“Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thẫm áo, chỉ cần
trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tưới máu đẫm đồng hoang. Trong
mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi,
trong lòng ngươi đã bao giờ thật sự có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ
bây giờ hai ta đoạn tuyệt ân tình, ta sẽ quên tất cả mọi chuyện về
ngươi, nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt mình ra, nếu
trong lòng ta còn nghĩ tới ngươi, ta sẽ bóp nát trái tim mình!”
Sáng hôm sau, A Hành tỉnh dậy trong vòng tay Xi Vưu.
Nàng khẽ nói: “Đại ca đang loanh quanh gần Ngu uyên đợi ta, ta phải đi đây.”
Xi Vưu cảm thán: “Vậy là đã ba ngày rồi.” Thời gian trôi qua thực quá nhanh.
A Hành ôm chặt lấy Xi Vưu, quyến luyến chẳng rời.
Hai người quấn quýt hồi lâu, mãi tới khi Tiêu Dao từ trên không đáp xuống,
xẹt qua cửa sổ rồi lại bay vút lên trời, như thúc giục bọn họ lên đường.
Xi Vưu hôn lên trán A Hành rồi trở dậy mặc áo.
Thấy sắp phải chia tay, A Hành vội nói rõ ràng mọi chuyện, “Ta gả cho Thiếu Hạo chỉ là vì…”
Xi Vưu vừa mặc lại đồ vừa đáp: “Ta chẳng quan tâm nàng đã thành hôn hay
chưa, vấn đề giữa hai ta không phải là Thiếu Hạo.” Đoạn hắn ngoảnh lại
nhìn nàng, “Mọi chuyện đều do nàng quyết định mà thôi, ta chỉ muốn nơi
này của nàng!” Hắn đặt tay lên ngực A Hành, “Nàng có bằng lòng trao chân tình cho ta chăng?”
A Hành gật gật đầu.
Xi Vưu cười,
cặp mắt sáng rực nhìn sâu vào mắt nàng, “Chỉ cần nàng thật lòng với ta
là đủ, mọi trở ngại trên thế gian này đều có thể đẩy lùi!”
Chẳng phải vậy sao? Chỉ cần hai người bọn họ đồng lòng, dù phía trước đầy
chông gai, họ cũng nhất định đạp bằng trở ngại, vạch ra một con đường đi tới. Cứ nghĩ sớm muộn sẽ có ngày được ở bên Xi Vưu mãi mãi, ngày ngày
tháng tháng đều như ba ngày vừa qua, A Hành lại thấy rộn rã xôn xao cả
cõi lòng.
A Hành lưu luyến từ biệt Xi Vưu, đi tìm Thanh Dương.
Dù A Tệ gắng hết sức nhưng khi nàng tới được Ngu uyên đã là nửa đêm.
Từ xa nhìn lại, thấy lửa đỏ rực trời, A Hành không hiểu ra sao, chỉ biết
giục giã A Tệ mau mau bay đến đó. Tới gần hơn một chút nàng mới trông
thấy Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ đang hợp lực thúc động hỏa trận vây
khốn Thanh Dương và Xương Ý. Tuy linh lực tu hành của ba huynh muội nàng khác nhau nhưng từ lúc sinh ra đêm nào cũng bị mẫu thân gói trong kén
tằm treo trên cây dâu mà ngủ nên linh lực của cả ba có thể tương thông.
Lúc này Xương Ý đang đặt một tay lên vai Thanh Dương để linh lực toàn
thân mình tương thông với y.
Thanh Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh
lùng thản nhiên như thường, nhưng dù có Xương Ý hợp lực, những đóa băng
mẫu đơn xung quanh hai người cũng chỉ lớn cỡ nắm tay, hiển nhiên thương
thế của y lại trở nặng.
Thanh Dương luôn là mối uy hiếp lớn nhất đối với Thần Nông tộc, Chúc Dung khó khăn lắm mới vớ được thời cơ ngàn
năm có một này, hắn rắp tâm giải quyết triệt để Thanh Dương.
A
Hành lòng nóng như lửa đốt nhưng trước mắt là ba đại cao thủ Thần Nông,
lại thêm hỏa trận phừng phừng, bản thân nàng linh lực thấp kém, lại tu
luyện mộc linh, làm sao chống nổi?
Phải làm sao đây?
Đương lúc bần thần nghĩ ngợi nàng chợt thấy Chu Du cưỡi Trùng Minh điểu đáp
xuống, vội hỏi: “Sao Đại ca và Tứ ca lại bị Chúc Dung bao vây?”
“Vương cơ đi theo Xi Vưu không bao lâu thì Tứ điện hạ nhớn nhác đuổi tới, nghe nói vương cơ đi tìm Xi Vưu đoạt Hà Đồ Lạc Thư, Tứ điện hạ bèn nổi nóng
cãi vã với Đại điện hạ, nói Đại điện hạ lợi dụng vương cơ, sau đó Tứ
điện hạ đùng đùng đi tìm vương cơ. Nào ngờ sau đó Chúc Dung tìm thấy Đại điện hạ thương tích đầy mình bèn gọi cả Cộng Công và Hậu Thổ lại, định
thừa cơ giết chết Đại điện hạ. Đáng lẽ Đại điện hạ có thể nhân lúc bọn
chúng chưa kịp tụ tập đông đủ, trận pháp chưa hoàn thành mà chạy đi,
nhưng Thiếu Hạo vẫn đang trị thương dưới băng, nếu Đại điện hạ đi rồi,
không chừng Chúc Dung sẽ tìm thấy Thiếu Hạo, bằng vào tính tình của hắn, nhất định…” Chu Du chặt tay vào gáy làm động tác cắt cổ, “Đại điện hạ
làm băng dưới hồ tan ra rồi một mực trấn giữ bên hồ, nửa bước không rời
nên mới bị bọn Chúc Dung bày trận vây khốn. Tứ điện hạ đi được nửa
đường, phát hiện ra hỏa linh biến đổi khác thường, sợ Đại điện hạ xảy ra chuyện bèn vòng lại, cuối cùng rơi vào tình trạng như hiện giờ.”
Nhìn ngọn lửa đỏ rực đằng xa, Chu Du rầu rĩ thở dài, “Thật khó hiểu, Đại
điện hạ lúc thì kiêng dè đến mức chỉ mong Thiếu Hạo chết ngay lập tức,
khi lại bất chấp mạng sống để cứu y, chắc vì nô tỳ không có trái tim nên chẳng làm sao hiểu nổi.”
A Hành chẳng còn lòng dạ nào để tâm
tới thắc mắc của Chu Du, chỉ móc nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư mà Xi Vưu giao
cho mình nhét vào tay ả, hạ giọng dặn dò.
Chu Du nghe lời cưỡi
Trùng Minh điểu bay vút đi, giơ nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư lên cao giọng
nói: “Đại điện hạ, nô tỳ lấy được Hà Đồ Lạc Thư rồi, giờ làm sao đây?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn ả.
