Ba người ngày đêm hành trình, rốt cục đến giao giới giữa Mạc Bắc và Yên quốc, Yến Môn Quan.
Chỉ cần qua Yến Môn Quan là hoàn toàn rời khỏi Mạc Bắc, lại càng gần Yên kinh.
Mộ Dung Nhan thấy một đường bôn ba, sợ hai người Sở, Ma thân thể chịu không nổi, liền quyết định ba người sẽ ở trong n Môn Quan nghỉ ngơi hai ngày, dù sao mình cơ bản đã thoát khỏi sự truy nã của Hung Nô Vương, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục cải trang tiếp, bởi vì thật sự có thể miễn đi không ít chuyện phiền toái, hình tượng nhìn như suy nhược của mình trước đó, lại dẫn theo hai người Sở, Ma, khẳng định sẽ làm không ít kẻ nảy lên ý đồ xấu xa.
Mộ Dung Nhan dẫn theo hai người Sở, Ma vào một khách đi3m, nàng uy vũ đứng, trầm giọng hô: "Hai gian thượng phòng."
Hiển nhiên là hai người Sở, Ma một phòng, còn mình một gian phòng.
"Khách...khách quan...Hôm nay là [Khất xảo tiết]...bổn điếm chỉ còn một gian phòng..." Chưởng quỹ run run đáp.
"Ngươi đừng lừa ta." Mộ Dung Nhan vác đao đặt lên quầy.
"Là thật! Đây là sự thật! Không bằng...khách quan đi nhà khác hỏi lại xem?" Chưởng quỹ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.
Mộ Dung Nhan nhíu mày, xoay người muốn đi.
"Thôi, một gian thì một gian, ta mệt chết được, ta không muốn đi nữa...." Sở Hạ Đề sức cùng lực kiệt nói.
Mộ Dung Nhan nhìn về phía Sở Hạ Đề, lại nhìn Ma Da Đồng cũng vẻ mặt mỏi mệt, liền đành phải nói: "Vậy thì lấy một gian đi."
"Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi khách đi3m khác nhìn xem còn có phòng trống không." Mộ Dung Nhan nói với hai người Sở, Ma.
Ngay khi vừa tiến phòng, hai nàng đã tê liệt ngã xuống giường.
"Đi đi, đi đi, lát nữa hẵn về, lúc xuống ngươi gọi tiểu nhị đem một ít nước ấm vào." Sở Hạ Đề vô lực phất tay với Mộ Dung Nhan, một đường này thật sự chạy vội, nàng chỉ cảm thấy xương sống, eo và lưng đau nhức, cảm giác như muốn rời ra từng mảnh.
"Biết rồi." Mộ Dung Nhan đóng cửa phòng, liền xuống lầu dặn chưởng quầy, cũng ám chỉ hắn, nếu dám nảy sinh sắc tâm gì, thì cứ chờ bị ta thiên đao vạn quả làm đồ nhắm rượu đi.
Chưởng quầy kinh sợ đáp ứng toàn bộ, hắn nghĩ, cho dù ta có ăn gan báo mật gấu cũng không dám chạm vào nữ nhân của đại gia ngài...
Một Dung Nhan gần như lật tung hơn nửa cái n Môn Quan, dĩ nhiên mọi khách đi3m đều đầy ngập khách, về phần lý do, không phải chỉ là một cái [Khất xảo tiết] sao...Đây là có bao nhiêu đôi hữu tình muốn gặp gỡ ngày hôm nay chứ...Chẳng qua hoa đăng đêm nay cũng không tệ, đã lâu chưa thấy hoa đăng của Yên quốc, buổi tối có thể dẫn hai người kia cùng đi xem
Một Dung Nhan vừa nghĩ đến hoa đăng, lại nhớ đến lần thả hoa đăng nước cùng Lãnh Lam Ca nhiều năm trước, nàng nghĩ đến khi đó mình cùng Ca nhi ở bên bờ sông thân thiết triền miên, nhưng hôm nay người ở đâu?
Mộ Dung Nhan không khỏi ngửa đầu thổn thức, Ca nhi, ta sắp trở về, nàng vẫn khoẻ chứ?
Mộ Dung Nhan vẻ mặt thương cảm trở về khách đi3m, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Bên trong truyền đến giọng khẩn trương của Sở Hạ Đề: "Là ai?"
