Ánh đèn khiến cho màu trắng của lều trại giống như một quả cầu pha lê có màu ấm, trong quả cầu pha lê có màu ấm chỉ có cô và anh hai người.
Chỉ có Qua Việt Tú và Tống Du Liệt
Trong đầu, đứa trẻ giống anh đang gọi cô là "mẹ", trong mắt chỉ có một người là anh, bước chân đi về hướng của anh.
Từng bước, từng bước.
Cuối cùng, tay chạm vào anh.
Trực tiếp nhìn anh.
Mấp máy môi, muốn hỏi anh, Tống Du Liệt trong đầu tôi vẫn luôn có một đứa trẻ gọi tôi là mẹ, anh biết điều đó có nghĩa gì không?
"Đống Đống". Giọng nói gần trong gang tấc, lắng nghe, giọng nói này pha lẫn một chút ngạc nhiên.
Hóa ra không phải ông ngoại đột nhiên không nhìn thấy.
Trán túa ra mồ hôi, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhàng
Tay nhanh chóng thu lại.
Lùi lại một bước, oán trách: ông ngoại, A Liệt hai người có phải đã quên mất con rồi không?"
Đúng vậy, hai người cứ liên tục bàn mọi chuyện, cũng không cho cô tham gia, dù sao trong mắt khách khứa thì cô cũng là một trong những chủ nhà mà.
"A Liệt, Đống Đống tức giận rồi". Ông ngoại vui cười hớn hở nói với Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt thờ ơ nhìn cô, khẽ cười: "Chị họ, tối nay chị thích hợp làm bình hoa hơn"
Tiếng chị họ kêu cũng thật tự nhiên
Đột nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên trước mặt bao nhiêu người, Tống Du Liệt gọi cô là chị họ, giống như, ông ngoại cũng ý thức được chuyện gì, quay đầu sang nhìn Tống Du Liệt.
Tiến lên, ôm ông lão tên Hạ Tri Chương
Ông lão giống như càng ngày càng nhỏ lại, hiện tại Hạ Tri Chương là Hạ Tri Chương nhỏ bé, cái trán có bao nhiêu nếp nhăn, đọc báo cũng phải dựa vào kính viễn thị, lái xe đạp lên núi cao 200m so với mực nước biển giữa đường còn phải nghỉ ngơi 10p, áo khoác của thanh niên bây giờ bây giờ ông mặc lại giống như em trai lén mặc áo của anh trai.
Ông lão thật sự đã già rồi.
Ôm, hôn gương mặt ông: Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ
Khom lưng cúi đầu thật thấp:
"Ông ngoại, rất xin lỗi, trước kia con đã làm ông nhọc lòng".
7h đúng.
Trong lúc bố Dean ba hoa chích chòe, thọ tinh của buổi tối hôm nay chậm rãi đi ra lều trại, cùng ông đi ra còn có cháu ngoại trai và cháu ngoại đích nữ giống như cặp thai long phượng, thợ chụp ảnh đã ghi lại khoảnh khắc này.
Khách quý, nhóm bạn già cùng nhau gửi lời chúc phúc sinh nhật
Một nghệ sĩ saxophone mang đậm hơi thở nông thôn miền nam nước Pháp mở màn buổi party.
Vườn olive mô phỏng theo phong cách của một club country. Một cây trụ sắt cao một mét gắn với một chiếc bàn tròn, trêи bàn bày biện rất nhiều đặc sản thức ăn và nước uống miền nam. Khách có thể đứng xung quanh chiếc bàn, vừa ăn uống vừa xem biểu diễn.
Nghệ sĩ tạp kĩ đội mũ da đi xuyên qua các vị khách, cùng cô gái Ý tạo ra những niềm vui bất ngờ, trong chớp mặt đã đến trước mặt ông Marseille. Đạo cụ bay lên, mắt đều ngước lên xem nó sẽ đụng trúng đầu ai, tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi, tiếng kinh hô vẫn chưa hạ xuống thì đạo cụ giống như có mắt lại bay về tay của người nghệ sĩ tạp kỹ, đạo cụ lại bắt đầu một vòng mới, mua vui cho mọi người.