Thanh Dương giận dữ gầm lên: “Chạy đi!”
Chu Du lập tức bỏ chạy.
Chúc Dung con rô cũng tiếc, con diếc cũng tham, hết nhìn Cộng Công lại nhìn
Hậu Thổ, sau cùng hét bảo Cộng Công: “Mau đuổi theo! Nhất định phải đoạt lấy đem về, hưng vong của cả Thần Nông tộc đều nằm trong tay ngươi đó!”
Cộng Công tức tốc đuổi theo Chu Du.
A Hành khẽ cắn môi, dụ được một tên đi, vẫn còn hai tên!
Nàng ung dung bước ra, vừa trông thấy nàng, Hậu Thổ tái mặt, không dám nhìn
thẳng vào mắt nàng, còn Chúc Dung lại cười rộ lên: “Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, ông trời thấy hai kẻ bỏ mạng vẫn chưa đủ đây mà! Xi
Vưu, con đàn bà này giao cho ngươi đấy.”
A Hành kinh ngạc ngoảnh lại, nhận ra Xi Vưu đã đứng ngay sau lưng mình.
Trông thấy hắn A Hành bình tĩnh hẳn, ánh mắt thoáng vui mừng, nhưng cặp mắt
Xi Vưu vẫn lạnh lùng u ám khiến nàng hơi thắc mắc, cảm giác có gì đó
không ổn, lại chẳng dám nghĩ nhiều.
Mắt thấy mấy đóa Băng Tâm
đơn cuối cùng sắp tan biến, A Hành vội cất tay dệt nên một tấm lưới băng tàm, vừa định quăng ra cứu viện thì thấy tay chân đã bị dây mây trói
chặt.
Nàng ngỡ ngàng ngoảnh lại, quả nhiên thấy Xi Vưu ra tay trói mình.
Biển lửa phừng phừng nuốt trọn mấy đóa băng mẫu đơn cuối cùng rồi đổ ập vào
Thanh Dương khiến hai bàn tay y cháy sém, thân mình lảo đảo quỵ xuống,
Xương Ý toan tiếp cứu Đại ca nhưng bản thân y cũng đã kiệt sức, linh lực tung ra chẳng động được tới cọng tóc hai người Chúc Dung và Hậu Thổ
liên thủ, đành bó tay để mặc cho ngọn lửa từ từ nuốt trọn mình và Đại
ca.
Thấy hai người anh sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, A Hành đỏ hoe mắt, ra sức vùng vẫy nhưng không sao thoát được đám dây leo, nàng gào
lên với Xi Vưu: “Xi Vưu, đó là anh trai ta mà.”
Xi Vưu chòng
chọc nhìn nàng, “Chẳng phải đã nói với nàng rồi sao, ta là dã thú, để
sống sót giữa rừng già thì phải xảo quyệt, đa nghi, nhạy bén, hung tàn,
không chừa gì cả.”
A Hành cuống quýt khóc òa lên, “Chàng từng
nói bất kể ta muốn gì, chàng sẽ giúp ta đoạt lấy kia mà, ta chỉ muốn các anh của mình thôi.”
Xi Vưu vẫy tay, Tiêu Dao trên không liền quăng xuống một người bị đám dây leo trói chặt, là Chu Du.
Xi Vưu móc trong người Chu Du ra nửa quả trứng ngọc, căn vặn: “Cái gì đây?”
“Nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư của ta.”
“Thế còn đây?” Xi Vưu lại móc ra nửa quả trứng nữa từ Chu Du.
A Hành kinh ngạc, há hốc miệng nói không nên lời.
“Cô không còn mặt mũi nào trả lời nữa phải không? Để ta nói cô nghe! Lúc cô ân ái trên giường cùng ta thì thị nữ của cô đã lén tới trộm trứng ngọc, ta biết nhưng cứ để ả trộm lấy đem đi là vì muốn xem xem rốt cuộc cô
định vờ vịt đến chừng nào.”
A Hành chợt hiểu ra mọi chuyện, quay sang nhìn Đại ca đang chìm trong biển lửa, thì ra, Đại ca quả thật đã
lợi dụng nàng. Nhưng y là Đại ca của nàng.
Hai tay Xi Vưu cầm hai nửa trứng ngọc, lòng ngổn ngang bao bi thương, đau đớn, căm hận cùng oán hận.
“Hiên viên vương cơ, vì cái gì mà ngay cả bản thân mình cô cũng bán rẻ sao?
Cô tưởng ta cần thứ này lắm ư? Nếu muốn đoạt thiên hạ thì dù không có Hà Đồ Lạc Thư, ta cũng đoạt được như thường. Ta đã năm lần bảy lượt hỏi
cô, nhắc nhở cô, vậy mà cô lại…”
Xi Vưu không nén nổi căm phẫn,
bật lên thành tiếng cười đầy bi thương, “Bất kể cô ham mê quyền lực hay
mê mẩn hư vinh gì cũng được, ta chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi là mong
cô thật lòng với ta mà thôi. Hiên viên vương cơ ơi là Hiên viên vương
cơ, cả trái tim mình ta còn có thể trao cho cô thì Hà Đồ Lạc Thư có đáng gì? Nếu cô hỏi thẳng, ta hoàn toàn có thể giao nó cho cô kia mà! Cớ gì
phải dùng lời ngon tiếng ngọt gạt gẫm ta hết lần này sang lần khác?”
A Hành ầng ậng nước mắt, “Không phải ta mà!”
“Rốt cuộc cô là loại đàn bà gì hả? Cả thiên hạ đều biết cô cùng Thiếu Hạo
phu thê ân ái, ai ai cũng nói cô tha thiết yêu thương y, thế mà vừa
ngoảnh mặt cô đã có thể hoan lạc thâu đêm bên ta, còn trơ tráo gạt ta
rằng cô và y chỉ là đóng kịch, vậy còn ta? Cô và ta là gì đây? Khi gặp
Thiếu Hạo, cô lại nói cô và ta chỉ là vờ vĩnh, phải không?”
“Không… Không phải đâu.”
Xi Vưu túm lấy tay A Hành, gí sát mặt nàng hỏi: “Lúc rên xiết quằn quại
bên dưới ta, cô vẫn chỉ chăm chăm lo xem ả thị nữ kia đã đánh cắp được
Hà Đồ Lạc Thư trót lọt chưa đúng không?”
A Hành lắc đầu quầy quậy, nước mắt như mưa.
Xi Vưu chòng chọc nhìn nàng, gằn từng tiếng: “Tại sao bao tết Khiêu Hoa
trước cô chẳng hề đáp lại lời mời gọi của ta vậy mà lần này đáp ứng mau
lẹ thế? Cô thành thật nói xem, thực sự cô không có bất kỳ mục đích gì
sao?”