"Là ta, ta có thể vào không?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Không được vào! Ngươi ở bên ngoài chờ! Chúng ta...chúng ta đang thay y phục." Sở Hạ Đề dồn dập nói.
"Ồ, vậy ta ở dưới lầu chờ các ngươi." Mộ Dung Nhan nói xong liền xoay người xuống lầu ngồi, chưởng quầy vội vàng chào đón, bưng trà rót nước cho nàng.
"Đại gia, thật có phúc!" Chưởng quầy vừa châm trà cho Mộ Dung Nhan, vừa nịnh nọt cười nói.
"Cái gì mà có phúc?" Mộ Dung Nhan khó hiểu hỏi.
"Có thể lấy được hai vị kiều thê như thế, chẳng lẽ không phải có phúc sao?" Chưởng quầy cười càng ẩn ý.
"Ngươi đừng nói lung tung, các nàng là muội muội của ta, cũng không phải thê tử." Mộ Dung Nhan nhíu mày.
"Muội muội? Ta thấy không giống...lại nói, nào có ai ngủ cùng một gian phòng với muội muội..." Thật ra Chưởng quầy muốn hỏi kinh nghiệm của Mộ Dung Nhan, hắn thấy một người tướng mạo hung ác như Mộ Dung Nhan cũng có thể có hai vị mỹ nhân làm bạn, mình không có lý do gì đến tuổi 30 rồi mà còn độc thân.
"Nếu ngươi còn nói nhiều nữa, cẩn thận ta cắt bỏ đầu lưỡi của ngươi." Cuối cùng Mộ Dung Nhan không kiên nhẫn, trích dẫn danh ngôn của Sở Hạ Đề.
"Dạ dạ dạ!" Chưởng quầy sợ tới mức lập tức rời xa Mộ Dung Nhan.
Khi Mộ Dung Nhan cùng chưởng quầy nói chuyện, hai người Sở, Ma cũng xuống lầu, hai người đã thay phục sức của Yên quốc, một người xinh đẹp linh động, một lại ôn nhu đáng yêu, làm cho không ít nam tử trẻ tuổi chung quanh đều đứng dậy muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng sau khi thấy Mộ Dung Nhan đứng lên, đều từng người an phận ngồi trở về.
"Thế nào? Bổn tiểu thư mặc phục sức của Yên quốc các ngươi cũng xinh đẹp đấy chứ?" Sở Hạ Đề nháy mắt hỏi Mộ Dung Nhan.
"Ngươi...nào có ai lại tự khen mình xinh đẹp..." Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương của mình, nàng dừng một chút, khẽ cười nói: "Chỉ có thể nói, không đến mức làm mất thể diện của ta."
"Xuỳ, bộ dáng hiện nay của ngươi, ngươi còn tưởng mình rất tuấn tú sao?" Sở Hạ Đề thấp giọng mỉa mai.
Mộ Dung Nhan không để ý chút nào, nói với Ma Da Đồng: "Biểu muội, bộ y phục này của ngươi đẹp lắm....Càng thấy giống mẫu phi của ta..." Dù sao trong ấn tượng của Mộ Dung Nhan, Ma Ny Lan vẫn đều mặc y sam của Yên quốc chứ không phải Lâu Lan, cho nên hôm nay sau khi nàng thấy Ma Da Đồng liền nhịn không được nói ra.
Ma Da Đồng nghe Mộ Dung Nhan khen mình, mặt hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu nhẹ giọng nói cảm ơn.
Sở Hạ Đề thấy Mộ Dung Nhan không chịu khen mình, ngược lại đi khen Ma Da Đồng, lập tức liền tiến lên hung hăng dẫm vào chân Mộ Dung Nhan, vừa đạp vừa dường như không có việc gì nói: "Ta sắp chết đói rồi, Yên quốc các ngươi có đồ ăn ngon gì, ngươi mau dẫn chúng ta đi ăn đi."
"Ta sẽ! Ta sẽ dẫn! Muội muội ngoan, ngươi mau nhấc chân lên!" Mộ Dung Nhan nghe răng trợn mắt nói.
"Phì, ai là muội muội ngươi." Sở Hạ Đề oán hận nói, nhẹ nhàng dời chân đi.