Ông ngoại, trưởng trấn và ngoại trưởng Pháp cùng một bàn, Qua Việt Tú, Cố Lan Sinh cùng với Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình cùng một bàn. Một người đội mũ napoleon đến trước mặt bọn họ, nói anh ta sẽ biểu diễn ảo thuật.
"Vậy anh có thể biến ra hoa hồng cho hai cô đây được không?" Cố Lan Sinh hỏi.
Nghệ sĩ tạp kỹ gãi gãi mũ, vẻ mặt đầy khó xử.
Đột nhiên, anh ta hét lên một tiếng.
Chờ mọi người phục hồi tinh thần, tay của nghệ sĩ đã rời khỏi mũ rồi.
Trong tay cầm theo một hoa hồng đỏ một hoa hồng trắng
Trương Thuần Tình hoan hô một tiếng, hoa hồng màu đỏ đưa đến trước mặt Trương Thuần Tình, khi đưa hoa còn ca ngợi thêm: cô vừa nhìn đã có cảm giác là một cô gái vừa nhiệt tình vừa lương thiện.
"Mà cô...." nghệ sĩ đưa hoa hồng màu trắng cho Qua Việt Tú "cô tựa như bông hoa hồng màu trắng này, thuần khiết, tốt đẹp"
Xem ra, đàn ông Trung Quốc phải học đàn ông Pháp cách khen ngợi phụ nữ.
Nói cám ơn, nhận lấy hoa hồng.
"Qua Việt Tú". Cố Lan Sinh tiến sát vào tai cô.
"Ừm"
"Hình như tối nay anh chưa khen em xinh đẹp"
Tên này, nói giống như mỗi ngày đều khen cô vậy, số lần Cố Lan Sinh khen Qua Việt Tú xinh đẹp chắc chỉ cần một bàn tay là có thể đếm hết, số lần khen Qua Việt Tú rất ít, nhưng móc mỉa Qua Việt Tú thì không hề ít.
Liếc anh một cái.
"Qua Việt Tú"
"Ừ"
"Tối nay Qua Việt Tú thật xinh đẹp"
Lười nói cám ơn
"Tối nay chị họ giống công chúa, em họ giống hoàng tử". Cố Lan Sinh nói
Nhìn Tống Du Liệt một cái
Thật đúng là giống như Cố Lan Sinh nói, rất giống hoàng tử, còn là một vị hoàng tử cao ngạo.
Hoàng tử cao ngạo đang đắm chìm trong tiếng độc tấu Saxophone, mang theo tư thái cự tuyệt người khác đến gần, thỉnh thoảng mới giao lưu ánh mắt với bạn gái một chút, những thứ khác như thể không tồn tại trong mắt anh.
Thật khiến người khác lo lắng.
Chỉ có thể cho Cố Lan Sinh một biểu cảm bất lực, nhỏ giọng nói với anh, em họ hơi chậm nhiệt, chờ anh và em ấy quen thuộc thì sẽ tốt hơn một chút
Nghe kìa, có giống những lời một người chị họ nên nói không
Khi nhìn sang bên trái, Qua Việt Tú ngẩn ngơ, theo bản năng đứng thẳng lên, như vậy mà nói, thoạt nhìn cô không giống như đang dựa vào Cố Lan Sinh
Lúc nãy, ánh mắt Tống Du Liệt nhìn cô thật sự ảm đạm, vừa ảm đạm vừa xa cách
Cách đây không lâu, anh còn gọi cô "chị họ"
Rũ mắt, uống một ngụm rượu
Độc tấu saxophone kết thúc.
Kế tiếp là thời gian dành cho các điệu waltz
Thọ tinh mặc một bộ lễ phục dân tộc phóng khoáng nói, muốn mời một cô gái xinh đẹp nhất buổi hôm nay nhảy một điệu.
