Sau khi xuống lầu, Mộ Dung Nhan ôm quyền nói với Tứ Hiệp, "Đa tạ bốn vị đại hiệp đêm qua đã khoản đãi, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, ta phải đi rồi.
Chúc Viễn Sơn đáp, "Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Thân thể của đệ muội không phải không khoẻ sao?".
harry potter fanfic
"Nếu như nàng ấy không muốn đi, liền phiền bốn vị đại hiệp chiếu cố thêm mấy ngày..." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.
"Biểu ca! Ngươi nói cái gì?! Ngươi sao có thể bỏ lại Hạ Đề tỷ tỷ!" Ma Da Đồng chưa từng tức giận cũng tức giận rồi, làm sao Mộ Dung Nhan lại trở nên tuyệt tình như vậy.
Tiết Nghĩa đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, đột nhiên cầm cây thiết trượng đánh về phía Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị trúng mấy phát, mặc dù lúc này Tiết Nghĩa chưa dùng tới nội lực, nhưng cái gậy này đánh vào người cũng vô cùng đau đớn.
Mộ Dung Nhan che mặt, quát to, "Ngươi..
Sao ngươi lại đánh ta?!"
"Hừ, trong đời Tiết mỗ hận nhất là hai loại người, một là kẻ trộm cắp, hai chính là hạng người bỏ rơi vợ con như ngươi! Cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, thế mà lại coi trọng loại người như ngươi, cũng thật sự là ông trời mù đôi mắt chó!" Tiết Nghĩa càng nghĩ càng giận, lập tức đuổi theo đánh Mộ Dung Nhan khắp phòng.
"Đại ca! Bớt giận! Mộ huynh đệ hẳn là nhất thời nói nhảm! Chúng ta có chuyện từ từ nói!" Dương Đại Hữu nhìn Mộ Dung Nhan bị đánh đến không chịu nổi, vội vàng đứng ra hoà giải.
"Tức chết Tiết mỗ! Nếu Tiết mỗ mà có nhi tử như ngươi, nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi!" Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan thở phì phò nói.
"Tiết đại ca còn trẻ như vậy, làm sao lại có thằng con hỗn trướng bất tài như thế này được chứ." Lúc này, Sở Hạ Đề từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nàng nhìn thấy Tiết Nghĩa hung hăng đánh Mộ Dung Nhan một trận, xem như ủy khuất vừa rồi của chính mình đã được xả giận.
"Đệ muội, lần sau nếu tiểu tử này lại bắt nạt ngươi, ngươi liền nói với Tiết đại ca, đại ca sẽ đánh gãy chân hắn." Tiết Nghĩa nói với Sở Hạ Đề.
Hắn bị tiếng Tiết đại ca của Sở Hạ Đề làm cho thoải mái, kỳ thật Tiết Nghĩa bây giờ đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nếu thành gia sớm thì thậm chí có thể làm cha của Mộ Dung Nhan.
"Miệng nói không có căn cứ, Tiết đại ca phải cùng muội kết nghĩa mới đúng." Sở Hạ Đề đảo mắt, vừa cười vừa nói.
Mộ Dung Nhan sau khi nghe xong, trong lòng âm thầm kêu khổ, Sở Hạ Đề này..
Thế mà lại còn tìm chỗ dựa cho mình..
"Ha ha ha, thú vị thú vị! Nếu đệ muội không ngại kết nghĩa cùng bốn đại lão thô thiển chúng ta, đương nhiên là cầu còn không được!" Tiết Nghĩa ngửa mặt lên trời cười to nói.
"Đương nhiên là không ngại, về sau mong bốn vị đại ca ra mặt giúp Tiểu Đề nhiều hơn! Đúng rồi! Đồng muội muội cũng cùng kết bái đi! Nếu bị khi dễ, bốn vị đại ca cũng sẽ trút giận cho ha?" Sở Hạ Đề mỉm cười kéo tay Ma Da Đồng đi tới trước mặt Yên Sơn tứ hiệp.
"Đây là chuyện đương nhiên!" Tiết Nghĩa cười nói.
Dương Đại Hữu đồng tình nhìn Mộ Dung Nhan một chút, liền cũng hấp tấp chạy tới kết bái.