“Không có!” A Hành vừa buột miệng lại ngập ngừng. Đương
nhiên nàng làm vậy là vì yêu Xi Vưu, nhưng có lẽ một phần bởi phụ vương
nói sẽ mời y sư trong cung tới thăm khám cho nàng, nàng sợ để lộ sơ hở,
nên lập tức cùng Xi Vưu… Có điều nàng cũng thật lòng muốn trao thân cho
hắn mà.
Xi Vưu xảo trá như hồ ly, há chẳng nhìn ra vẻ ngập ngừng trong mắt A Hành, mối nghi hoặc trong lòng được chứng thực, bi thương
cũng theo đó trào dâng như nước vỡ bờ, lửa giận bùng lên ngút trời, hắn
liền rảy mạnh A Hành ra, ghê tởm đến nỗi không muốn đụng vào nàng.
Mấy trăm năm trước, hắn thà bị thương cũng quyết không lại gần nàng, sợ
mình làm tổn thương đến nàng, bao lâu nay dè dặt thăm dò nàng, tiếp cận
nàng, bề ngoài nhìn vào có vẻ gian xảo, thực ra chỉ vì biết rõ mình
không cầm lòng nổi trước nàng, vậy mà cuối cùng một mảnh chân tình vẫn
bị nàng phũ phàng phụ rẫy.
Nhìn dáng vẻ của Xi Vưu, lòng nàng
đau như dao cắt, nước mắt ròng ròng nói: “Giờ ta có nói gì chàng cũng
chẳng chịu tin, thôi thì ta cầu xin chàng một việc, xin chàng hãy cứu
các ca ca của ta, được không?”
Xi Vưu lạnh lùng: “Cô quên rồi ư? Dã thú chẳng những xảo trá đa nghi mà còn rất hung tàn nữa! Kẻ khác làm ta rơi một giọt máu, ta phải đòi hắn đền lại một mạng, bắn một mũi tên
vào ta, ta sẽ trả lại mười mũi!”
Dứt lời hắn khoanh tay bình thản đứng xem Chúc Dung thiêu sống Thanh Dương và Xương Ý.
A Hành vừa vật mình khoác lóc vừa tha thiết van nài: “Xi Vưu, Xi Vưu…”
Xi Vưu vẫn lạnh lùng làm ngơ.
Xi Vưu đã giăng sẵn kết giới nên Hậu Thổ không thể nghe được hắn cùng A
Hành cãi vã, nhưng thấy A Hành bị trói chặt, ra sức vùng vẫy đến nỗi đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đìa, gã cũng mím chặt môi, lòng thầm hổ thẹn.
Mặc cho A Hành hết lời van vỉ, Xi Vưu vẫn một mực lạnh lùng thờ ơ, dần dà
nàng đâm ra tuyệt vọng, không gắng vật nài thêm nữa, chỉ thẫn thờ nhìn
ngọn lửa thiêu đốt hai anh trai mình, nước mắt lã chã, ánh lửa phừng
phừng in hằn vào đáy mắt nàng, cả cõi lòng nàng cũng chết dần theo ngọn
lửa, xác thân còn một mảnh trống không.
Nhìn vẻ mặt đau thương
đến tuyệt vọng của A Hành, Xi Vưu chẳng hề thấy khoan khoái vì trả được
thù, trái lại niềm căm phẫn trong lòng càng trào lên mãnh liệt hơn, hắn
vẫy tay kéo A Hành lại, gằn giọng hỏi: “Chẳng phải cô khéo dùng lời ngon tiếng ngọt lắm hay sao? Sao giờ không khua môi múa mép nữa đi? Lẽ nào
tình cảm của cô với các ca ca mình cũng là giả nốt?”
A Hành thê
thiết nhìn hắn, chậm rãi thốt từng chữ: “Xi Vưu, hôm nay nếu đổi lại là
ta thì ta sẽ tin chàng! Lẽ nào quen biết mấy mươi năm lại không bằng mối hiểu lầm ba ngày ư?” Dứt lời nàng chẳng buồn nhìn Xi Vưu nữa, chỉ đăm
đăm trông về phía hỏa trận, như muốn ghi khắc lại tất cả cảnh tượng hôm
nay.
Lần đầu tiên nàng hiểu ra rằng nỗi đau lớn nhất trong đời
không phải là bản thân chết đi, mà là phải trơ mắt nhìn những người thân yêu lìa trần mà chẳng thể làm gì được.
Không bắt được Chu Du,
Cộng Công đành tiu nghỉu về không, vừa tới nơi lại thấy Chu Du đã bị
trói gô, còn chưa kịp mở miệng hỏi nguyên do, Chúc Dung đã kéo tuột hắn
vào trợ trận. Có thêm linh lực của Cộng Công ngọn lửa càng mạnh thêm,
nuốt trọn cả Xương Ý và Thanh Dương.
A Hành nghiến đến muốn vỡ
răng, sắc mặt trắng bệch, cặp mắt đờ đẫn vô hồn chẳng còn nước mắt mà
rơi nữa, thay vào đó, máu bắt đầu ứa ra từ khóe miệng.
Mặc cho
Xi Vưu gọi nàng, lắc nàng, A Hành cứ đờ ra như khúc gỗ, chỉ có đôi mắt
thẫn thờ dán chặt vào đống lửa ngùn ngụt ngút trời.
Bỗng Xi Vưu
nhận ra rằng, nếu ngọn lửa kia còn tiếp tục thiêu đốt thì nàng A Hành mà hắn quen biết cũng sẽ chết đi, mãi mãi không bao giờ trở lại.
Tuy còn chưa nguôi căm hận A Hành nhưng hắn cũng chẳng nỡ nhìn nàng chết,
thầm đấu tranh giằng co một hồi lâu, cuối cùng Xi Vưu giơ tay lên, chuẩn bị phát lực dập lửa.
Hậu Thổ chần chừ do dự mãi cũng định lén thu lại linh lực.
Đột nhiên một con thủy long khổng lồ từ dưới lòng hồ gầm rít xông lên, quét qua cả hỏa trận.
Thủy hỏa giao tranh phát ra tiếng ùng oàng điếc tai, thủy long dần dần nhỏ lại, ánh lửa cũng từ từ lụi tắt.
Đúng lúc thủy long biến mất, Thiếu Hạo bế theo A Hành nhẹ nhàng đáp xuống giữa hỏa trận, ngọn lửa phừng phừng đã bị y chặn đứng.
Vừa đặt chân xuống đất, A Hành liền nhào tới chỗ các anh, quên cả cảm ơn Thiếu Hạo.
