Lúc đó y đã nghĩ rằng phần đời còn lại của mình sẽ trôi qua như thế.
Nhưng cuối cùng y không giữ được hắn.
"A——————"
Vô số mộng câu từ dưới đài vươn ra xé nát linh hồn Tinh Như, đau đớn cũng không phải là không thể chịu đựng được, y đã từng trải qua trừng phạt càng thống khổ hơn, nhưng y cảm nhận được rõ ràng, ký ức trong đầu cũng bị mộng câu xé thành từng mảnh nhỏ, dần tiêu tán.
Sau khi mất con mắt của Cơ Hoài Chu ở Vô Tình Hải, y cho rằng mình không còn gì để mất nữa.
Hóa ra bây giờ như vậy mới thật sự là không còn gì.
Y thậm chí còn không thể giữ được một chút ký ức nhỏ nhoi này.
Điện hạ của ta, điện hạ của ta a…
Máu thịt toàn thân bị mộng câu nghiền nát, gân cốt đứt đoạn, y lớn tiếng kêu lên, thanh âm kia thê lương đến cực điểm, mộng câu đánh tan ký ức cuối cùng, trong mắt y chỉ còn lại sự trống rỗng, nước mắt như đã cạn khô.
Tinh Như chớp chớp mắt, đột nhiên từ trong mắt y kéo ra vô số bóng dáng, tất cả đều là của điện hạ, y vươn tay, muốn ôm lấy hắn, nhưng chạm tới chỉ là một mảnh hư vô.
Tinh Như bất lực nhìn từng bóng hình lần lượt vỡ tan trước mặt mình.
Y cái gì cũng không có.
Y mở to cặp mắt trống rỗng, chút ánh sáng còn sót lại dần dần tiêu tan.
Y nhắm mắt lại, thần quang ngưng tụ mấy vạn năm trong tiên đài nhanh chóng nuốt chửng hết thảy ký ức.
Từ nay, y không bao giờ nhớ rõ hắn nữa.
Thiên địa một mảnh vắng lặng, thật lâu sau, tiếng gió lại vang lên, cây liễu bên bờ sông Thiên Hà đung đưa trong gió, hoa ưu đàm từ Tử Vi cung một đường trôi nổi đến cuối Ngân Hà, một vài đóa dương hoa bay cao hơn, bay đến tận Đăng Tiên Đài, rồi lại rơi xuống.
Gió nhẹ ấm áp, tinh không vạn lí, quả thực là một ngày tốt lành.
Tinh Như đã chết vào một ngày tốt lành như vậy.
Cả đời dài đằng đẵng, cứ vậy kết thúc.
Thế gian này sinh sinh tử tử, duyên khởi duyên diệt, bất quá cũng chỉ vậy thôi.
- ------------------------------------------------
Trên Cửu Trọng Thiên, hoa ở Thiên Đào Viên bay khắp trời, bay lên rơi xuống theo gió, giống như tuyết hồng dày đặc, Trọng Minh điểu sải cánh trường minh, trăm ngàn bạch hạc đồng loạt vỗ cánh, vị thượng thần trong Vong Ưu cung vẫn chưa tỉnh lại.
Yêu giới, phượng hoàng đỏ thấp thoáng như ẩn như hiện, mỗi nơi bị lông đuôi nó lướt qua đều cháy lên nghiệp hỏa, sau đó tản ra một trời đầy tinh quang, ào ạt rơi xuống, giống như một trận hỏa vũ bất tận.
Ngàn dặm yêu giới như tấm thảm đen, dung nham theo lưng núi chậm rãi chảy xuống, quan tài trên hồ Tình Tuyết oanh một tiếng, nổ tung.
Đột nhiên, hàng vạn ma tộc quỳ xuống, đồng thanh hô lên:
"Cung nghênh ngô chủ trở về—"
"Cung nghênh ngô chủ trở về—"
"Cung nghênh ngô chủ trở về—"
- -------------------------------------------------
Trong mộng, Phong Uyên đứng sau một hồ nước ấm áp, mấy đóa hoa rơi, trôi nổi trên mặt nước, gợn sóng lăn tăn, sương khói lượn lờ.
Trên bờ đá cuội màu trắng tràn ngập ánh nắng ấm áp, Phong Uyên ngồi xuống ghế, ánh mắt có chút mê mang, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, lại nhất