Mộ Dung Nhan thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ Yên Sơn tứ hiệp đều thành người một nhà với Sở Hạ Đề và Ma Da Đồng, có thể đối phó với người ngoài là nàng như một ác nhân...
Kết bái xong, Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, nói với hai người Sở, Ma "Ngũ muội, Lục muội, ngày sau nếu có người khi dễ các ngươi, cứ việc nói cho đại ca, cây thiết trượng của đại ca tuyệt đối không lưu tình!"
"Đa tạ đại ca." Sở Hạ Đề nhìn qua Mộ Dung Nhan bị đánh đến sưng mặt mũi, thầm nghĩ, hừ, gặp báo ứng đi, ai bảo ngươi vừa rồi vô tình với ta như vậy...
Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ xoa xoa chỗ bị đau, lại một mình đi ra ngoài.
Tiết Nghĩa người này..
Thật đúng là đem mình thành nhi tử để dạy dỗ...!Chờ mình khôi phục thân phận Hoàng tử, nhất định phải cẩn thận trừng trị hắn!
Mộ Dung Nhan vừa đi, nhìn thấy một hài tử bảy tám tuổi đang tập võ giữa sân luyện võ Yên Sơn, thấy hắn lúc thì cầm một cây thiết trượng vung tới vung lui, lúc lại khua lên khua xuống một cây gậy gỗ, chỉ một lúc sau lại lấy ra kiếm đâm mấy đường kiếm.
Mộ Dung Nhan ở một bên nhìn thật lâu, phát hiện đứa bé trai này mặc dù côn bổng công phu quyền cước mọi thứ đều không tốt, nhưng thần sắc lại chuyên chú, cực kỳ giống bộ dáng luyện võ của mình khi còn bé.
"Ngươi học hỗn tạp như vậy, cuối cùng cái gì cũng học không được." Mộ Dung Nhan cuối cùng mở miệng nói ra.
Cậu bé nhìn thấy Mộ Dung Nhan, đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, hắn đáp, "Đại bá bá, Tam thúc thúc cùng Tiểu thúc thúc đều muốn khảo sát ta, ta đều phải học..."
"Ngươi tên là gì?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Dương Trung." Cậu bé đáp.
[Tác giả: không biết mọi người có quen thuộc tên này hay không,trước đó ta đến cùng là chôn giấu bao nhiêu phục bút.
Xem thêm Chương 02: Vô Tự Bi ]
Mộ Dung Nhan trầm ngâm một lát, sau đó nhảy vào trong sân luyện võ, tiện tay cầm cây thương dài, nói với Dương Trung, "Ngươi đã họ Dương, vậy nên học thương pháp Dương gia, những cái khác đều không cần học nữa."
"Cha ta hắn không biết thương pháp Dương gia." Dương Trung cúi đầu nói.
Mộ Dung Nhan ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Dương Trung nói, "Ngươi phải học thật tốt thương pháp của Dương gia, ngươi phải nhớ kỹ Dương Đại Vi."
Nói xong, Mộ Dung Nhan liền cuốn lên một đường thương hoa, chuyển thân mình theo thương, chỉ thấy đầu thương vẽ ra vô số đường vòng cung, tiếng gió cuồng phong, nước chảy mây trôi, chiêu thức linh động, biến ảo khó lường, bước chân vững vàng mạnh mẽ, bắn ra vô số tia sáng nhỏ hồng hồng, múa chính là 36 chiêu thức thương pháp Dương Đại Vi dạy mình lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, Dương Trung xem đến trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy võ công lợi hại nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mộ Dung Nhan thu lại thương, hốc mắt đã đỏ, trong lòng nàng không khỏi thì thầm, Dương đại ca, hoá ra ở trong cõi vô định ngươi cho ta học được thương pháp Dương gia, chính là vì một ngày kia có thể truyền cho hậu nhân của ngươi, ân cứu mạng của ngươi ta không thể báo đáp, nhưng ta chắc chắn dốc hết toàn lực đem thương pháp Dương gia của ngươi đều dạy cho đứa nhỏ này.
Nàng nhìn Dương Trung, cao giọng nói, "Đây là thiên hạ vô song Dương gia thương pháp của Dương gia ngươi!"
Dương Trung nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, nửa ngày, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói, "Xin sư phụ dạy ta!"