Xương Ý nằm phục trên người Thanh Dương, ôm chặt đầu Thanh Dương trong lòng, A Hành phải dùng sức mới kéo được Xương Ý ra. Lưng Xương Ý bị bỏng nặng,
nhưng như một phép lạ, Thanh Dương chẳng hề thương tổn mảy may, chỉ hôn
mê vì cạn kiệt linh lực mà thôi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn
Chúc Dung, Hậu Thổ, Cộng Công đều lấy làm kinh hãi, chẳng ngờ trong
vương tộc vẫn còn tình anh em khăng khít nhường kia.
Thiếu Hạo vừa lấy nước ngăn lửa mỉm cười nhìn khắp lượt mọi người: “Bốn đại cao thủ Thần Nông đều ở đây, quả là náo nhiệt!”
Nước vốn là khắc tinh của lửa, thêm vào đó linh lực của Thiếu Hạo lại vượt
trội hơn, nghĩ vậy Chúc Dung không khỏi chột dạ, nhưng vẫn gượng cười
đáp: “Không ngờ Thiếu Hạo lại rình sẵn dưới hồ, đúng là khiến người ta
kinh ngạc.”
Thiếu Hạo cười: “Xá đệ vô dụng, lỡ tay làm bị thương tại hạ, ba ngày trước tại hạ đã ở dưới hồ này trị thương rồi, chính các vị quấy rầy tại hạ chứ không phải tại hạ cố ý rình mò đâu nhé.”
Y ngang nhiên thừa nhận mình bị thương, còn chỉ rõ đã trị thương ba ngày
nay, càng khiến Chúc Dung thêm phần sợ sệt, nhưng hắn vẫn tiếc rẻ cơ hội hiếm hoi trước mắt. Tính ra nếu bốn người bọn hắn đồng tâm hợp lực lại
cũng chẳng ngán gì Thiếu Hạo, nhưng Xi Vưu vốn ngông cuồng ngạo mạn, nào chịu nghe hắn sai khiến, Hậu Thổ bề ngoài hòa nhã mà bên trong âm hiểm, chẳng trông cậy được gì, chỉ dựa vào một mình tên ngốc Cộng Công thì
không ăn thua.
Lỡ như Thiếu Hạo đả thương hắn, liệu Xi Vưu và Hậu Thổ có trở mặt thành thù, giết chết hắn không?
Chúc Dung đắn đo giây lát rồi thu linh lực lại, quay sang nói với Thiếu Hạo: “Nể mặt điện hạ, ta tha mạng Hiên Viên Thanh Dương đó.”
“Đa
tạ.” Thiếu Hạo tươi cười tạ ơn, thật ra lần này y trúng thương rất nặng, lại bị Thanh Dương liên tục quấy nhiễu cản trở việc trị thương, hiện
giờ, y vốn chẳng thể thắng nổi Chúc Dung.
“Vậy chúng ta xin cáo từ, các vị, hẹn ngày sau gặp lại.” Thiếu Hạo cười cười ôm quyền chào từ biệt khắp lượt.
Thiếu Hạo cứu tỉnh Thanh Dương, Chu Du đỡ Thanh Dương lên lưng Trùng Minh
điểu, A Hành ôm Xương Ý cưỡi A Tệ, còn Thiếu Hạo đứng trên lưng Huyền
điểu, chuẩn bị lên đường.
“Khoan đã!”
Xi Vưu đột nhiên
tiến lại, vừa tung vừa hứng hai mảnh Hà Đồ Lạc Thư trong tay, ánh mắt
mọi người cũng dán chặt vào đó, hết trợn mắt lên lại cụp mắt xuống nhìn
theo hai nửa trứng ngọc.
“Thanh Dương, Thiếu Hạo, ta muốn đem cái này đổi lấy một thứ của các ngươi.”
Thanh Dương cùng Thiếu Hạo đồng thanh hỏi: “Đổi lấy thứ gì?”
Chúc Dung cùng Cộng Công đồng thanh phản đối: “Không được!”
Hậu Thổ làm thinh, chỉ âm thầm vận linh lực.
Xi Vưu cười cười chỉ A Hành: “Cô ta!”
Chúc Dung không nhịn nổi ngoác miệng chửi: “Đồ điên, ngươi tưởng một mình
ngươi đoạt được Hà Đồ Lạc Thư đấy phỏng, nếu không có chúng ta, ngươi
nghĩ mình có đoạt được không?” Xi Vưu chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ chăm
chú nhìn Thanh Dương và Thiếu Hạo: “Ta muốn mời vương tử phi tới Thần
Nông chơi vài ngày, không biết ý hai vị thế nào?”
Thanh Dương và Thiếu Hạo đều lặng yên không đáp.
A Hành lạnh từ trong lòng lạnh ra, cả người run lẩy bẩy, nụ cười của Xi
Vưu tàn nhẫn làm sao, hắn vốn không cần nàng, hắn chỉ muốn nàng tận mắt
thấy mình còn không bằng một món đồ trong mắt Đại ca và phu quân, mà
thảm hại nhất là – nàng quả thật không bằng một món đồ!
Xi Vưu
bẻ trứng ngọc làm đôi cho Thiếu Hạo và Thanh Dương nhìn, “Địa thế núi
sông, khí hậu các nơi trong thiên hạ đều nằm cả ở đây, nếu hai người
đồng ý thì mỗi người nhận lấy một nửa, nếu chỉ một người đồng ý thì ta
sẽ giao luôn hai nửa cho kẻ đó.”
Xi Vưu vô cùng nham hiểm xảo
trá, chỉ mấy câu đã ép Thiếu Hạo và Thanh Dương vào thế đối địch nhau.
Thanh Dương và Thiếu Hạo thừa biết quỷ kế của hắn, nhưng không thể không theo, liền đưa mắt nhìn đối phương vẻ đề phòng, ánh mắt vừa chạm nhau
đã lập tức ngoảnh đi.
Xi Vưu đứng ngoài khoái trá quan sát vẻ mặt Thiếu Hạo và Thanh Dương, hệt như mèo vờn chuột.
Đột nhiên A Hành lên tiếng: “Đủ rồi, ta sẽ đi theo ngươi!”
Dứt lời nàng ôm Xương Ý tới trước mặt Thanh Dương: “Nếu không đoạt được Hà
Đồ Lạc Thư thì lấy gì giao nộp cho phụ vương, Đại ca cứ để muội theo Xi
Vưu tới Thần Nông một chuyến.”
A Hành một mực tươi cười như thể
chứng minh chuyện này do mình nàng quyết định chứ không phải bị Thanh
Dương đem ra làm vật trao đổi. Nhìn gương mặt tươi cười của nàng, Thiếu
Hạo càng hiểu rõ những suy tư ẩn sau nụ cười tươi tắn ấy, dường như nàng nghĩ chỉ cần giữ được nụ cười đó thì có thể gắng gượng chống đỡ hết
thảy.
Tận mắt thấy A Hành đi về phía Xi Vưu, Thiếu Hạo bỗng buột miệng gọi: “A Hành!”
