Môi lại khẽ hôn lên vành tai cô, thủ thỉ: "Em muốn con giống anh hay giống em? Anh hi vọng nó giống như em, là một công chúa nhỏ có mái tóc đen nhánh, em dẫn con đến trung tâm thương mại, mua cho con một đôi giày ba lê đỏ, giống như anh lần đầu tiên nhìn thấy em, em đang mang đôi giày ba lê kia"
Dòng lệ chảy dọc từ khóe mắt, không biết đó có phải là nước mắt của sự hối hận không nữa.
Mở to hai mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu sáng.
Ngây ngẩn nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: "Tống Du Liệt, không có đứa con nào hết."
Giống như lời nói của Qua Hồng Huyên nói: "Qua Việt Tú, mày là một con điếm."
Nếu cô gặp lại Qua Hồng Huyên, nhất định cô sẽ nói với bố rằng: Bố, bố nói đúng lắm. Bố, Qua Việt Tú không chỉ là một con điếm, mà còn là một con đàn bà xấu xa.
Con điếm, đồ đàn bà xấu xa còn chưa đủ, Qua Việt Tú còn là một con quỷ ích kỷ.
Thật ra, suy nghĩ mang bầu chỉ là phán đoán của cô, tâm lý cô không bình thường, cho nên cách nghĩ cũng khác người. Thấy mẹ Trương Thuần Tình xảy ra tai nạn cô lại càng không muốn Tống Du Liệt đến Nice cùng Trương Thuần Tình, vào những lúc như thế, Tống Du Liệt không thể không đi. Đương nhiên là Tống Du Liệt sẽ không nghe lời khuyên của cô rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
Vào thời khắc mấu chốt, đầu óc cô luôn xoay chuyển rất nhanh, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.
Rất nhanh, ngay cả cô cũng bị ý nghĩ đó lừa dối, nói không chừng....không chừng cô mang thai thật thì sao, chẳng phải cô đã mơ thấy đứa bé sao? Trễ kinh nguyệt, dạ dày khó chịu là những triệu chứng mang thai, vì thế, cô còn vờ vĩnh gọi điện cho Karona.
Lần này, chắc là Tống Du Liệt sẽ không đi Nice cùng Trương Thuần Tình chứ?
Nhưng anh là bố của con cô cơ mà, đắc chí nghĩ.
Tống Du Liệt gõ cửa phòng cô, đi theo Tống Du Liệt rời khỏi phòng.
Lúc Tống Du Liệt nói ý tưởng muốn đến siêu thị 24h, khi đó cô nên nói với anh rằng: Tống Du Liệt, không có đứa con nào cả.
Tại sao lại khẳng định không có con?
Cũng thật trùng hợp, cô trở về phòng thì phát hiện kỳ kinh nguyệt đã tới.
Nhưng, những lời Tống Du Liệt nói khiến cô rất cảm động.
Đêm đó, hành trình 100 dặm Anh, đến một thị trấn xa lạ, anh lái xe, cô tựa đầu lên vai anh ngủ, chỉ có hai người họ.
Ở trạm xăng dầu, anh mua nước ấm cho cô, dập tắt thuốc lá, thỉnh thoảng còn dịu dàng nhìn cô, nhìn một hồi trêи gương mặt cô rồi lại nhìn xuống bụng cô, những điều đó cũng đủ để cô ảo tưởng về một sinh mệnh bé nhỏ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.
Có lẽ, lấy chuyện con cái trêu chọc anh một chút chắc là thú vị lắm.
"Anh là bố của con em." Miệng nói rất trôi chảy.
Cho đến khi....đến khi cô nghe anh nói: "Đống Đống, em muốn con giống anh hay giống em? Anh hi vọng nó giống như em, là một công chúa nhỏ có mái tóc đen nhánh, em dẫn con đến trung tâm thương mại, mua cho con một đôi giày ba lê đỏ, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em cũng đi đôi giày ba lê màu đỏ."
Trong nháy mắt, chân tay đổ mồ hôi.
Cô đã làm gì thế này?
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Theo kế hoạch ban đầu, cô sẽ giả vờ cầm que thử thai, giả vờ ngon ngọt níu anh, không cho anh đi Nice, chỉ cần Qua Việt Tú muốn thì không có chuyện gì là cô không thể làm được.
Nhưng đột nhiên cô sợ hãi, sợ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
"Tống Du Liệt, không có đứa con nào cả." Không dám nhìn anh, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nói gì vậy?....Hử?" Đầu còn chôn lên tóc cô, men theo mái tóc dài gặm cắn cổ cô.
"Không có đứa trẻ nào cả." Lần này giọng nói đã ổn định hơn.
Ngừng một chút, răng lại cọ cọ: "Đống Đống, đừng làm loạn, ừm, đừng làm loạn nữa."
Những chiếc hôn dày đặc rơi xuống khóe miệng rồi đến dái tai cô, nhẹ nhàng: "Anh biết em sợ, đừng sợ." Ngậm lấy cánh môi cô, ʍút̼ một hồi, rồi thả ra: "Mới đầu anh cũng sợ lắm."
Giọng anh đầy quyến luyến: "Sợ hãi, và còn hoảng loạn nữa, đối với anh chuyện xảy ra lần này rất đỗi xa vời, thậm chí nói là chuyện trêи trời rơi xuống cũng chẳng quá, ngay cả nghĩ anh còn chưa từng dám nghĩ lại đột nhiên xảy ra trước mắt anh, anh hi vọng đó chỉ là một trò đùa dai nào đó, mới đầu anh nghĩ như vậy đấy."
