Chương thứ năm
...
Tiêu Bình Nam cắn chặt răng, cuối cùng cầm điện thoại lên lần nữa, hắn không tin nên gọi thêm một cuộc.
Đầu dây kia vẫn reo máy bận, giọng nữ từ phía tổng đài trước sau như một, bình tĩnh nói: "Số máy quý khách vừa gọi..."
Lồng ngực Tiêu Bình Nam phập phồng vài cái, cúp điện thoại.
Hắn xoay người đi tới nhà Trần Viễn Thanh, đứng trên hành lang tối đen như mực đập đùng đùng lên cửa nhà Trần Viễn Thanh.
Bên trong im ắng, không hề có tiếng động nào phát ra.
Hàng xóm nhịn hết nổi, lát sau có người đàn ông tuổi trung niên chỉ mặc cái áo ba lỗ ở nhà đối diện mở cửa ra, tức giận mắng: "Bộ điên hả?! Hơn nửa đêm nửa hôm không ngủ, trù mẹ mày trúng gió à?"
Tiêu Bình Nam không dám đập tiếp.
Nhưng hắn không muốn cứ vậy mà đi, vừa mới móc ra hơn 3000, bây giờ thịt còn đau lắm đấy.
Hắn cẩn thận hỏi: "Đại ca, người trong nhà này còn chưa về à?"
"Không biết!" Người đàn ông nhướng đuôi lông mày: "Cút nhanh lên.
Không cút thì mày chờ ăn chổi đi!"
Gã đóng mạnh cửa cái rầm lại, hùng hổ trở vào nhà.
Tiêu Bình Nam đứng trước cửa, cố sức nhìn xuyên qua kẹt cửa, trong đó là một mảnh đen nhánh, không có ánh sáng nào phát ra.
Trần Viễn Thanh còn chưa trở về?
Trần Viễn Thanh đi đâu? Làm gì?
Tiêu Bình Nam bỗng nghe thấy có tiếng xe dưới lầu truyền đến, ánh đen vàng cam trên vách tường chợt loé sáng, hắn lập tức đứng thẳng người, đi qua cửa sổ ngó xuống dưới.
Dưới lầu là một chiếc Maybach mới tinh.
Lúc này Đỗ Vân Đình ngồi trên xe, vì một câu "Gọi cậu" ban nãy mà bị kích thích tới mức không thể kiềm chế được, không chỉ bị mất hồn thôi đâu, tim cũng trống rỗng luôn rồi nè.
Sau đó người đàn ông kia có nói gì, nửa câu cậu cũng chẳng nghe lọt tai.
Tại sao lại trái ngang như thế...!Giấc mộng của Đỗ Túng Túng đã bay theo gió...
Không phải đã bảo để tôi sờ sờ sao? Giờ nặn anh thành bề trên của tôi luôn rồi? Nhìn được nhưng không thể ăn, cái này còn đau hơn đó!
Cố Lê tự lái xe đưa cậu về, thấy ánh mắt thiếu niên vẫn mơ hồ liền dựa lưng vào ghế, không mở miệng kêu cậu mà chậm chạp rút điếu thuốc rồi châm lửa, mở cửa sổ xe ra lẳng lặng hút thuốc, từng đám sương khói được nhả ra từ cánh môi mỏng.
Đỗ Vân Đình lấy lại tinh thần thì thấy chấm đỏ cam nhảy lên giữa đầu ngón tay người đàn ông.
Hiện giờ đèn trong xe đều đã tắt, ánh đèn đường kém chất lượng bên ngoài cũng chẳng sáng hơn bao nhiêu, như chỉ còn lại chút năng lượng duy trì ánh sáng nhỏ nhoi.
Cậu không biết vì sao trong người nóng lên, nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay người đàn ông tới mê mẩn.
Cố Lê chú ý tới ánh mắt của cậu, đánh rớt tàn thuốc: "Muốn học?"
"...Muốn."
Cố Lê rút điếu thuốc dài ra, đưa tới tay cậu.
Thật ra Đỗ Vân Đình biết hút, nhưng do Cố tiên sinh tự đưa qua, ý nghĩa hoàn toàn khác rồi! Tim cậu đập thình thịch, sơ ý hút một ngụm dài, làm cậu sặc đến nỗi lông mi đều dính nước mắt.