Nghe y gọi, A Hành dừng bước, ngỡ ngàng ngoảnh lại.
Trong đêm, đôi mắt nàng lấp lánh như hai vì sao sáng khiến Thiếu Hạo liên
tưởng tới những ánh sao bềnh bồng trên sóng nước Cao Tân – những ánh sao mà y phải dốc lòng bảo vệ.
Lời ra đến đầu lưỡi lại bị nuốt
xuống, bất lực cùng khổ tâm đắng nghét trong miệng càng làm nụ cười của y thêm vẻ dịu dàng: “Dọc đường nhớ giữ gìn, mấy ngày nữa ta sẽ phái thị
vệ tới đón nàng.”
A Hành nhoẻn cười đáp lại, vừa cười vừa ngoảnh đầu đi, rảo chân bước tới bên cạnh Xi Vưu.
Xi Vưu giơ cả hai tay lên, hai mảnh trứng ngọc lần lượt rơi vào tay Thanh Dương và Thiếu Hạo.
Thanh Dương liếc nhìn Thiếu Hạo rồi sai Chu Du điều khiển Trùng Minh điểu bay về phía Đông Bắc.
Thiếu Hạo thầm kiểm tra thương thế bản thân một lượt rồi cưỡi Huyền điểu bay về phía Đông Nam.
Chúc Dung căm hận chửi rủa sa sả nhưng chẳng dám đuổi theo Thiếu Hạo, bèn nhảy lên Tất Phương điểu truy sát Thanh Dương.
A Hành lập tức cưỡi A Tệ xông ra chặn đường Chúc Dung, vừa dùng Trụ Nhan
hoa dựng lên một bức tường hoa đào dày đặc, vừa hét gọi Xi Vưu: “Ngươi
đừng quên lời mình hứa đấy.”
Nàng không nhắc tới lời hứa thì
thôi, vừa nhắc tới, Xi Vưu liền nghĩ đến những lời đường mật giả dối mấy ngày nay, trước kia ân ái ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây lại căm uất
phẫn hận bất nhiêu, hắn lạnh lùng đáp: “Đương nhiên rồi, ta nào có quên, ta hứa đem cô ra làm vật trao đổi chứ có hứa sau khi trao đổi xong Chúc Dung không được đoạt lại đâu.”
Nỗi thương tâm thất vọng trong
lòng A Hành hoàn toàn biến thành đau đớn tuyệt vọng, gã đàn ông này là
kẻ mà nàng phải vượt qua trùng trùng gian khó, thận trọng từng li từng
tí mới có thể trao gửi cả tấm chân tình, là kẻ khiến nàng chẳng ngại đối đầu với số mệnh, cố hết sức để được ở bên, cũng là kẻ mà nàng ngỡ bất
luận sinh tử, họa phúc đều mãi mãi tin tưởng nàng, yêu thương, bảo vệ
nàng, kề vai sát cánh với nàng đấy ư?
“Chàng hận ta đến thế ư?
Lẽ nào trừ bản tính đa nghi và hung tàn của dã thú, chàng chẳng có chút
xíu tin tưởng và nhân ái nào của con người sao?” Mới hôm qua thôi, còn
luôn miệng rót vào tai nàng bao tình sâu nghĩa nặng, vậy mà nháy mắt đã
rũ sạch không.
Trước là bị Thanh Dương cùng Thiếu Hạo ruồng bỏ,
sau lại bị Xi Vưu ngoảnh mặt, trái tim A Hành bỗng chốc chết lịm, nàng
bất chấp tất cả lao vào Chúc Dung, ngăn hắn đuổi theo các anh trai đang
trọng thương.
Chúc Dung đứng đằng trước, chếch về bên trái nàng. Thoạt trông thấy Xi Vưu vì A Hành mà rối như tơ vò, cử động thất
thường, hắn chợt nảy ra một ý. Ẩn mình sau đám lửa phừng phừng, hắn khẽ
búng tay, bắn mấy đốm U Minh hỏa nhỏ xíu về phía A Hành. Trong ánh lửa
đỏ ngút trời, thân thể A Hành vừa khéo ở ngay trong tầm bắn tới của U
Minh hỏa, vậy mà Xi Vưu chẳng hề trông thấy, chỉ thấy khắp người nàng
bung ra vô số sợi tơ tằm, áp đảo cả địa hỏa của Chúc Dung.
A
Hành lao vút lên như
muốn tấn công Chúc Dung. Biết rõ A Hành chẳng phải
đối thủ của Chúc Dung, Xi Vưu chỉ khoanh tay đứng yên tại chỗ, phóng ra
mấy sợi dây leo xanh mướt, trói chặt lấy A Hành từ trên không, ngăn nàng ra tay với Chúc Dung.
Hậu Thổ ở đằng trước, chếch về bên phải
nàng, đột nhiên trông thấy Chúc Dung vận dụng cả U Minh hỏa có thể thiêu trụi vạn vật đánh lén A Hành, hơn nữa đã bắn tới ngay trước ngực nàng.
Tuy nhiên, U Minh hỏa uy lực đáng sợ lại mang nhược điểm chí mạng là tốc độ bay rất chậm, bởi thế dù phát hiện trễ, A Hành vẫn có khả năng né
kịp. Có điều đúng lúc nàng nhảy vọt lên không né U Minh hỏa bắn tới, Hậu Thổ thở phào nhẹ nhõm đã giật mình kinh hãi trông thấy Xi Vưu tung dây
leo trói chặt A Hành, khiến nàng tránh không khỏi đòn của Chúc Dung,
người ngoài nhìn vào chẳng khác nào Xi Vưu cùng Chúc Dung phối hợp lấy
mạng A Hành vậy.
Hậu Thổ tức tốc ngưng tụ một tấm khiên đất chắn trước mặt A Hành, tiếc rằng vẫn chậm một bước, tuy chặn được phần lớn U Minh hỏa nhưng vẫn còn một đốm U Minh hỏa lọt qua khiên, bắn trúng mỏm
vai nàng. Một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt trụi cả thảo nguyên, huống hồ
đây lại là U Minh hỏa được Chúc Dung tôi luyện cả ngàn năm, uy lực càng
khỏi phải tưởng tượng.
Xi Vưu từ đầu đến cuối vẫn đứng xa quan
sát, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Hậu Thổ đột nhiên hốt
hoảng dốc toàn bộ linh lực dựng lên tấm khiên chắn trước ngực A Hành,
nhìn sang thấy Chúc Dung dương dương tự đắc, hắn liền chột dạ, lập tức
cởi trói cho nàng.
Cả bờ vai A Hành đỏ rực lên như lửa đốt, nàng ôm vai ngoảnh lại nhìn Xi Vưu cười thê thiết.
Trong mắt nàng chỉ còn giá lạnh thấu tim cùng tro tàn tuyệt vọng.