Đợi ba người Mộ Dung Nhan đi rồi, ai nấy trong khách đi3m đều lắc đầu thở dài, đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là hai đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Mộ Dung Nhan đưa hai người Sở, Ma đến tửu lầu Tinh Mãn Lâu lớn nhất ở n Môn Quan.
Thời điểm vào tửu lâu, Mộ Dung Nhan liền phát giác một bàn bốn người ở bàn phía Tây nhìn mình rồi khe khẽ bàn luận gì đó, xem ra đều là những người biết võ công.
Mộ Dung Nhan cũng không muốn chọc phiền toái, vừa định cùng hai người Sở, Ma nói đổi nơi khác ăn, không ngờ Sở Hạ Đề đã ngồi xuống trước.
Mộ Dung Nhan cũng đành phải ngồi cùng, gọi một bàn món ngon, nhưng sau lưng vẫn không được tự nhiên, nàng biết người ngồi bàn kia vẫn còn đang nhìn mình.
Qua không lâu, có một người trong số bốn người đứng dậy, đi về phía bàn mình, vẻ mặt Mộ Dung Nhan đề phòng, nắm chặt bội đao bên hông.
Chỉ thấy người này trường mi tuấn mục, ngũ quan rõ ràng, nhìn như không giống kẻ xấu.
Trong thời gian ngắn, Mộ Dung Nhan không biết người này tới tìm mình là muốn làm gì.
Người nọ nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi là Ác đao Mã Khuê?"
Mộ Dung Nhan sửng sốt, Mã Khuê đã bị mình đánh chết nhiều năm trước, vì cái gì lại hỏi như vậy?
Người nọ thấy Mộ Dung Nhan vừa nghe đến tên Mã Khuê, vẻ mặt thoáng biến sắc, lại im lặng không nói liền tưởng nàng cam chịu, lập tức phẫn nộ quát: "Ác tặc! Chịu chết đi!" Nói xong liền rút bảo kiếm bên hông ra đâm về phía Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan vội vàng rút đao ra chắn, hét lớn: "Ta không phải Mã Khuê, ngươi nhận lầm người rồi!"
Người nọ thấy Mộ Dung Nhan cũng dùng đao, lại thấy nàng bộ dáng hung thần ác sát như thế, hai cô nương kia nhất định cũng là bị bắt cóc, làm sao chịu tin, các chiêu kiếm càng trở nên hung mãnh.
Sở Hạ Đề thấy người nọ đột nhiên kêu Mộ Dung Nhan là ác tặc, còn rút kiếm đâm về phía nàng, vừa định đứng lên quát lớn người nọ vì cái gì không phân biệt tốt xấu lại đi đánh người, đầu vai của mình đã bị người đè lại, chỉ thấy có ba người đứng phía sau mình và Ma Da Đồng, nhẹ giọng nói: "Hai vị cô nương không phải sợ, chúng ta là [Yên sơn tứ hiệp], chắc chắn sẽ diệt trừ tên ác tặc này, cứu nhị vị cô nương ra."
"Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì." Sở Hạ Đề hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, chẳng qua nàng thấy thân thủ người nọ đánh không lại Mộ Dung Nhan, liền nói: "Các ngươi nhận sai người rồi, mau bảo bằng hữu của ngươi dừng tay lại, hắn đánh không lại nàng."
"Biểu ca...Hắn không phải ác tặc." Ma Da Đồng cũng khẩn trương nói.
Ba người không khỏi cảm thấy kỳ quái, hai vị cô nương mỹ mạo này vì cái gì phải nói đỡ cho kẻ xấu xa tướng mạo hung ác này, cho dù hắn không phải Mã Khuê thì cũng nhất định là loại cùng hung cực ác.
Nhưng đúng như lời cô nương này nói, mới trong chốc lát, Mộ Dung Nhan đã đánh bại người nọ, đến không chống đỡ được.
Một người lớn tuổi nhất trong số ba người lên tiếng: "Tam đệ, ngươi đi lên giúp Tứ đệ đi."
"Được." Nói rồi, một nam tử sắc mặt lạnh lùng rút ra một cây trượng bằng huyền thiết sau lưng ra, nhảy đến đằng sau Mộ Dung Nhan, cùng tên Tứ đệ kia tiền hậu giáp kích Mộ Dung Nhan.