Cố Lê bình tĩnh nhìn đứa cháu trai nhỏ này, da thật trắng, giờ liên tục cúi đầu chật vật ho khan và...!có một loại đáng thương khó hiểu.
Một đoạn cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài, vì cổ áo rộng thấp thoáng thấy cả khớp xương lồi ra, theo tiếng ho khan phập phồng lên xuống.
Đỗ Vân Đình không ngờ mình hút điếu thuốc thôi cũng thất bại, ho tới mức khuôn mặt đỏ bừng, đầu không dám nâng lên đối diện người đàn ông ấy.
Cố Lê nhàn nhạt nói: "Còn muốn học sao?"
"Học!" Đỗ Vân Đình cẩn thận cầm điếu thuốc, đôi mắt thì chuyển sang cái điếu người đàn ông đang ngậm trong miệng.
Cậu hơi cử động rồi do dự mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi có muốn làm anh...!Không, không phải, tôi có thể xin điếu thuốc này chứ?"
Cố Lê hơi nhướng mày.
Đỗ Túng Túng hiểu anh có ý gì, vành mắt phiếm hồng, cổ họng ậm ừ nửa ngày, cuối cùng thốt ra lời: "Cậu?"
Giọng điệu vừa mềm vừa ngọt, lại non nớt giống như khối đậu hủ, chọc một cái đã chảy ra nước.
Cố Lê gật đầu.
Đỗ Vân Đình gọi tiếng "Cậu" xong, dũng khí biến mất hơn phân nửa, thấp giọng nói: "Thế...!Cháu...!cháu đi đây."
Cửa xe mở khoá, Đỗ Vân Đình đẩy cửa đi ra, trong lòng vẫn hơi tiếc nuối.
Cậu không đi lên lầu ngay mà đứng tại chỗ nhìn Cố Lê quay tay lái, mang Maybach chạy xa.
Đỗ Túng Túng duỗi dài cổ nhìn đám khói chiếc xe bỏ lại, im lặng chép chép miệng không biết trong lòng có hương vị gì.
Cậu khẽ thở dài: [28.]
Hệ thống 7777 đã lười sửa lại xưng hô.
Đỗ nhị thiếu nói: [Tại mi hết đó.]
Hệ thống 777:??? Tui có tội tình gì? QAQ.
Đỗ Vân Đình lại im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói tiếp: [Nếu không phải anh ấy biến thành cậu tôi, làm sao tôi có thể để anh đi dễ dàng như thế?]
7777 kinh ngạc nhìn ký chủ, chẳng lẽ cậu có lá gan đè hắn à?
Đỗ Túng Túng gằn từng chữ: [Tất nhiên! Dù tôi có chết, tôi cũng phải bò lên xe anh ấy, chết trên giường anh ấy!]
7777: [...]
[Haizz!] Đỗ Vân Đình thở dài một hơi, có nỗi tiếc hận không nói thành lời được: [Uổng phí cuộc làm ăn hai trăm triệu...]
Tất cả đều bị câu "Gọi cậu" kia bóp chết từ trong trứng nước.
[28, kiếp sau mi nhất định bị hói.]
Mi chắc chắn là Pháp Hải tái thế, còn tàn nhẫn hơn Pháp Hải nhiều! Pháp Hải người ta dữ lắm chỉ châm ngòi chia rẽ thôi, mi thì làm người ta thành cậu cháu luôn!
Cậu lên lầu, thấy trên hành lang tối mịt có bóng đen quỷ dị, cái bóng đó đang bước gần tới chỗ cậu, tâm trạng cậu không vui phất phất tay "Cút lẹ, bây giờ có là ma thì cũng cách xa tôi ra, để tôi yên tĩnh chút."
"Ma gì?" Bóng đen mở miệng nói chuyện, giọng điệu cứng rắn: "Em đi đâu?"
Thấy thiếu niên không trả lời, bóng đen lại tiến về trước hai bước.
"Trả lời anh! Tiền cơm em không thanh toán, một mình đi đâu? Em phải giải thích rõ ràng cho anh."
Tay hắn nắm chặt cổ tay Đỗ Vân Đình, sức lực vô cùng lớn làm cậu khá đau.
Đỗ Vân Đình không vui, đánh cái chát lên tay hắn: "Anh muốn gì đây?!"
Dù thế nào Tiêu Bình Nam cũng chẳng ngờ tới