Trong bóng đêm, Qua Việt Tú nghe thấy một vài tiếng động.
Trời đang mưa sao? Đó là tiếng những hạt mưa đập vào cửa sổ phòng cô sao? Chắc là vậy, nghe tiếng như thế này hình như là mưa rất lớn, đôi mắt đã mở ra, suy nghĩ vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng.
Trong giấc mơ của Qua Việt Tú...
Trong giấc mơ ấy, có một người đàn ông từ đầu tới cuối cứ đứng cách chỗ cô một khoảng không gần không xa, bóng dáng ấy rất đỗi quen thuộc nhưng không hiểu thế nào lại không nhìn rõ mặt mũi, mấy lần cô định bước lên phía trước, nhưng không hiểu sao không có can đảm bước chân. Thời gian trôi đi, người đàn ông kia vẫn đứng yên ở đó.
Một ngày nào đó, trêи đường qua một cái chợ, không biết thế nào tay cô lại dắt theo một đứa bé.
Tại sao lại nhảy ra một đứa bé ở đây? Đó là một cậu bé, cho dù cô có xua đuổi nó thế nào nhưng thằng bé vẫn kiên trì nắm tay cô.
Hơi phiền rồi đấy, hỏi thằng nhóc sao cứ quấn lấy cô mãi vậy, thằng nhóc nói một câu khiến cô giật mình, nhóc đó nói bởi vì cô là mẹ nó.
"Cháu nói bậy gì thế."
"Qua Việt Tú chỉ thuộc về chính bản thân mình, cô không thể trở thành mẹ của bất cứ ai cả." Cô la hét om sòm.
Thằng bé đó cười với cô.
Sau đó cô phát hiện ra một chuyện rất kì lạ, tướng mạo thằng nhóc đó cô đã từng thấy trong một bức tranh, đó là bức tranh mẹ vẽ, trong đám lửa cháy rực, nửa bức vẽ đã bị đốt thành tro tàn, nửa còn lại trông rất sống động, dưới giàn hoa trăm loài đua nở, thiếu niên nho nhỏ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng mặt trăng, đôi mắt trong trẻo, rõ ràng đó là....đó là đứa trẻ đến từ đảo Greenland.
Ngơ ngác nhìn đứa bé trai, mặc cho thằng bé kéo tay cô đi.
Cuối cùng, thằng nhóc đó đem tay cô giao cho người đàn ông vẫn luôn đứng cách đó không gần không xa, giọng điệu non nớt nói rằng: "Bố, con đưa mẹ tới rồi."
Khi cô nhón chân lên, muốn nhìn người đàn ông kia.
Thì người đàn ông đó đã hóa thành tro bụi.
Giống như năm ấy, bức tranh bị ném vào ngọn lửa cháy hừng hực.
Không đâu, không thể nào.
Không, đừng mà.
Hét to lên: Tống Du Liệt.
Tiếng hét Tống Du Liệt đó bị tiếng mưa lấn át.
Hạt mưa đã thấm ướt quần áo, đầu tóc cô rồi.
Trong mơ trời đang mưa, bên ngoài giấc mơ trời cũng đang mưa.
Chạm vào khóe miệng, tiếng hét Tống Du Liệt dường như vẫn còn vấn vương nơi đó.
Vùi sâu mặt vào gối.
Qua Việt Tú, mau ngủ đi, mày đã quá mệt mỏi rồi, mày cần phải nghỉ ngơi. Cố Lan Sinh nói chỉ cần ngủ một giấc thật ngon thì sẽ không sao rồi.
Đúng, đúng vậy, ngủ một giấc thì sẽ không sao.
Có lẽ đã qua rất lâu, có lẽ chỉ mới qua một chút thời gian, có người mở cửa phòng của cô, tiếng bước chân rất khẽ, dừng trước giường cô.
Dưới tiếng mưa tí tách tí tách, nệm chùng xuống.
Hơi thở quẩn quanh bên tai làm sao cô có thể không nhận ra?
Trở mình một cái, dịch sát vào.