Xi Vưu tê tái cả cõi lòng vội bay vụt tới, bao thất vọng, phẫn nộ, bi thương vì bị nàng lừa gạt thảy đều quẳng sang một bên.
A Hành cưỡi A Tệ tả xung hữu đột toan phá vòng vây lửa của Chúc Dung còn
Liệt Dương dùng Phượng Hoàng huyền hỏa tấn công hắn. Trong nháy mắt, địa hỏa của Chúc Dung giao tranh cùng Phượng Hoàng huyền hỏa của Liệt Dương xẹt ra tia lửa tứ tung, nhuộm đỏ rực cả đất trời.
Thật ra mục
đích của Chúc Dung không phải là A Hành, hắn chỉ muốn đả thương A Hành
khiến Xi Vưu chấn động tâm thần, thừa dịp bốn bề hỗn loạn vờ công kích A Hành, thu hút sự chú ý của Xi Vưu rồi âm thầm phóng U Minh hỏa đánh lén Xi Vưu mà thôi. Xi Vưu vốn là chướng ngại vật cản trở hắn tiến tới
vương vị, chỉ cần giết được Xi Vưu, con đường trước mặt hắn sẽ thênh
thang rộng mở, còn Hà Đồ Lạc Thư ngày sau từ từ nghĩ cách đoạt về cũng
chẳng sao.
Nghĩ sao làm vậy U Minh hỏa của Chúc Dung ẩn sau ánh lửa đỏ rực trời âm thầm bay về phía Xi Vưu đang dốc toàn lực xông tới.
U Minh hỏa bay rất chậm, nhưng Xi Vưu lại xông tới nhanh như chớp. Mắt
thấy Xi Vưu chỉ còn cách U Minh hỏa trong gang tấc, Chúc Dung kích động
đến run lên bần bật, lần này tên Xi Vưu giời đánh không chết cũng sắp
phải chết đến nơi rồi.
Hậu Thổ đứng ngoài thấy hết sự tình, lòng thoáng do dự nhưng cuối cùng chỉ khoanh tay mặc kệ, chẳng buồn ngăn trở.
Tuy cõi lòng đã chết lịm nhưng thần trí A Hành lại vô cùng tỉnh táo, nàng
trông rõ từng đốm lửa U Minh hòa ẩn sau vô số đốm lửa lách tách của địa
hỏa, âm thầm bay về phía Xi Vưu.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, nàng tung người lao tới chắn trước mặt Xi Vưu, tất cả U Minh hỏa đều bay vào lục phủ ngũ tạng nàng.
Hậu Thổ xưa nay rất giỏi kiềm chế cũng phải thét lên thảm thiết, U Minh hỏa chẳng những thiêu trụi thân xác mà còn tiêu diệt cả linh thức, trúng
phải một đốm lửa đã vô cùng nguy hiểm, huống hồ là bấy nhiêu U Minh hỏa? Chỉ một phút ích kỷ của gã lại sắp hại chết Bạt tỷ tỷ mà gã mang nặng
ân tình.
Thấy Hậu Thổ gào thảm, Xi Vưu vẫn chưa hiểu mô tê gì,
mãi tới khi thấy từng đốm lửa hồng thấu qua sau lưng A Hành, hắn mới
sững sờ nhận ra mọi chuyện.
Chúc Dung một đòn không trúng, biết
rõ chẳng còn cơ hội đánh lén lần hai, vội cao giọng gọi Cộng Công rồi
lập tức cưỡi tọa kỵ truy đuổi Thanh Dương.
Xi Vưu không còn lòng dạ nào để ý tới Chúc Dung nữa, chỉ lo dốc sức cùng Hậu Thổ kẻ trước
người sau đuổi theo A Hành. Xi Vưu gọi lớn: “A Hành, mau dừng lại đi.”
Hậu Thổ cũng luôn miệng gọi tên nàng: “Bạt tỷ tỷ, Bạt tỷ tỷ, tỷ dừng lại
đã, để đệ dùng linh lực giúp tỷ ngăn chặn U Minh hỏa, sau đó chúng ta sẽ về Quy khư ở Cao Tân ngay.”
A Hành bị U Minh hỏa thiêu đốt đến
choáng váng đầu óc, trí não cũng như cõi lòng đều đầy ứ bi thương, có
nghe cũng chẳng hiểu được gì, chỉ biết thúc A Tệ dốc hết sức bay thật
mau, đời này kiếp này, nàng vĩnh viễn không muốn gặp lại Xi Vưu nữa.
Xi Vưu dấy cuồng phong toan bắt nàng lại.
A Hành dốc toàn bộ linh lực, dùng Trụ Nhan hoa dựng lên một bức bình
phong bằng hoa đào, chặn đứng cuống phong của Xi Vưu. Không còn linh lực áp chế, U Minh hỏa từ vai và ngực nàng tức tốc lan ra khắp người, cả
thân mình A Hành đều tỏa rực hồng quang.
Xi Vưu kinh hoảng ra
mặt, chẳng dám bắt A Hành lại nữa, đành xuống giọng van vỉ nàng: “A
Hành, đừng vận linh lực nữa, ta van nàng đừng vận linh lực nữa mà!”
Hắn cùng Hậu Thổ không dám tiến sát lại gần, đành lủi thủi theo sau A Hành. A Hành thấy lục phủ ngũ tạng mình như sôi lên ùng ục, cơn đau xé lòng
nát ruột bùng lên thiêu đốt nội tạng khiến nàng lảo đảo suýt ngã khỏi
lưng A Tệ.
Xi Vưu đưa mắt ra hiệu cho Hậu Thổ rồi cất tiếng: “A
Hành, nàng muốn gạt ta thì cứ việc gạt, ta không giận nàng, cũng không
để bụng đâu, dù nàng chỉ có tình cảm giả tạo, ta vẫn cam lòng!”
Không nhắc tới còn đỡ, hắn vừa dứt lời, bi thương và căm uất đồng loạt dâng
lên nghẹn ứ lồng ngực A Hành, nàng rút Trụ Nhan hoa ném trả Xi Vưu, lạnh lùng nói: “Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng
thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thẫm
áo, chỉ cần trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tưới máu đẫm đồng
hoang. Trong mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi, trong lòng ngươi đã bao giờ thật sự có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ bây giờ hai ta đoạn tuyệt ân tình, ta sẽ quên tất cả mọi
chuyện về ngươi, nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt
mình ra, nếu trong lòng ta còn nghĩ tới ngươi, ta sẽ bóp nát trái tim
mình!”
Nhân lúc A Hành nói chuyện, lơ là phòng vệ, Hậu Thổ lập tức ra tay.
A Hành đột nhiên phát hiện mình không sao cử động được, cả người đều bị
đất sét bọc kín, chẳng khác nào một pho tượng. A Tệ cũng bị thổ linh
trói chặt, lơ lửng giữa không trung, bất động.