Mộ Dung Nhan vội vươn tay đỡ Dương Trung dậy, nàng nói, "Ngươi quỳ nhầm người, thương pháp này vốn chính là của Dương gia ngươi, ta chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi."
Nhưng bởi vì Dương Trung tư chất kém cỏi, tuổi lại còn nhỏ, gần như không có võ học căn bản gì, Mộ Dung Nhan liên tục dạy vài ngày, Dương Trung ngay cả ba mươi sáu chiêu thức đường thương pháp đều không nhớ kỹ, chớ nói đến muốn để hắn sử dụng lưu loát như nước chảy mây trôi.
Mộ Dung Nhan nhìn Dương Trung mặc dù ra sức chăm chỉ múa thương, nhưng lại luôn nhớ không rõ chiêu thức, không khỏi thầm nghĩ, ta đây phải dạy tới khi nào mới có thể đi a...
Cũng may Dương Trung rất chăm chỉ, bằng không, Mộ Dung Nhan thật muốn từ bỏ.
Mộ Dung Nhan có thể dạy Dương Trung thương pháp Dương gia, cảm kích nhất đương nhiên là Dương Đại Hữu, hắn vẫn kiên trì để cho nhi tử của mình bái Mộ Dung Nhan làm sư phụ, hắn nói, "Là ta làm cha vô dụng, không dạy được thương pháp Dương gia cho hắn, nếu ngươi làm sư phụ của Trung nhi, đó chính là một ngày làm thầy, cả đời làm cha, mong rằng Mộ huynh đệ thay ta làm cha, dạy được Trung nhi thương pháp, ta cũng chắc chắn dạy Trung nhi đối đãi kính trọng ngươi như cha ruột!"
Mộ Dung Nhan vốn định từ chối, nàng chỉ cảm thấy lời nói Dương Đại Hữu quá nặng nề, mình còn còn trẻ như vậy...!Không cần có người đem mình làm cha mà kính trọng...
Nàng lúc này còn không biết, nàng đã có một cái nữ nhi gọi Mộ Dung Doanh.
Nhưng tiểu quỷ Dương Trung này vẫn luôn dập đầu với mình không chịu đứng dậy, cái nho nhỏ trán đã đập đến hơi sưng đỏ, làm nàng không đành lòng, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Mà Mộ Dung Nhan có thể lưu lại, vui vẻ nhất đương nhiên không ai ngoài Sở Hạ Đề, mỗi lần nàng thấy Mộ Dung Nhan ra ngoài dạy Dương Trung luyện thương, liền lập tức kéo Ma Da Đồng quấn lấy Yên Sơn tứ hiệp, để bọn hắn kể cho kiến thức về Yên Kinh.
"Tiết đại ca, mấy nhi tử của Hoàng Đế Yên quốc là người như thế nào?" Sở Hạ Đề nâng cằm lên hỏi.
"Vấn đề này của muội làm khó Tiết mỗ rồi, Tiết mỗ chỉ là người trong giang hồ, chuyện trong triều đình, Tiết mỗ không biết, cũng không hứng thú biết." Tiết Nghĩa thản nhiên nói.
Sở Hạ Đề nghe xong, sắc mặt lập tức có chút mất mát, vốn còn nhân cơ hội nghe xem có chuyện gì liên quan đến tên đầu gỗ kia không.
Lúc này, Chúc Viễn Sơn xen vào nói, "Hừ, nói đến nhi tử của lão Hoàng đế, ngoại trừ Tề vương, không có một ai tốt cả."
Sở Hạ Đề nghe được Chúc Viễn Sơn ngay cả Mộ Dung Nhan cũng mắng, âm thầm cảm thấy không vui, ngoài mặt lại bất động thanh sắc hỏi, "Thất hoàng tử của các ngươi đều tử chiến sa trường vì Yên Quốc, chẳng lẽ trong mắt con dân Yên Quốc, cũng không tính là anh hùng?"
"Ngũ muội, có điều muội không biết, cái chết của Thất điện hạ là tự làm tự chịu, nghe nói ngày đó hắn vi phạm mệnh lệnh, thân là thủ tướng Khố Luân, lại bỏ thành mà đi, may mà tâm tư Hung Nô hôm đó đều đặt ở trận chiến Khoa Bố Đa, bằng không thừa dịp đánh vào Khố Luân, vậy mới thật sự là vừa mất phu nhân lại thiệt quân*...!Huống chi, nghe nói hắn cũng là phạm tội, mới bị bệ hạ trách phạt đến Mạc Bắc đánh trận, vốn là muốn lấy công chuộc tội, ai biết chính số mệnh hắn không tốt..." Chúc Viễn Sơn không chút nào đồng tình nói.