Không ai lên tiếng.
Trong màn đêm âm trầm như vậy, có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, anh nói thầm bên tai cô, cô muốn anh bảo đảm một lần nữa, trừ hôn ra không được làm gì khác.
Nhận lấy nụ hôn của anh, vất vả lắm mới có không gian để nói chuyện, cô nói với anh cô nằm mơ thấy một đứa bé trai.
"Nó giống anh hồi nhỏ y như đúc, nhưng cũng không hẳn là giống nhau y như đúc, nó còn nói em là mẹ của nó." Hơi thở bắt đầu hỗn loạn.
"Sau đó thì sao?" Anh hỏi
"Sau đó... " trong lòng cô rất sợ hãi, tay ôm chặt lấy anh: "Tống Du Liệt, anh không thể hóa thành tro bụi, anh phải ở bên em thật lâu."
"Được, anh sẽ ở bên em thật lâu."
Tiếng hừ nhẹ thoát ra, ý thức được anh đang làm gì, cô dùng sức đẩy anh: Không phải anh đã đồng ý với em rồi sao, chỉ được hôn không được làm những chuyện khác.
Anh căn bản không coi lời nói của cô ra gì, thậm chí còn phản ứng ngược lại.
Cô cuống đến mức mồ hôi nước mắt đều tuôn ra, miệng liên tục nhấn mạnh, lặp lại một câu: "Tống Du Liệt, ông ngoại đang ở đây đấy."
"Tống Du Liệt, ông ngoại đang ở đây đấy." Vẫn tiếp tục lặp lại, cho đến khi nước mắt rơi xuống khóe miệng cô, cúi xuống, lẩm bẩm vô ích: "Tống Du Liệt, ông ngoại đang ở đây đấy."
Gắng hết sức lực, bật đèn đầu giường lên.
Trong nháy mắt bóng tối bị đẩy lùi về phía góc tường, xung quanh mọi thứ trở nên rất rõ ràng.
Trong ánh sáng màu vàng cam, Qua Việt Tú mở to mắt nhìn trần nhà, nhìn cánh cửa kia có mở ra hay không, có người trong bóng đêm hôn cô không, không biết, không biết nữa.
Thế nhưng, nước mắt chảy xuống khóe môi cô là thật.
Có người nói, nước mắt rất ngọt lành.
Cho đến tận bây giờ Qua Việt Tú chưa từng nếm thử mùi vị ngọt lành của nước mắt, cô chỉ biết mùi vị của nó vẫn luôn là đau khổ.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn đang mưa, Qua Việt Tú để đèn thắp sáng căn phòng cả đêm.
Nếu ánh đèn còn sáng, sẽ không có ai mở cánh cửa kia đi vào, như vậy cô có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, cô nghĩ vậy.
Cơn mưa bỗng nhiên ập tới đêm qua cũng không thể ngăn nổi bước chân của ánh mặt trời chiếu tới.
Bình minh đầu đông của Provence treo trêи khung cửa sổ, sắc vàng rực rỡ, hôm nay hẳn là một ngày đẹp trời.
Trời đẹp như vậy cô không có lí do ngồi ì trêи giường, Qua Việt Tú lười biếng duỗi người
Hôm nay là sinh nhật ông ngoại, và cũng trong ngày này ở thị trấn Mossan có một loạt các hoạt động.
Cô còn đặc biệt chuẩn bị hai bộ quần áo cho cho ngày hôm nay, ban ngày thì trang điểm theo phong cách thiếu nữ miền Nam nước Pháp - một chiếc áo sơ mi cổ cao, tay áo phồng, buổi tối ông ngoại còn chuẩn bị cho cô một bộ sườn xám, trong dịp trọng đại này ông lão người phương Đông luôn yêu cầu cô phải ăn mặc cho có bản sắc châu Á.
Nguyên nhân Qua Việt Tú không thể ngồi ì ở trêи giường nữa là: Cố Lan Sinh đã đến đây.
Là chủ nhà, cô phải đưa anh đi dạo khắp chốn một vòng mới được.