Xi Vưu sai Tiêu
Dao bay xuống đỡ lấy nàng, bất chợt, hắn bàng hoàng nhận ra bọn họ kẻ
đuổi người chạy, bất giác đã bay thẳng tới Ngu uyên tự lúc nào. Bên dưới A Hành không phải hư không mà là Ngu uyên, nơi ẩn chứa nguồn sức mạnh
có khả năng nuốt trọn mọi thứ, dù là giống đại bàng do cá côn hóa thành
cũng chẳng dám lớn mật xông vào.
U Minh hỏa thiêu đốt tâm can khiến A Hành đang bị bọc kín trong đất sét cũng run bắn người lên vì đau đớn.
Xi Vưu lòng như lửa đốt, liền thúc Tiêu Dao gắng hết sức tiếp cận Ngu uyên, toan tung dây leo kéo nàng lại.
Đôi bên cách nhau một màn khói đen giăng kín bầu trời Ngu uyên, trong
khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, nhìn thấu vẻ quyết tuyệt nơi đáy mắt
nàng, Xi Vưu bỗng lạnh toát cả người.
Ba ngày trước, khi mượn
khúc sơn ca đáp lại lời mời gọi của hắn, nhận lấy Trụ Nhan hoa hắn tặng, là nàng toàn tâm toàn ý, hôm nay bi thương phẫn hận ném Trụ Nhan hoa
trả cho hắn, cũng là nàng kiên quyết khăng khăng.
U Minh hỏa
thiêu đốt lục phủ ngũ tạng A Hành, đau thấu tim gan, đó là cái giá đau
đớn nhất mà nàng phải trả vì nông nổi cả tin, tùy tiện hẹn ước, nhưng
đổi lại bao ôn nhu đằm thắm bấy nhiêu năm cùng niềm hoan lạc đến rã rời
thể xác – nàng không hối hận!
Trên Tiểu Nguyệt đỉnh cùng thề
ước, năm năm hẹn nhau dưới cội hoa đào, không gặp không về, suốt đời
suốt kiếp, nàng đã quyết dù ngày sau xảy ra chuyện gì, nàng cũng không
hối hận.
Nàng không hề hối hận vì đã yêu Xi Vưu, nhưng nàng quyết định từ nay trở đi sẽ lãng quên triệt để.
“A Hành, ta nhất định phải cứu được nàng.” Dây leo của Xi Vưu đã vươn tới gần nàng.
Nàng đăm đăm nhìn hắn một lần sau cuối rồi kiên quyết nhắm mắt lại, gắng sức chao người đi, cả thân hình rớt khỏi lưng A Tệ rơi thẳng xuống dưới,
dây leo của Xi Vưu chụp hụt.
“A… Hành…”
Xi Vưu thét lên xé lòng, bất chấp mọi thứ nhào khỏi lưng Tiêu Dao, toan kéo nàng lại.
Hai người một trước một sau vùn vụt rơi xuống như sao băng.
Sau cùng hắn tung dây mây bắt được A Hành, nhưng làn khói đen dày đặc phía trên Ngu uyên đã quấn lấy đầu A Hành kéo nàng xuống.
Xi Vưu vận hết linh lực cố giữ lấy A Hành, dây mây đứt một sợi, hắn lại
dốc sức tái sinh một sợi, nhưng linh lực của hắn không sao đấu nổi với
Ngu uyên, ngay bản thân mình cũng bị kéo ghì xuống. Tiêu Dao xòe vuốt
quắp chặt Xi Vưu, thân hình bỗng lớn bổng, nó ra sức đập cánh gắng gượng bay lên, cuốn theo bão lốc vần vũ cả bầu trời.
Chỉ một lần vỗ
cánh Tiêu Dao có thể bay xa mấy ngàn dặm, nhưng lúc này đây, nó ráng hết sức cũng không quắp nổi Xi Vưu lên, thân thể A Hành bị chìm lút đến eo, còn Xi Vưu cũng càng lúc càng bị kéo rịt xuống Ngu uyên, lôi cả Tiêu
Dao xuống theo.
Tiêu Dao nửa muốn vùng bay lên theo bản năng
sinh tồn, nửa lại không nỡ bỏ Xi Vưu, kẻ vừa là cha cũng vừa là bạn nó,
chỉ biết ngẩng cổ nhìn trời cất tiếng kêu thê thiết, bất lực chờ tử vong nhấn chìm từng chút từng chút một.
Liệt Dương liều mạng xông
qua cơn lốc mà Tiêu Dao đập cánh cuốn lên, ngậm lấy túm lông trên đỉnh
đầu Tiêu Dao ráng sức kéo nó lên, ráng tới nỗi mỏ Liệt Dương cùng đỉnh
đầu Tiêu Dao đều ứa máu.
A Tệ bị trói đứng trên không cũng muốn
lao đến giúp nhưng nó kêu không kêu được, cựa không cựa nổi, chỉ biết
khóc ròng mà trông, thân thể A Hành càng chìm lút xuống Ngu uyên, nước
mắt A Tệ càng lã chã.
Hậu Thổ vẫn đương dốc hết linh lực giúp A
Hành phong tỏa U Minh hỏa, nhưng khi nàng lút xuống Ngu uyên đến tận eo, gã kinh hãi nhận ra mình không thể cảm nhận được hơi thở của nàng nữa,
bên trong lớp đất sét chẳng còn mảy may sinh khí, A Hành đã bị U Minh
hỏa thiêu chết.
Bạt tỷ tỷ từng bảo vệ động viên gã trong lúc gã
bơ vơ nhất đã chết rồi! Người khiến gã có thể trở thành Hậu Thổ ngày nay đã chết! Người con gái mà gã đã bao lần âm thầm thề rằng, đợi khi nào
trở thành đại anh hùng, gã nhất định sẽ báo đáp giờ đây không còn nữa!
Hậu Thổ hồn bay phách lạc, đờ cả người ra.
Mãi tới khi làn khói đen sắp cuốn lấy Xi Vưu, Hậu Thổ mới sực tỉnh, vội thu lại thổ linh trên người A Hành, thét gọi Xi Vưu: “Bạt tỷ tỷ chết rồi!
Ngươi buông tay đi!”
Xi Vưu run bắn cả người, chẳng những không
buông tay mà còn cắn lưỡi, dùng máu trong tim tưới đẫm dám dây leo, ra
sức kéo A Hành lên. Chỉ tiếc linh lực của hắn không sao bì nổi sức mạnh
của cả Ngu uyên, hắn càng dùng sức thì bản thân càng bị hút vào.
Hậu Thổ hét lên thảm thiết: “Tỷ ấy chết rồi, chết thật rồi, ngươi kéo cũng chẳng ăn thua gì đâu!”
“Xi Vưu, ngươi điên rồi à? Ngươi chỉ đang kéo một cái xác thôi, biết không hả?”
