Khi điệu nhảy kết thúc, Qua Việt Tú thành công dẫn Tống Du Liệt vào chỗ bóng tối, nhón chân lên, khẽ thì thầm bên tai anh: Anh có thể sắp được làm bố đấy.
Tay trượt khỏi hông cô, cơ thể đứng bất động, lùi về phía sau nửa bước.
Ánh đèn lấp lánh rơi trêи gương mặt người thanh niên trẻ tuổi, gương mặt đó nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Điều này có thể hiểu được, suy cho cùng Tống Du Liệt mới 22 tuổi, huống hồ quan hệ giữa họ...
Trong hai ngày ngắn ngủi này, câu nói của Hạ Tri Chương "Con bé là cháu ngoại đích nữ của tôi, còn đứa này là cháu trai ngoại của tôi" nói không dưới mười lần.
Cô cũng sợ lắm chứ, cô cũng không muốn sự việc phát triển đến bước đường này.
Hai cái bóng cứ đứng im như phỗng, cũng đứng bất động như cây olive.
Mãi cho đến khi hai vợ chồng người Pháp đang hôn nhau say sưa trong tiếng đàn dương cầm đến gần.
Tay Tống Du Liệt lại đặt bên hông cô, tay cô để lên bả vai anh, di chuyển theo nhịp điệu.
"Đừng làm loạn." Anh nói.
"Em không làm loạn." Cô đáp lại.
Nhảy vòng qua gốc cây ô liu khác, chỗ này không có người, anh đùng đùng hất tay cô ra: "Qua Việt Tú, tôi cầu xin em đừng làm loạn nữa."
"Em không làm loạn, không làm loạn thật mà." Giọng cô chực khóc đến nơi.
Xoay người, đưa lưng về phía cô, chống hai tay trêи thân cây ô liu, chốc lát quay người lại, ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, ngập ngừng một lát rồi lại chậm rãi đặt lên bả vai cô, tay siết chặt.
Giọng khàn khàn: "Qua Việt Tú, đây không phải là chuyện đùa vui nhất thời, không phải chỉ buột miệng là có đâu."
"Đã chậm gần một tuần rồi." Qua Việt Tú thấp giọng nói.
Từ khi ngừng uống thuốc, kinh nguyệt của cô đã đều đặn hơn, thi thoảng trễ một hai ngày, nhưng trước nay chưa bao giờ trễ quá một tuần, hơn nữa mấy ngày nay cô có triệu chứng buồn nôn, hơn nữa, hôm đó Dean còn hỏi cô có phải đang mang thai không, xâu chuỗi những ý này khiến tâm lý Qua Việt Tú hoảng loạn, sợ mình suy nghĩ bậy bạ còn gọi điện cho Karona, kể cho Karona những triệu chứng gần đây của mình và chị ấy cũng nói rằng đó là biểu hiện đặc thù của phụ nữ trong thời kỳ đầu mang thai.
Điều khiến Qua Việt Tú hoảng hơn là đứa trẻ xuất hiện trong giấc mơ đêm mưa, cô thật sự đã nhìn thấy đứa bé đó.
Trừ giấc mơ, Qua Việt Tú kể hết cho Tống Du Liệt những triệu chứng có lẽ là mang thai.
"Đó là điều không thể nào." Tống Du Liệt nói.
"Tại sao lại không thể?"
"Qua Việt Tú, đừng quên, lúc nào cũng mang bao, không mang bao cũng...", ngập ngừng một chút, giọng nói trầm hơn: "...Cũng bắn ra ngoài."
Ừ đúng, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này, đúng, đúng như lời Tống Du Liệt nói, nhưng, nhưng triệu chứng nôn mửa của cô là sao đây? Còn cả đứa nhóc gọi cô là "mẹ" trong giấc mơ là thế nào? Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến buổi tối trời mưa ở Johannesburg, có một người vội vàng chạy vào nhà thấy cô không mở đèn còn mắng cô một trận, khi bế cô lên bệ cửa sổ tóc anh còn ướt nhẹp, cô cũng không biết vì sao anh lại bế cô đến bệ cửa sổ, lúc đó ánh mắt anh nhìn cô rất hung dữ, dữ đến mức cô còn tưởng anh sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ, sợ anh bị anh ném ra ngoài cửa sổ nên tay cô giữ chặt anh. Sau đó anh muốn cô, muốn đến điên cuồng, chỉ có lần đó anh không nghe lời cô, bất kể cô khóc nức nở, la mắng thế nào anh cũng không nghe lời cô, trực tiếp tiến vào trong. Sau chuyện đó, anh bế cô vào phòng tắm, thử dùng nước cho nó trôi ra, không chừng....lúc ấy vẫn chưa sạch hoàn toàn.
Lúc này, dường như Tống Du Liệt cũng nghĩ đến điều này.
Khi cô muốn nói cho anh biết thì anh đã che miệng cô lại.
Khúc nhạc kết thúc, mọi người dừng khiêu vũ, dành một tràng pháo tay nhiệt liệt cho nghệ sĩ biểu diễn đàn accordion(*), cô với anh cũng giống như những người đó, đứng tại chỗ vỗ tay.
(*) đàn phong cầm hay còn gọi là đàn ác-cóoc-đê-ông.
Động tác ghé vào tai cô của Tống Du Liệt rất tự nhiên, nói sau khi vũ hội kết thúc thì ở trong phòng chờ anh.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Cố Lan Sinh thì thầm với cô: "Hình như em họ không tình nguyện khiêu vũ với em nhỉ."
"Đó là bởi vì em ấy bị thụ sủng nhược kinh(*) đó." Miễn cưỡng trả lời.
(*) được yêu thương mà lòng lo sợ, vừa mừng vừa sợ.