"Sau đó, gương mặt em cứ phảng phất trước mắt anh, dần dần trong lòng anh nảy sinh hiếu kỳ, nếu như....nếu như nó là con gái thì liệu có giống Qua Việt Tú không, khi giận dữ, khi khóc khi cười liệu có giống Qua Việt Tú không."
"Sau hành trình hai mươi dặm Anh, anh lại suy nghĩ nếu thật sự có con, liệu nó cũng sẽ không hiểu chuyện giống Qua Việt Tú không, hai người không hiểu chuyện ở cùng nhau, nhất định sẽ thú vị lắm đây. Ừm, một ngày nào đó nó sẽ thử thách lòng kiên nhẫn của Qua Việt Tú, một ngày có quá nhiều việc phải làm, gọi nhóc con thức dậy, tắm cho nhóc con, thay quần áo cho nhóc con, ... không biết cô ấy có chịu đựng được khoảng thời gian đấy không?"
"Rồi sẽ đến một ngày em phải đút cơm cho nhóc con ăn, sau đó em sẽ phát hiện ra rằng đút cơm cho nhóc con ăn không phải là một công việc dễ dàng, thế là em mất hết kiên nhẫn, nhóc con kia là ốc sên sao? Lại đây lại đây, để mẹ dạy cho con làm sao ăn cơm thật nhanh, xúc được mấy muỗng em mới phát hiện ra cơm của đứa nhóc đã trôi hết vào bụng em, không may cảnh này lại bị camera trong phòng quay lại, vài nhân viên nhiều chuyện đã cắt xén, biên tập lại và gửi đoạn video này đến đài truyền hình, ngày nào đó, khi Qua Việt Tú đang xem chương trình , phát hiện một gương mặt quen thuộc, thật là mất mặt quá đi, cầm điện thoại gọi ngay lập tức, Tống Du Liệt, em muốn đuổi việc toàn bộ người giúp việc trong nhà, bọn họ thật xấu xa."
"Sau hành trình 40 dặm Anh, anh lại nghĩ đến chuyện ngôi nhà của chúng ta, nhất định phải có một bãi cỏ sau vườn thật lớn, Qua Việt Tú nói muốn dạy con tập đi...."
Không thể nghe được nữa, không thể tiếp tục nghe những lời này nữa.
Nếu nghe nữa cô sẽ cảm thấy hai người không hiểu chuyện ở bên cạnh một người hiểu chuyện là một điều gì đó rất thú vị.
Kéo tay anh, dừng ở khóe mắt cô, những hạt nước đang liên tục chảy ra, nói cho anh: Qua Việt Tú không nói dối.
Anh im lặng.
Cô tựa lên cửa nhà tắm, anh cũng tựa lên cửa nhà tắm, cả hai đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã sáng rồi.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, anh dùng giọng điệu rất bình tĩnh hỏi cô vì sao?
Nhỏ giọng đáp: "Em ghét anh đến Nice cùng Trương Thuần Tình."
"Cho nên, em đã vận dụng ngay năng lực phán đoán chủ quan của Qua Việt Tú?"
Cúi đầu nhìn sàn nhà.
"Qua Việt Tú, tưởng tượng ra bản thân mang thai có phải là một trò chơi rất thú vị không?"
Không thú vị chút nào, sau khi biết phải đút cơm tắm rửa thay quần áo dắt con tập đi sau vườn cỏ, cảm thấy không thú vị chút nào, không chỉ không thú vị, mà lòng còn khổ sở muốn chết, cô đã làm gì thế này.
"Tôi tò mò lắm, làm sao em có thể gọi tôi là "Bố của con em" dễ dàng đến vậy, tôi suýt nữa thì tin rằng tôi thật sự sắp trở thành bố rồi."
Ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
"Đồ điên." Tống Du Liệt cười nói.
Vừa cười vừa bước vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, tìm chìa khóa xe, mở cửa khách sạn.
Mở cửa phòng được một nửa, rồi đóng trở lại.
Đứng trước mặt cô: "Không phải em tò mò vì sao tay tôi lại bị thương sao?"
Tay trái bóp chặt cằm cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Chậm rãi, giơ tay phải lên.
"Qua Việt Tú, em mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ." Anh lạnh lùng nói.
Mở mắt thật to, không dám nháy mắt.
Cánh tay phải giơ lên từ từ lộ ra.
Trái tim co thắt.
Vết sẹo kéo dài qua 3 đường chỉ tay giống như do một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó dùng bút vẽ thành đường chỉ tay thứ 4, nhưng đường thứ 4 lại dài hơn 3 đường còn lại, vừa sâu vừa dài, nếu nhìn thật kĩ vết khâu sẽ thấy mười ba mũi khâu.
"Phút đầu tiên em tới đại sứ Quán Pháp thì nó đã hình thành, lúc khâu vết thương, tôi đã không cho bác sĩ tiêm thuốc tê, sự đau đớn có thể khiến tôi vĩnh viễn nhớ đến vết sẹo này. Chỉ cần vết sẹo còn ở đây, tôi sẽ luôn nhớ kỹ, Qua Việt Tú đã tặng cho Tống Du Liệt một món quà mang tên "Thất vọng"."
"Món quà mang tên "Thất vọng" mà Qua Việt Tú tặng cho Tống Du Liệt bao gồm tất cả những việc mà cô ấy làm cho tôi: Cô ấy dọn dẹp nhà cửa cho tôi, ủi áo sơ mi cho tôi, không buộc