Sau khi từ tóc Phong Uyên chui ra, con chim tròn vo lại nhảy đến trước ngực hắn, dẫm dẫm lên nó, dùng móng vuốt vàng kim kéo kéo hai cái, lại không thể kéo mở xiêm y hắn, cái đầu nhỏ có phần thất vọng mà mổ mổ, không đau chút nào, tựa như có ai cào nhẹ vào tim.
Chơi mệt rồi, con chim nhỏ nằm úp sấp trên ngực hắn ngáp một cái, bộ dạng có chút buồn ngủ, mắt nó tròn xoe nhìn chằm chằm Phong Uyên một hồi, lát sau liền thu hẹp chỉ còn khe hở, vẫn như cũ nhìn về phía Phong Uyên rồi dần dần rơi vào giấc ngủ.
Mặt trời treo lơ lửng trên cao, lá cây ngô đồng đã rụng hết, chỉ còn lại vài nhánh vắt ngang giữa không trung, gió thổi nhè nhẹ, tạo thành vài cái bóng đung đưa, phía xa xa tuyết còn sót lại chưa tan hết, nhìn qua tựa đóa sơn trà nở rộ.
Phong Uyên ngẩng đầu nhìn thật lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếu từng ngày cứ vậy trôi qua cũng thật tốt.
Hắn khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu nó, gọi: “Của ta...”
Cái gì của ta? Những từ phía sau dường như bị kẹt lại trong cổ hắn, dù thế nào cũng không thể nói ra.
Đột nhiên, Phong Uyên cảm thấy trái tim mình như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua, máu đỏ tươi bắt đầu chảy xuống, lan ra thật xa, cho đến khi trong thiên địa chỉ còn lại một màu đỏ chói mắt.
Hắn lẳng lặng nằm đấy, tựa như sợ quấy nhiễu đến con chim đang say ngủ trên ngực mình, chậm rãi đưa tay lên che hai mắt, trong khoảnh khắc, hắn chợt hoảng hốt nghe thấy có ai ở bên tai kêu một tiếng điện hạ.
Hắn không hiểu tại sao thanh âm đó lại kêu hắn như vậy nhưng mắt hắn nhanh chóng nóng lên, cơ hồ muốn rơi lệ.
Con chim nhỏ cuối cùng cũng chú ý tới sự khác thường của Phong Uyên, nó mở to đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn hắn một lát, tiến lên hai bước, do dự một chút rồi cúi đầu mổ mổ vào môi hắn, lại vội vàng nhảy đi, hướng mông về phía Phong Uyên, tựa hồ vừa rồi nó cùng người hôn lên môi hắn không chút quan hệ.
Phong Uyên hơi sững sờ, buông tay xuống, nhìn con chim mập mạp tròn vo trước mặt, ngay sau đó, vui vẻ lại trở về trong mắt hắn.
Phong Uyên đưa tay vuốt ve lưng con chim nhỏ, lông đuôi nó khẽ run run.
Vậy mà chỉ một chớp mắt, chim nhỏ hóa thành một đạo bạch quang, phân tán thành vô số điểm sáng, biến mất trước mắt Phong Uyên.
Phong Uyên ngây người tại chỗ, tay hắn vẫn còn ở giữa không trung, nhưng con chim nhỏ đã biến mất vô tung.
Hắn nắm tay, ở đó đợi rất lâu, rất lâu, nhưng con chim mập mạp vẫn không có trở về.
Thẳng đến chạng vạng tối, đèn lưu ly phản chiếu bóng lưng ảm đảm của hắn, một dòng nước nhẹ nhàng chảy vào hồ, gió lạnh khẽ đưa.
Hắn không giữ được nó.
Suy cho cùng đó cũng chỉ là một hồi ảo mộng mà Tinh Như để lại mà thôi.
Nhưng lúc này Phong Uyên vẫn chưa biết điều đó.
Thế gian trước mắt lập tức chìm vào một mảnh hắc ám, Phong Uyên vẫn ngồi chỗ cũ, hắn còn đang suy nghĩ khi nào thì con chim mập mập của mình mới trở về bên người.
Mãi cho đến rất lâu sau, phía xa xa có chút ánh sáng lập lòe, hắn mới mơ hồ hiểu rằng, nó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Hắn đứng lên, đi về phía ánh sáng.
Cuối cùng Phong Uyên cũng tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Khi Phong Uyên mở mắt ra, con chim hắn vẽ ngày đó vẫn còn treo trên đỉnh màn, nó giống hệt con chim trong giấc mơ.
Phong Uyên không khỏi nở nụ cười.
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi.” Bên tai hắn vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Phong Uyên quay đầu lại liền thấy Mộng Xu đang ôm con thỏ đứng ở một bên, có chút đồng tình nhìn hắn.
Phong Uyên nhất thời không biết vẻ đồng