Chương thứ tư
...
7777 thật sự quá tri kỷ, Đỗ Vân Đình cảm động nói: [Tôi muốn rút lại câu lén nói cậu là cái hệ thống hói đầu cổ lỗ sĩ.]
7777 im lặng một chút, hỏi lại: [Cậu trù tôi hói???]
Đỗ Vân Đình cất bước đi tới chỗ người đàn ông phía xa.
Bọn họ chỉ nói mấy câu mà người tình trong mộng của Đỗ nhị thiếu đã xuống xe, đôi chân dài kia bước nhanh hơn Đỗ Vân Đình, đằng sau có một đám người vây quanh che chở anh tiến vào khách sạn.
Đỗ Vân Đình cũng chẳng đuổi kịp bước chân của người tình trong mộng, ngược lại còn bị người trước cửa khách sạn ngăn cản không cho vào.
Nhân viên phục vụ vô cùng khách sáo cười nói: "Quý khách, tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Đỗ nhị thiếu nuốt ngụm nước miếng, mặt không đỏ tim không loạn chỉ vào bên kia: "Tôi đi cùng với họ."
Tay người phục vụ vẫn chắn trước người cậu, không hề có ý định muốn rút về.
"Thật ư? Vậy cậu có thể cho tôi biết tên chứ? Tôi giúp cậu xác nhận xem cậu có tên trong danh sách những người chúng tôi mời hay không."
Ánh mắt Đỗ nhị thiếu nhìn chăm chú vào người phục vụ, giống như đang nhìn thấy Vương Mẫu nương nương dùng gậy chia rẽ uyên ương vậy.
Sao cô ta nhìn ra hay thế??
[Nhìn kiểu nào cũng ra.] 7777 lạnh nhạt nói: [Đồng chí ký chủ, tôi yêu cầu cậu chú ý lại cách ăn mặc của bản thân.]
[...]
Đỗ Vân Đình quên mất.
Cậu sống cuộc sống con nhà giàu quen rồi, quên mất bây giờ mình đang mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền.
So với đám người mặc tây trang mang giày da từ đầu đến chân đều viết hai chữ "sang chảnh" kia, rõ ràng là cậu không cùng đẳng cấp.
Giai cấp tư sản ác độc...
Trong lòng 7777 thầm cảm thấy may mắn, khuyên nhủ cậu: [Về nhà thôi.]
Đừng nghĩ tới mấy chuyện lung tung nữa.
Đỗ Vân Đình không biết phải làm gì, chân cậu cứ như cắm rễ xuống đất, không thể di chuyển được.
7777 chợt có dự cảm không lành...: [Cậu...!]
"Cố Lê!" Đột nhiên Đỗ Vân Đình hét lên.
Tiếng kêu khá lớn, giọng thanh niên vốn to rõ làm rất nhiều người khẽ nghiêng đầu nhìn lại, ngoài ra còn có đám người sắp đi tới thang máy cũng nghe thấy, họ ngạc nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
Người đàn ông đứng giữa sảnh gương mặt không cảm xúc, giờ cũng giống mọi người xung quanh nâng mắt nhìn.
"Anh là đồ phụ bạc!"
Thừa dịp người phục vụ bị giọng cậu doạ sững sờ.
Đỗ Vân Đình nổi giận đùng đùng đẩy người phục vụ đang choáng váng đẩy sang bên cạnh, nhanh chân bước tới bên cạnh người đàn ông kia.
Môi cậu hơi run run, ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao anh làm chị tôi lớn bụng rồi chạy mất? Anh có phải đàn ông hay không?!"
7777: [...!]
Hả? Gì cơ?
Mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
Đỗ Vân Đình không dấu vết nhón chân, rút ngắn khoảng cách chênh lệch độ cao giữa hai người: "Anh..."
Ánh mắt người đàn ông vô cùng lạnh, nhìn chăm chăm vào cậu.
"Anh..."
Đỗ Vân Đình nhìn gương mặt mà mình ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, từng cọng lông mi của đối phương cậu cũng thấy rõ.
Dũng khí vừa rồi giống quả bong bóng xì hơi, xì đi đâu mất không chừa lại miếng nào.
Cậu bối rối, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh...!anh phải chịu trách nhiệm với chị tôi đó..."
Nói xong một câu, cậu cảm thấy cổ mình đỏ hết lên rồi.
Bên cạnh có người nói: "Cậu bạn nhỏ, chắc cậu nhận sai người rồi? Cố tổng bọn tôi tuy có cái tên này, nhưng không phải loại người trong miệng cậu..."
Lời người đó chưa nói xong, Cố Lê nhíu mày.
