.
Nhưng mà... Nếu như... Ngộ nhỡ...
Ngộ nhỡ, Cố Lan Sinh chính là người đã được định sẵn từ trước của Qua Việt Tú, anh ta thông qua tất cả các cuộc khảo sát nghiêm ngặt, đến lúc đó, tất cả sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, anh ta cùng Qua Việt Tú thành gia lập nghiệp(*), chỉ có cái chết mới chia lìa.
(*) kết hôn và xây dựng sự nghiệp
Giả như Qua Việt Tú có rời khỏi thế gian này trước Tống Du Liệt, một ngày đẹp trời nào đấy, anh sẽ mang hoa đến mộ của cô.
Báo cho cô biết: Qua Việt Tú, nếu có kiếp sau, và cả kiếp sau nữa, làm ơn hãy tránh xa Tống Du Liệt, đây là do em nợ hắn.
Con nhỏ điên Qua Việt Tú kia thật có năng lực dày vò người khác.
Phiền.
Chuông báo thức reo liên tục, đưa tay tắt nó, một giây sau, tay cô rút về.
Khó khăn lắm, Qua Việt Tú mới nhận thức được cuộc đời mình.
Qua Việt Tú không còn 16 tuổi nữa, cô nhảy nhót như con cá chép bật dậy khỏi nước để cho thấy quyết tâm sẽ xua cơn buồn ngủ kia đi, nhưng____
Khoảnh khắc cô ngã đập đầu xuống nền nhà, cô cũng ý thức được mình không còn 16 tuổi nữa, cô đã 26 rồi.
Rất nhiều phụ nữ 26 tuổi ở châu Phi trêи lưng cõng một đứa bé, trong lòng ôm một đứa nhỏ, sau ʍôиɠ lại có một đứa nhóc đi theo, đứa lớn nhất đã đi học.
Nghĩ lại thì, cuộc đời của cô thật là thất bại.
Marian năm rưỡi sáng đã rời giường, bất kể thế nào thì cô năm rưỡi dậy chắc chắn không được, thế nên tối qua trước khi đi ngủ, Qua Việt Tú đặt báo thức lúc sáu giờ.
Đứng từ dưới đất dậy đi chưa được vài bước cô lại gục đầu vào tường, đúng là đòi mạng, Qua Việt Tú bốc hỏa muốn chỉnh thời gian lại đến sáu rưỡi mới rời giường.
Câm miệng! Tiện tay cầm một vật, giơ tay thế nào lại táng vào đầu mình :) .
Đau quá.
Mày xem đi, căn bản Qua Việt Tú là một kẻ xui xẻo, tùy tiện vơ ngay phải món trang sức cứng như đá thế này.
Cũng may, món trang sức bằng đá này cũng thành công xua cơn buồn ngủ nặng nề của cô.
Thời gian đánh răng chải đầu đã giảm xuống còn mười lăm phút.
Mang theo "Hướng dẫn của Marian", Qua Việt Tú rời khỏi phòng.
Một ngày làm việc của Marian bắt đầu từ phòng bếp.
Đầu tiên là mở tủ lạnh ra kiểm tra xem có thực phẩm nào hết hạn, nếu có thì bỏ chúng đi, nếu không thì bắt đầu vệ sinh tủ lạnh. Sau khi vệ sinh tủ lạnh xong thì mở cửa sổ ra, để không khí thoáng mát tràn vào nhà, sau đó sắp xếp lại quầy lưu ly phòng ăn. Xong xuôi, mở cửa sau phòng bếp.
Ngoài cửa sau phòng bếp là vườn hoa và vườn rau hữu cơ, vườn hoa và vườn rau hữu cơ áp dụng hệ thống tưới tiêu tự động, chỉ cần mở hệ thống là được rồi.
Trước khi mở hệ thống tưới tiêu phải lấp đầy giỏ rau xanh, có người nói rằng, vườn rau hữu cơ này chính là kiệt tác của một chuyên gia nông nghiệp Johannesburg, vị chuyên gia này rất có tiếng, anh ta đã thông qua số liệu tính toán để chủ nhân của vườn rau mỗi ngày có thể ăn được thực phẩm tươi ngon nhất.