"Ta không phải Mã Khuê! Mã Khuê đã bị ta tự tay đánh chết!" Mộ Dung Nhan lại kêu to giải thích.
"Hừ, trên thế gian nào có chuyện trùng hợp như thế chứ!" Vị Tam đệ kia lạnh lùng nói, côn sắt trên tay đánh về phía Mộ Dung Nhan.
Lúc này Mộ Dung Nhan không hiểu thế nào lại tự dưng bị hai người giáp công, lại không hề nghe mình giải thích, trong lòng căm tức, mình lại dùng đao cũng cực kỳ không thuận tay, trong thời gian ngắn, bị côn sắt của Tam đệ kia đánh trúng vài lần.
Sở Hạ Đề nóng nảy, rút ra kiếm bạc bên hông, vọt lên, quát với Tam đệ kia: "Ngươi dựa vào gì mà đánh nàng?"
Tam đệ kia sửng sốt, chẳng lẽ mình thực sự nhận sai người?
Thoáng sững sờ, Mộ Dung Nhan đánh một chưởng vào giữa ngực hắn, mạnh mẽ đánh văng trường côn trong tay hắn ra.
Tam đệ kia té xuống mặt đất, điên cuồng phun mấy búng máu tươi.
Hai người kia vội vàng nâng Tam đệ dậy, trong đó có một người thanh niên để hai chòm râu, nhìn qua giống một vị thư sinh, thất vọng chỉ vào Sở Hạ Đề quát: "Cô nương này! Sao ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Vì sao phải giúp đỡ một kẻ ác?!"
"Phi, các ngươi vô duyên vô cớ đánh người, mới là kẻ ác!" Sở Hạ Đề phản bác.
Mộ Dung Nhan ném đao trong tay đi, nhặt trường côn của Tam đệ lên, cả giận nói: "Ta và các ngươi không oán không cừu, các ngươi lại hết lần này tới lần khác ép buộc, bốn người các ngươi cùng lên đi, ta cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Dương gia thương pháp!"
"A phi! Chỉ bằng kẻ đại gian đại ác như ngươi mà cũng xứng với Dương gia thương?!" Vị thanh niên nhìn qua hào hoa phong nhã kia bỗng nhiên nổi giận, rút ra một chiếc thiết phiến (quạt sắt) đánh tới Mộ Dung Nhan.
"Hừ, để cho các ngươi mở rộng tầm mắt!" Mộ Dung Nhan lấy côn thay thương, vung lên theo thế cầm thương, đâm thẳng về phía ngực người nọ, chỉ một chiêu mà hất bay thiết phiến trong tay kẻ đó.
"Nhị đệ, ngươi không phải đối thủ của hắn!" Vị nam tử trung niên kia vung thiết trượng trong tay lên, chặn lại công kích của Mộ Dung Nhan, lại duỗi một tay ra kéo Nhị đệ ra phía sau mình.
Khoảnh khắc côn bổng trong tay Mộ Dung Nhan cùng thiết trượng trong tay gã trung niên kia đụng vào nhau, không khỏi cảm thấy tay run lên, suýt nữa tuột tay, nàng thầm nghĩ, nội lực của người này thật mạnh.
Nhưng Mộ Dung Nhan không sợ mà ngược lại càng giận, dùng hết mười thành nội lực, đem bảy mươi hai chiêu Dương gia thương pháp đánh uy vũ, thế không thể đỡ.
Mà trung niên nhân kia ngay từ đầu vẻ mặt khiếp sợ, đến sau đó vẻ mặt mang ý cười, hắn bỗng nhiên nhảy về phía sau mấy bước xa, nói với Mộ Dung Nhan: "Không cần đánh! Là chúng ta đắc tội!"
Hắn xoay người nói với ba người kia: "Các huynh đệ, là chúng ta nhận sai người!"
Nhị đệ kia vẻ mặt không thể tin được, hắn thì thào lẩm bẩm: "Không có khả năng....sao có thể?"
"Vị huynh đài này, vừa rồi tưởng lầm ngươi là kẻ xấu, thật thất kính!" Trung niên nhân kia ôm quyền nói: "Tại hạ Yên sơn Tiết Nghĩa."
Mộ Dung Nhan vốn không phải người trong giang hồ, lại rời đi Trung Nguyên mấy năm, tất nhiên là không biết đại danh của vị Yên sơn Tiết Nghĩa này.