Vẻ mặt vẫn không biểu cảm bỗng thay đổi.
Anh nhìn Đỗ Vân Đình hồi lâu, sau đó khẽ cười, lấy điếu thuốc lá từ ví mình ra, ngón tay thon dài xoa xoa điếu xì gà giữa hai ngón tay, để cho cấp dưới châm lửa.
7777 không đoán ra nụ cười anh có ý gì, nó sợ tới nỗi hồn vía bay mất luôn rồi.
Đừng nói chuẩn bị kêu người đánh ký chủ nha?
Nó thấp giọng nhắc nhở: [ Thân thể là nguồn vốn cách mạng.
Lúc cần chạy thì phải chạy thật nhanh.
Người xưa từng nói, giữ được rừng xanh, lo gì không còn củi đốt...]
Có điều Đỗ Vân Đình tâm cứng như sắt đá, cam tâm tình nguyện nói: [Người xưa còn nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.]
...Chết rồi cũng không bớt ngu được! Vừa nhìn là biết dân không đọc sách rồi!
7777 đành khép mắt lại, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Đôi mắt Cố Lê chưa từng rời khỏi người trước mặt, anh không làm gì, chỉ hỏi: "Cậu có chị sao? – Trần Viễn Thanh?"
"..."
Lúc này, một người một hệ thống đều ngây ngẩn tại chỗ.
Vị cấp dưới kia kinh ngạc nói: "Cố tổng, ngài quen thanh niên này?"
"Đứa nhỏ trong nhà." Cố Lê nhàn nhạt nói, không chút để ý xoay điếu xì gà một vòng trên tay, rồi dẫn đầu đi tới chỗ thang máy "Để cậu ấy đi lên với tôi."
Đỗ Túng Túng chân không chạm đất nối bước theo sau, nhìn như bị yêu quái câu mất hồn.
7777 không hiểu: [Sao anh ta biết cậu thế?]
[Con nít con nôi mấy người không hiểu đâu.] Cậu răn dạy nó, vô cùng ngượng ngùng nói tiếp: [Người lớn sẽ biểu đạt mọi việc bằng cách uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như thế này nè...]
7777: [...]
Đi chết đi!!!
[28, cậu thật sự là một người thầy của tâm hồn tôi.] Đỗ Vân Đình khen ngợi: [Vặn một cái còn chưa tính, thế mà còn có loại chức năng này — cậu chính xác là người dẫn dắt tôi thực hiện giấc mơ, đạt đến đỉnh cao nhân sinh!]
Giọng điện tử của 7777 như sắp hít thở không thông.
Ai ngờ vừa vào phòng khách sạn, Cố Lê không giống trong tưởng tượng đè cậu xuống, cho cậu biết cái gì gọi là mặt trời mọc từ hướng Đông, mà ngược lại anh ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt sâu thẳm.
Đỗ Vân Đình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, thầm nghĩ chẳng lẽ anh muốn mình qua đó?
Như là tựa đầu lên đầu gối anh ấy các kiểu? Hay là tính chơi thú nhún hả ta?*
(* Bản gốc là "还是干脆玩脐-橙?", tác giả nói lái để tránh kiểm duyệt á.
Còn về nghĩa của câu này...!Các cậu biết tư thế cưỡi ngựa chứ? Nó đó =]])
Hình như không được ổn nha, Đỗ Túng Túng ngượng ngùng nghĩ.
Cậu là người khá truyền thống, lần đầu tiên nên dựa theo tục lệ quốc tế mới tốt, không nên chơi tư thế mới lạ này nha.
Sau đó, Cố Lê mở miệng nói chuyện.
"Trần Viễn Thanh."
"Hả?"
"Đã biết tên rồi, sau này không cần gọi thẳng tên tôi."
Đỗ Vân Đình vừa e thẹn vừa hưng phấn, cậu bất giác kẹp chặt hai chân, thầm nghĩ không lẽ muốn tui gọi là chồng hả?
Ai ngờ người đàn ông kia nhấp môi mỏng, phun ra hai chữ: "Gọi cậu."
"..."
Một lúc lâu sau Đỗ Túng Túng vẫn chưa phản ứng lại.
Cuối cùng cậu cũng hiểu câu nói kia có ý gì, cả người nhanh chóng ỉu xìu.
Tui xém nổ thành pháo hoa trước mặt mọi người luôn rồi nè...
Cái? Gì? Cơ???
Wtf???
Lúc này 7777 nghênh mặt, thậm chí nó còn nấc vang một tiếng.
Perfect!
Phê quá mọi người ạ!
Chúc tất cả tình nhân trên thế giới đều trở thành cậu cháu!
*
Trần Viễn Thanh