Toàn hội trường rất phối hợp cùng ngẩng đầu lên chờ đợi: rốt cuộc ai mới là cô gái xinh đẹp nhất đêm nay?
Hạ Tri Chương vươn tay ra trước mặt Qua Việt Tú
Dưới ánh mắt của toàn hội trường, cô làm một biểu cảm thụ sủng nhược kinh(*), chậm rãi đặt tay lên tay ông ngoại.
(*): 受宠若惊: được sủng ái mà lo
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Màn đêm ở nông thôn, những bóng đèn neon trang trí trêи cây olive như thể bọn chúng mới trở về từ dải ngân hà, trêи nhánh cây khô lấp lánh đầy ngôi sao.
Khiêu vũ quanh cây olive, đi về trước rồi lại lui về sau, xoay tròn một cái, từ cây olive này đến cây olive khác, cô nói với ông ngoại, ông ơi, ông sắp xoay con đến ngất rồi.
"Qua Việt Tú". giọng điệu của bạn nhảy của cô rất bất đắc dĩ.
Khoan đã, sao ông ngoại cũng giống Cố Lan Sinh gọi cô là Qua Việt Tú rồi, hơn nữa giọng gọi tên cô cũng rất giống Cố Lan Sinh.
Cơ thể ngửa ra sau bị kéo về, mặt đối mặt với người vừa kéo cô, tập trung nhìn, đúng là Cố Lan Sinh.
"Qua Việt Tú, con sâu rượu này". Giọng điệu Cố Lan Sinh tràn đầy ghét bỏ
Qua Việt Tú nhớ ra rồi, cô đã uống một chút rượu, hình như, không chỉ là một ít, rốt cuộc là bao nhiêu, bây giờ cô không nhớ ra nữa.
"Vậy mà anh còn cùng con sâu rượu khiêu vũ". Đáp lại.
"Là em kéo tay anh, cứ muốn khiêu vũ, đây là lần thứ 4 rồi đó"
Vậy hả? Đã lần thứ 4 rồi à?
Cô hình như chẳng có ấn tượng gì, để cô nghĩ một chút, sau khi nhảy xong với ông ngoại, ngài ngoại trưởng đến mời cô nhảy, lúc nhảy cùng trưởng trấn, cô nhìn thấy Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình, tay của Trương Thuần Tình đặt lên bả vai của Tống Du Liệt, tay của Tống Du Liệt thì đặt lên eo của Trương Thuần Tình, từ cây olive này vòng sang cây olive khác, cô cũng không cam lòng chịu thua, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía ngài ngoại trưởng
Cũng không biết tại sao mà lại chạm mặt nhau, lúc đó, 4 người xém nữa là dụng vào nhau.
Lúc gần đụng vào nhau, cô mở to mắt ra, xem thử Tống Du Liệt có đang nhìn cô không
Không có, Tống Du Liệt không nhìn cô, Tống Du Liệt đang nhìn Trương Thuần Tình, dùng một loại ánh mắt "toàn thế giới chỉ có một cô gái trong mắt tôi"
Chiếc váy hoa in hình hoa mâm xôi của Trương Thuần Tình vẫn luôn xoay tròn trước mắt cô...đến nỗi muốn khiến cô ngất luôn.
Bây giờ ngài ngoại trưởng đã trở thành Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh nói đã nhảy cùng cô 4 điệu.
Cố Lan Sinh nói cô là con sâu rượu
"Cố Lan Sinh, anh không thích khiêu vũ cùng tôi ư?". Cô hỏi anh.
Anh nói: "Thích, rất thích"
Đây là giọng nói mà trong lòng cô cảm thấy rất thân thuộc.
Gác cằm trêи vai anh, giây tiếp theo, nhanh chóng đẩy ra, nếu để Tống Du Liệt thấy được, anh chắc chắn sẽ rất tức giận, anh đã nói ở đấu trường rồi, Qua Việt Tú ngu