(*) vừa mất phu nhân lại thiệt quân chỉ tiền mất tật mang mất cả chì lẫn chài.
Sở Hạ Đề nghe, không khỏi thầm nghĩ, đầu gỗ ơi là đầu gỗ, ngươi giết binh sĩ Hung Nô ta nhiều như vậy, nhưng chúng ta lại kính ngươi là anh hùng, ngươi rõ ràng cứu được nhiều người Yên Quốc như thế, chỉ là vì không tuân thủ mệnh lệnh cứng nhắc kia, mà bọn hắn lại cho rằng ngươi tự mua dây buộc mình, ngươi vì quốc gia của mình trả giá nhiều như vậy...!Cũng mất đi nhiều như vậy...!Có đáng không?
Nhưng nàng vừa nghe đến Mộ Dung Nhan là vì phạm tội mới bị phạt đến Mạc Bắc, liền hiếu kỳ mà hỏi, "Nàng phạm vào tội gì?"
"Haiz, cái này dân chúng Yên Kinh đồn đại có nhiều ý kiến khác nhau, còn chưa kết luận được, nhưng hầu hết đều nói hắn vì ham mê mỹ sắc, gây ra mầm tai vạ...Haiz, cũng không biết bệ hạ lúc ấy vì sao muốn đem Lãnh thiên kim tứ hôn cho hắn, cũng may hắn đoản mệnh...!Bằng không ủy khuất cho Lãnh thiên kim rồi...!Bất quá, bây giờ hết thảy đều đã trở về cát bụi, không nói đến vị Hoàng tử phong lưu đoản mệnh này nữa." Chúc Viễn Sơn cũng không có nhiều hứng thú đi đàm luận vị Thất hoàng tử đã chết nhiều năm này.
Tên đầu gỗ ngay cả mình chủ động ôm ấp yêu thương đều nhất nhất từ chối sẽ ham mê mỹ sắc?
Sở Hạ Đề lắc lắc đầu, lại thầm nghĩ, người đời đều không hiểu rõ ngươi, xem ra cuộc sống trước kia của tên đầu gỗ ngươi cũng không dễ chịu...
Ma Da Đồng cũng mở to hai mắt, không khỏi thầm nghĩ, không nghĩ tới thanh danh của biểu ca ở Yên quốc lại kém như vậy...
- ---------------
"Không đúng, không đúng! Tiểu Trung, ngươi làm gì vậy?! Chiêu này lại sai rồi!" Mộ Dung Nhan quát lớn, nàng cảm thấy kiên nhẫn của mình đã sắp đến giới hạn, nếu không phải vì hổ thẹn với Dương Đại Vi, nàng thật sự muốn phất tay áo rời đi ngay lập tức.
"Xin...!xin lỗi..
Sư phụ.." Dương Trung suy cho cùng vẫn là một cậu bé, bị hung thần ác bá Mộ Dung Nhan quát lớn trên đỉnh đầu, dọa đến nước mắt lăn dài tại chỗ, ngay cả lời nói cũng không thuận.
Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng hoảng sợ của Dương Trung, biết mình quá nghiêm khắc, khẽ thở dài, sắc mặt liền hòa hoãn một chút, nói, "Ài, ngươi luyện tiếp đi."
Mộ Dung Nhan chậm rãi đi xuống núi Yên Sơn, cũng không phải muốn tự mình đi trước, mà là bởi vì trong lòng thực sự cảm thấy phiền muộn, nàng rõ ràng nóng lòng chỉ muốn về nhà, nhưng bất đắc dĩ bị trì hoãn nhiều lần vì việc dạy thương pháp cho Dương Trung, nó chỉ là một cậu bé 8 tuổi, mình không thể so đo oán giận hắn, hiện giờ trong lòng ưu sầu, không có chỗ giải, đành phải xuống núi hít thở không khí, thư giãn một chút.
Đi tới, đi lui, Mộ Dung Nhan chợt nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa truyền đến, nàng vội lặng lẽ