“Xi Vưu, Bạt tỷ tỷ đã cứu mạng ngươi, ngươi không được phép bỏ mạng ở đây!”
Xi Vưu vẫn một mực yên lặng, như câm như điếc, chỉ ra sức giữ chặt lấy A
Hành, cặp mắt trân trân nhìn nàng không chớp, ánh mắt điên cuồng tuyệt
vọng mà trĩu nặng bi thương.
Bất luận Hậu Thổ réo gọi, khuyên
ngăn ra sao, Xi Vưu vẫn khăng khăng không thừa nhận A Hành đã chết, cố
chấp giữ chặt lấy nàng chẳng chịu buông tay, sau cùng Hậu Thổ cũng hiểu
ra Xi Vưu nhất quyết không thể để A Hành tuột khỏi tay mình chìm vào vực tối vĩnh hằng kia được.
Lần đầu tiên gã phải thay đổi quan điểm về kẻ vẫn bị bọn gã khinh miệt, coi như cầm thú.
Thấy Xi Vưu cũng sắp chìm xuống Ngu uyên, Hậu Thổ bèn ngưng tụ linh lực toàn thân, vung ra một cây cột đất đập vào gáy hắn.
Xi Vưu vừa ngất đi, dây mây cũng nhất tề đứt lìa, không còn bị dây mây
ràng giữ, Tiêu Dao liền quắp Xi Vưu bay vụt lên. Liệt Dương nhễu máu đầy mỏ, toan kêu lên mừng rỡ, chợt phát hiện chỉ có mình Xi Vưu được kéo
lên, còn A Hành đã chìm xuống Ngu uyên thăm thẳm chẳng thấy tung tích,
bèn rít lên một tiếng bi thương xông thẳng xuống dưới, trong nháy mắt,
đốm trắng nhỏ nhoi đã bị vực sâu tăm tối nuốt trọn, Hậu Thổ không kịp
ngăn cản.
Gã định cởi trói cho A Tệ thì trông thấy Liệt Dương
như vậy, lập tức bỏ ngay ý định, chỉ từ từ thu hồi linh lực, kéo A Tệ
lại gần mình.
A Tệ trừng trừng nhìn xuống Ngu uyên, tiếng kêu
nghẹn ứ trong cổ họng mà không cất ra tiếng nổi, A Hành của nó, Liệt
Dương của nó… Nó cũng muốn xông vào đó nhưng không sao động đậy được,
chỉ có thể tuyệt vọng trào nước mắt, khóc mãi khóc mãi, nước mắt cũng
cạn khô, chỉ còn huyết lệ lã chã nhuộm đỏ cả lớp đất đang ghì chặt nó
trên không.
Hậu Thổ đứng giữa không trung lặng lẽ nhìn về phía
Ngu uyên cuồn cuộn khói đen, nét mặt bình thản nhưng chuyện cũ cứ quặn
lên trong lòng, không sao dứt áo mà đi được.
Thuở ấy gã còn là
một đứa nhỏ yếu đuối nhút nhát, vì mẹ đẻ xuất thân Yêu tộc hèn mọn nên
luôn bị bọn trẻ khinh miệt giày xéo, bản thân gã lại quá đỗi tự ti nhu
nhược, chẳng dám phản kháng, chỉ biết chui vào xó âm thầm rơi nước mắt.
Xưa nay không ai buồn ngó ngàng đến gã, ngay cả sư phụ cũng ghét gã tay
chân lóng ngóng, hở ra là mắng mỏ, chỉ mình vị tỷ tỷ áo xanh dịu dàng
tươi cười lau nước mắt cho gã, bảo vệ gã, còn răn dạy gã: “Ai đánh đệ
thì đệ cứ đánh lại, đệ là nam tử hán kia mà”, lại giận giữ mắng gã: “Yêu tộc thì sao hả? Ta từng gặp vô số anh hùng xuất thân Yêu tộc, đệ nhát
gan vô dụng là tại bản thân đệ, đừng đổ trách nhiệm lên đầu mẹ mình.”
Gã còn chưa kịp kể với nàng, suốt bao đêm lạnh lẽo cô đơn, cả người đau
như dần, gã chỉ biết nhẩm đi nhẩm lại lời nàng, không ngừng tự hứa với
lòng nhất định phải trở thành đại anh hùng được người người tôn kính, có vậy hôm sau gã mới có thể tiếp tục hiên ngang bước vào học đường nhan
nhản những ánh mắt miệt thị.
Mãi một lúc lâu, từng giọt lệ bắt
đầu chầm chậm lăn ra từ hai hốc mắt Hậu Thổ, theo dòng nước mắt chảy
dài, gã mỗi lúc một nghẹn ngào nức nở, rồi òa lên thảm thiết, bao đau
thương kìm nén đều trút cả vào tiếng khóc, gã cứ thế cưỡi trên lưng Hỏa
xà[2] mà khóc, hệt như đứa nhỏ bấy nhiêu năm về trước.
[2] Hỏa
xà: loài rắn được ghi lại trong Sơn Hải kinh, biết bay lượn và chiêu hô
hồng thủy, “mặt người mình sói, có cánh bay, trườn bò như rắn, tiếng kêu the thé, có thể chiêu hô hồng thủy.”
Chỉ có điều chẳng còn vị tỷ tỷ áo xanh chạy lại ôm gã vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho gã nữa.
Vì e sợ nguồn sức mạnh khủng khiếp của Ngu uyên, không một sinh vật nào
dám bén mảng tới đây, cả bầu không đều tĩnh mịch như chết, chỉ có tiếng
Hậu Thổ khóc than thấu tận trời cao.
Tiêu Dao từ trên cao trông xuống Hậu Thổ và A Tệ, móng vuốt vẫn quắp lấy Xi Vưu đang hôn mê.
Côn bằng ngạo nghễ tung bay giữa dọc ngang trời đất lần đầu tiên hiểu được
thế nào là nỗi đau mất mát, nó cũng lờ mờ nhận ra rằng có những trói
buộc là cam tâm tình nguyện, đồng thời có những nỗi đau khổ lại đượm đầy hạnh phúc. Giống như nó có thể tung cánh vượt chín tầng trời, xòe đuôi
dạo khắp bốn bể, nhưng không sao dứt khỏi một tiếng gọi của Xi Vưu vậy.
Có điều bây giờ Xi Vưu đã chính tay bức tử A Hành, hủy diệt mối ràng buộc
mà hắn cam tâm tình nguyện cùng niềm đau khổ đượm đầy hạnh phúc của bản
thân.
Một khi tỉnh lại, hắn sẽ ra sao đây?
Chân trời
đằng Đông dần sáng lên, làn khói đen trên Ngu uyên cũng nhạt dần, một
ngày mới lại bắt đầu, chỉ tiếc là tất cả đã chẳng còn như xưa nữa.