Bên kia, Tống Du Liệt đang nói chuyện với Trương Thuần Tình, Tống Du Liệt hỏi Trương Thuần Tình có cuộc gọi nào đến từ Nice không?
"Không có."
"Lúc này không có tin tức gì là chuyện tốt."
"Ừ."
Còn 15 phút nữa vũ hội kết thúc, ban tổ chức đi lên khán đài biểu đạt lời cảm ơn tới các vị khách quý.
Đến khi ông ngoại lên khán đài cảm ơn, phục vụ đã bưng rượu táo Normandy nổi tiếng lên.
Phục vụ chưa kịp đưa rượu táo cho cô, hai cánh tay không hẹn mà cùng ngăn trước mặt cô, trong đó có một cánh tay trực tiếp lấy ly rượu táo trêи tay Qua Việt Tú.
Chủ nhân của hai cánh tay ngăn trước mặt cô là Tống Du Liệt và Cố Lan Sinh, Tống Du Liệt đã nhanh tay đoạt lấy ly rượu táo trước Cố Lan Sinh.
Đặt ly rượu táo lên khay phục vụ, giọng điệu Tống Du Liệt đầy bất đắc dĩ: "Tôi không muốn đếm số lần cô ấy dẫm phải chân tôi nữa, anh Cố đếm chưa?"
Cố Lan Sinh cười cười: "Nói như vậy người xui xẻo tối nay không chỉ có mình tôi."
Hai người xuyên qua Qua Việt Tú và Trương Thuần Tình cụng nắm đấm với nhau.
Còn Qua Việt Tú đang thì thầm với Trương Thuần Tình, nói rằng cô đã nghe chuyện của mẹ cô ta từ ông ngoại, còn an ủi cô ta đừng lo lắng, mẹ cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô đảm bảo đấy.
"Cảm ơn, em sẽ chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của chị đến mẹ em." Trương Thuần Tình đáp lại.
Nhìn xem, đây chính là xã hội văn minh của loài người đấy.
Ông ngoại đọc danh sách cám ơn những người bạn đã đến, ánh đèn chiếu đến những người mà ông đọc: Những bạn bè không ngại đường xa tới đây; vị ngoại trưởng Pháp bất ngờ đến dự sinh nhật; rồi đến trưởng trấn Mossan, ..v.v...
Cuối cùng, ánh đèn chiếu lên người Qua Việt Tú và Tống Du Liệt
Hạ Tri Chương ra hiệu muốn Qua Việt Tú và Tống Du Liệt một trái một phải đứng cạnh ông.
Hạ Tri Chương giang rộng vòng tay.
Một bên đặt trêи bả vai Tống Du Liệt, một bên đặt trêи bả vai Qua Việt Tú.
Lực....đúng là không hề nhẹ chút nào.
Giọng nói vang lên: "Chúng là niềm tự hào của tôi, đây là cháu gái đích nữ của tôi Qua Việt Tú, còn đây là cháu ngoại tôi Tống Du Liệt."
Cúi đầu, nước mắt đã dâng đầy nơi khóe mắt rơi xuống.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, khóe miệng cô cười tươi, Tống Du Liệt cũng mỉm cười với dàn khách mời.
Cuối cùng...
Sinh nhật của ông ngoại cũng kết thúc.
Tống Du Liệt phụ trách đưa ông ngoại về phòng, Cố Lan Sinh phụ trách đưa cô và Trương Thuần Tình về.
Chờ cửa phòng Trương Thuần Tình đóng lại, Cố Lan Sinh có vẻ không vội lắm, tựa bả vai lên cửa phòng cô, nhìn cô mỉm cười, tối nay người này uống không ít, hỏi anh vì sao không về phòng.
"Tối nay Qua Việt Tú mặc sườn xám, không biết bao lâu nữa mới có thể thấy Qua Việt Tú mặc sườn xám, cho nên anh muốn ngắm nhiều một chút." Anh nói.
Qua Việt Tú mặc sườn xám đẹp chứ? Cô hỏi.
"Vì quá đẹp nên anh mới muốn ngắm lâu một chút, cô nàng ngốc nghếch à."
Lần đầu tiên Qua Việt Tú bị gọi là "cô nàng ngốc nghếch", nhưng cô không bực tẹo nào, còn cười với anh.
"Qua Việt Tú, em cười trông ngốc quá đi."
"Anh cũng vậy."
Cho đến khi Cố Lan Sinh khuất bóng sau hành lang, Qua Việt Tú mới mở cửa phòng.
Mở cửa phòng, không bật đèn.
Tay chầm chậm đặt lên bụng.
Sẽ có ư? Mọi chuyện sẽ biến thành như vậy sao?
Nhắm mắt lại, chờ đợi trong bóng tối.
Tống Du Liệt nói chờ tiệc sinh nhật kết thúc thì ngồi trong phòng đợi anh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Đêm nay ở tòa lâu đài thế kỷ 14 khác xa so với ngày bình thường, tiếng động cơ xe hơi, tiếng mọi người trò chuyện, một số vị khách uống rượu say đang ca hát, người giúp việc đang dẫn đường cho các vị khác, quản gia uống đỡ rượu cho chủ nhà tiễn trưởng trấn và người dân trấn Mossan.
Dần dần, dần dần.
Tiếng xe hơi rời đi, tiếng nói chuyện cũng biến mất, những vị khách ai về phòng nấy.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ hành lang truyền tới, tiếng bước chân dừng ở phòng cô, không đợi tiếng gõ cửa vang lên cô đã mở cửa phòng ra.
Ánh sáng không tốt lắm, nhưng cũng đủ để cô nhận ra người đứng trước cửa là ai.
Khi cánh tay kia đưa về phía cô, không chần chờ gì nữa, đưa tay nắm lấy tay anh.
Hai người cố gắng chọn những nơi