Dựa theo "Hướng dẫn của Marian" viết, Qua Việt Tú hái cà chua đã được đánh dấu, ngô, bí đỏ và cà rốt bỏ đầy vào giỏ.
Rửa sạch cà chua, ngô, bí đỏ rồi cuối cùng là rửa sạch bùn đất của cà rốt.
"Cậu chủ là một người giản dị, thói quen sinh hoạt cũng khá đơn giản, cô dựa vào ghi chép mà tôi để lại nhất định sẽ không có sai sót gì." Đây là những gì Marian nói trong điện thoại tối hôm qua.
Cuối cùng, bà ấy còn nhắc nhở cô không được giở trò mèo gì ra.
"Nếu cô dám giở trò gì, tôi cam đoan cô sẽ gặp xui xẻo." Đúng là chuẩn bị hôn lễ cho cháu mà vẫn không quên cậu chủ của mình.
Cô hỏi làm sao để có thể đối phó được với cô.
"Tôi quen vài người bạn, chỉ cần cho họ 100 đô la, bọn họ sẽ nhét cô vào container." Marian dạt dào đắc ý.
Marian cũng giống như đại đa số những người phụ nữ châu Phi, có chút đơn thuần và chút thô lỗ, giống như củ cà rốt còn dính đầy đất vườn vậy.
Đơn thuần, thô lỗ, còn cả tật hay nói lảm nhảm.
Được rồi, trước khi cúp điện thoại, dường như Marian cảm thấy lời nói trước đó của mình không thích hợp cho lắm. Cậu chủ của bà là người đàn ông tuyệt vời như vậy, mà cô gái ăn mặc táo bạo kia thì chỉ là một cô gái ở câu lạc bộ đêm.
"Nhìn cô xinh đẹp thế kia, Marian sẽ cho cô một lời khuyên, đừng nên thích cậu chủ, vì cậu chủ sẽ khiến cô đau khổ, nhưng nếu không thích cậu chủ thì khẳng định cũng là một chuyện khó, cho dù có khó khăn, cô cũng nên giữ vững lòng mình, đừng lén lút đem lòng say mê cậu ấy."
"Nhìn cô xinh đẹp thế kia" chắc không tính là một lời khen đâu nhỉ?
Được rồi, rửa xong cà rốt, cô tắt vòi nước.
Chớp mắt, xung quanh thật yên tĩnh.
Trong bầu không khí hết sức yên tĩnh này, Qua Việt Tú ngẩng đầu.
Tống Du Liệt dựa vai vào cửa hình vòm nối giữa nhà bếp và phòng ăn, nắng sớm đã cắt bóng anh thành một bức hình nhàn nhạt, hình bóng cắt ấy quệt dài từ dưới đất lên chiếc quầy lưu ly, chỉ cách tay trái cô một khoảng nhỏ.
Hôm nay là thứ bảy.
Theo lời của Marian, thứ bảy cậu chủ sẽ rời giường vào 7 giờ 40 phút, 8 giờ 10 phút sẽ dùng bữa sáng, thứ bảy cậu chủ luôn có nhiều bữa tiệc xã giao.
Cậu chủ chỉ có ngày chủ nhật được nghỉ ngơi, nhưng phải là ngày nghỉ vào mùa ế hàng(*)
(*)thời điểm có ít các hoạt động kinh doanh buôn bán
"Làm gì có cái mùa ế hàng, may mắn thì một tháng có hai ngày nghỉ, có đôi khi cả tháng chẳng được nghỉ ngày nào." Đây là nguyên văn câu nói của Marian.
Từ miệng của người phụ nữ châu Phi, Qua Việt Tú hiểu được phần lớn công việc làm ăn của Tống Du Liệt.
Cô nghĩ, cô có nên tìm một ngày mời Tống Du