Yên sơn Tiết Nghĩa, cũng có danh xưng là "Đoạt mệnh trượng Tiết Nghĩa", là người đứng đầu trong "Yên sơn tứ hiệp."
Vài năm qua triều đình náo động, ngoài có chiến tranh, trong có cung đấu, quan viên đấu đá, thiên tai không ngừng, một số nơi trong Yên quốc đã có vài cỗ thế lực giang hồ nhân thời thế mà nổi dậy mang danh thay triều đình thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà trong đó Yên sơn Tiết Nghĩa chính là người nổi bật nhất, thật sự có thể nói là một vị đại hiệp khách, vì nước vì dân.
Vừa rồi tứ hiệp thấy Mộ Dung Nhan mang theo hai người Sở Ma, nhìn bên ngoài hắn cực kì giống tên "Ác đao Mã Khuê" mất tích mất năm trước, nghĩ hẳn là hắn chạy đến Yên Môn quan làm xằng làm bậy, thế nên mới ra tay.
Mặc dù Mộ Dung Nhan thấy Tiếu Nghĩa xin lỗi mình, nhưng tự dưng bị hiểu lầm trong lòng vẫn thực sự không thoải mái, lạnh lùng liếc Tiết Nghĩa một cái, ném trường côn trong tay, dẫn hai người Sở, Ma muốn rời đi.
"Khoan đã, vị huynh đài này!" Tiết Nghĩa vừa thấy Mộ Dung Nhan muốn đi, vội vàng gọi lại.
"Thế nào, còn muốn đánh với ta một trận mới cho ta đi sao?" Mộ Dung Nhan trợn mắt nói.
"Mới vừa rồi do huynh đệ chúng ta sai, không bằng Tiết mỗ làm chủ, thỉnh huynh đài ăn một bữa, uống chén rượu, xem như chúng ta nhận lỗi, thế nào?" Tiết Nghĩa khiêm tốn hữu lễ ôm quyền nói.
Mộ Dung Nhan thấy Tiết Nghĩa lại xin lỗi, nếu mình còn không cảm kích, không khỏi có điểm hẹp hòi, liền quay đầu nói: "Vậy được rồi."
Tứ hiệp chọn một chỗ tốt, gọi mấy vò rượu mạnh ngon nhất.
Tiết nghĩa tự mình rót rượu cho Mộ Dung Nhan, nói với ba người bên mình: "Chúng ta đắc tội với vị thiếu hiệp này, các ngươi theo huynh trưởng cùng kính vị thiếp hiệp này đi."
Ba người kia cũng không tình nguyện cầm lấy chén, theo Tiết Nghĩa cùng ngửa đầu uống chén rượu này.
Mộ Dung Nhan uống tượng trưng một ngụm, rồi để xuống.
Sở Hạ Đề lại nói: "Để ta nếm thử rượu của Yên quốc các ngươi." Xong trực tiếp đoạt lấy bát của Mộ Dung Nhan, nhưng chỉ uống một ngụm còn lập tức bị thứ rượu mạnh này làm cho nghẹn ngào ho khan, khuôn mặt sặc đến đỏ bừng.
"Ha ha ha ha, rượu này còn mạnh hơn rượu sữa ngựa của Mạc Bắc các ngươi!" Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng Sở Hạ Đề bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, cuối cùng bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Mộ Dung Nhan chưa phát giác bởi vì sớm chiều ở chung với Sở Hạ Đề ba năm, hơn nữa nàng ấy sớm biết được thân phận chân chính của mình, nên cũng không để ý chuyện nam nữ khác biệt, một vài động tác của mình với nàng ấy đã theo bản năng thân mật khăng khít.
Tứ hiệp thấy hành vi cử chỉ hai người thân mật tự nhiên như thế, không khỏi cùng tấm tắc nghĩ lạ, vị thiếu hiệp có tướng mạo hung ác này hẳn có chỗ hơn người, mới có thể cưới được một vị kiều thê thế này, cũng không biết vị thiếu nữ an tĩnh kia lại là người nào của thiếu hiệp này?
"Hoá ra thiếu hiệp cưới một vị cô nương Hung Nô làm vợ." Tiết Nghĩa nói, hắn nghe được đối thoại của hai người, liền biết vị thiếu nữ mỹ diễm này không phải người nước Yên mà là người Hung Nô ở Mạc Bắc.