Hôm nay ở trấn Mossan có trận đấu bò, Dean nhắc đi nhắc lại cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ trận đấu bò ở trấn Mossan, Dean vừa tròn 20 tuổi đã thay mặt bố Dean trở thành một trong những thành viên trong trận đấu bò này, cho dù Dean chỉ xuất hiện trong chiếc mũ cao bồi - biểu tượng của thị trấn Mossan có bốn lần.
Hôm nay là sinh nhật ông ngoại, Đống Đống muốn mình thật vui vẻ và xinh đẹp.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn ánh nắng vàng đọng trêи khung cửa sổ, cổ vũ bản thân một cái, Qua Việt Tú đứng dậy khỏi giường.
Vừa đánh răng vừa đến chỗ cửa phòng.
Nếu như cô đoán không lầm...
Mở cửa.
Quả nhiên, Cố Lan Sinh đang đứng ngoài cửa.
Nụ cười của bác sĩ Cố có thể sánh ngang với ánh nắng ấm áp giữa mùa đông Provence.
"Đứng ở đây bao lâu rồi?" Hỏi
"Qua Việt Tú!", Cố Lan Sinh chỉ tay lên khóe miệng cô, vẻ mặt ghét bỏ: "Em không thể lau sạch kem đánh răng rồi hẵng ra nói chuyện sao?"
Lắc đầu, cơ thể ngăn đứng ngăn giữa khe cửa, ý tứ rất rõ ràng, không trả lời được đúng vấn đề thì đừng hòng vào phòng.
"Đứng ở đây bao lâu á...", âm điệu kéo dài, còn giả vờ giả vịt: "Không phải bốn tiếng thì cũng ba tiếng rồi, sáu rưỡi anh đã đến đây chờ."
Bây giờ đã là tám rưỡi, rõ ràng mới hai tiếng thôi mà.
Nhưng hai tiếng cũng không tồi.
Phải biết rằng Qua Việt Tú là một cô gái rất ham hư vinh, Cố Lan Sinh đứng ở cửa chờ Qua Việt Tú hai tiếng đồng hồ giống như việc trong bữa sáng, cô được uống một thức uống giàu năng lượng vậy, còn đủ để cô sảng kɧօáϊ cả một buổi chiều.
"Biết ở trong căn phòng này có một bệnh nhân tâm thần phân liệt mà anh còn đứng chờ hai tiếng, Cố Lan Sinh à, anh thật sự hết thuốc chữa rồi." Lắc đầu, né người ra.
Tắm tát xong, Qua Việt Tú bước ra khỏi nhà tắm.
Không ngoài dự đoán, cô chạm mặt Cố Lan Sinh đang đứng chờ ở cửa.
Được rồi, người này đúng là đang coi cô thành một người bệnh đây mà.
Vén từng lọn tóc che trước mặt cô ra sau, gương mặt không còn gì che chắn xuất hiện trước mắt cố Lan Sinh, hôm nay sắc mặt cô không tệ, tối qua còn náo loạn một trận, dường như đã đánh thức cảm xúc vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng khiến nó trở nên cẩn trọng hơn.
Qua nửa đêm, cô đã được ngủ một giấc thật ngon.
Bây giờ lòng cô đã bình yên trở lại.
Cố Lan Sinh tỉ mỉ ngắm khuôn mặt cô, chẳng qua....là ánh mắt này không còn quan tâm giống như trước nữa.
Bước chân lùi về phía sau một chút, nhưng cô vẫn không hề kéo xa khoảng cách với Cố Lan Sinh, ngược lại càng lúc càng gần.
Cố La Sinh uống nhầm thuốc rồi hả? Bọn họ chỉ là bạn thôi mà.
Lúc này, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh đã 26 tuổi, 26 tuổi là thời điểm thích hợp để có bạn gái, cô không thể ích kỷ nữa, bởi vì ở bên Cố Lan Sinh cô rất thoải mái, bởi vì Cố Lan Sinh làm bánh