Mộ Dung Nhan sắc mặt quẫn bách, lại không giải thích gì, chỉ nhàn nhạt nói, "Ta chưa cưới vợ."
Sở Hạ Đề hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, cũng nói, "Ta cũng chưa gả chồng."
Tiết Nghĩa thấy hai người như vậy, thì lại cho rằng đôi tiểu phu thê giận dỗi, lập tức hơi hơi mỉm cười, hỏi, "Tiết mỗ chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của thiếu hiệp?"
"Tại hạ Mộ Ngạn." Mộ Dung Nhan nhàn nhạt nói.
"Mộ huynh đệ, vị này chính là nhị đệ của ta, ta là quân sư của Yên Sơn, Dương Đại Hữu.
Vị này chính là Tam đệ của ta, nhân xưng tiểu phi long Sử Phong, con cháu của Cửu văn long Sử Tiến.
Vị này chính là Tứ đệ của ta, Chúc Viễn Sơn, từ nhỏ đi theo ta vào nam ra bắc, hành hiệp trượng nghĩa, tính tình có hơi nóng nảy, vừa rồi không hỏi rõ ràng đã động thủ với Mộ huynh đệ, thật sự xin lỗi." Tiết Nghĩa chỉ vào từng người giới thiệu với Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm thanh niên có hai chòm râu, đột nhiên hỏi, "Ngươi tên gì?"
"Dương Đại Hữu." Thanh niên nói, hắn cũng không rõ, vì sao Mộ Dung Nhan lại biết Dương Gia Thương pháp.
"Dương Đại Vi là gì của ngươi?" Mộ Dung Nhan hỏi.
Dương Đại Vi vừa nghe đến cái tên này, lập tức đứng lên, run giọng hỏi, "Ngươi..
Ngươi biết đệ đệ ta?"
Mộ Dung Nhan cũng đứng lên, hỏi, "Ngươi thật sự là huynh trưởng của Dương đại ca? Vậy vì sao ngươi không dùng Dương Gia Thương pháp?"
Dương Đại Hữu thở dài, nói, "Ta cùng Đại Vi một người thiện văn, một người thiện võ, ta không có thiên phú tập võ, học không được Dương Gia Thương pháp, chỉ có Đại Vi học được toàn bộ, đáng tiếc hắn chết trận sa trường...!Hắn không cưới vợ sinh con, ta còn tưởng rằng Dương Gia Thương pháp sẽ thất truyền từ đây, ngươi..
Ngươi sao lại học được 72 lộ Dương Gia Thương pháp?"
"Đúng là do Dương đại ca dạy ta!" Mộ Dung Nhan tưởng tượng đến Dương Đại Vi vì mình mà chết, hốc mắt không khỏi đỏ bừng.
"Nhưng Dương Gia Thương pháp không được truyền ra ngoài, ngươi nhất định đối với đệ đệ ta mà nói là người rất quan trọng phải không?" Dương Đại Vi nhìn Mộ Dung Nhan nhắc tới đệ đệ mà hốc mắt đều đỏ lên, câu nào cũng nhắc Dương đại ca, lập tức có cảm giác rất thân thiết với Mộ Dung Nhan.
"Ta..
Ta..
do ta hại hắn, nếu không phải vì cứu ta, hắn cũng sẽ không chết..." Mộ Dung Nhan hồi tưởng một màn lúc Dương Đại Vi qua, nước mắt nghẹn ngào ướt đầy vạt áo.
Tứ hiệp vừa thấy Mộ Dung Nhan trông như hán tử hung ác tục tằn mà lại lã chã rơi lệ như vậy, xem ra cũng là người có cá tính, không khỏi lại thêm vài phần hảo cảm.
Dương Đại Hữu nói, "Đệ đệ của ta trung hậu thành thật, làm người ngay thẳng, ngươi đã là người mà hắn không tiếc tánh mạng để cứu, vậy ngươi về sau cũng là huynh đệ của Dương Đại Hữu!"
Lúc này, Chúc Viễn cũng bưng lên một chén rượu, hắn nói, "Mộ huynh đệ, mới vừa rồi là ta lỗ mãng, ngươi là người tốt, ta