Lãnh Lam Ca ảm đạm thất thần đi ra ngoài điện, bất tri bất giác lại đi tới một ngọn núi giả, nàng hơi sững sờ, nhưng vẫn chậm rãi đưa tay ra khẽ vuốt ngọn núi giả này.
Nàng còn nhớ năm đó mình 15 tuổi, cũng là ở Vị Ương Cung vì người kia ngâm múa một khúc Việt nhân ca, đêm hôm đó mình cùng người kia chính là ở bên cạnh núi giả này thổ lộ tâm ý, mà bây giờ...!Từ lâu cảnh còn người mất, người yêu tất cả đều thay đổi bộ dáng, chuyện của mình với hắn cuối cùng cũng đi đến hồi kết..
Mình rốt cuộc không nghe được câu kia Ca nhi, đừng đi , cũng không còn cách nào nhào vào vòng tay tràn đầy hương hoa lê kia...
"Ca nhi..." Một âm thanh xa lạ mà quen thuộc từ phía sau mình truyền đến.
Lãnh Lam Ca run lên, là ảo giác của mình sao? Làm sao có thể nghe được người kia gọi mình là Ca nhi ?
Nàng chậm rãi quay đầu, chỉ thấy người kia nắm chặt song quyền đứng dưới ánh trăng bạc, kim quan trên đầu nghiêng nghiêng, đang thở hổn hển, tiếng hít thở nặng nề thậm chí rõ ràng còn có thể nghe thấy, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách của hắn lập loè ánh sáng mình chưa từng thấy qua.
"Ngươi tới làm gì?" Lãnh Lam Ca hít sâu một hơi, cuối cùng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất hỏi.
"Ta..
Ta.." Mộ Dung Nhan nghe ngữ khí xa lạ của Lãnh Lam Ca như vậy, liền cúi đầu, không biết nên nói cái gì, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bóng lưng Sở Hạ Đề vì chính mình ngăn trở Mộ Dung Huyền, nàng lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thẳng thắp nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca, sải bước đi về phía nàng.
"Ta chỉ là muốn nói cho nàng biết, vô luận như thế nào, ta vẫn còn yêu nàng!"
Mộ Dung Nhan đối mặt Lãnh Lam Ca, lớn tiếng nói, ôi, năm đó mình không nói ra miệng cho nàng, không nghĩ tới cho đến hôm nay mới nói ra.
"Cho đến bây giờ, ngươi nói với ta những lời này thì có ích lợi gì đây?"
Lãnh Lam Ca cúi thấp đầu xuống, cắn chặt môi dưới, liều mạng nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt liên tục đảo quanh, đây là lần đầu tiên hắn nói ra hai chữ thích mình, nhưng mình đã không chịu đựng nổi rồi.
"Ta chỉ là muốn cho nàng biết tâm ý của ta giờ khắc này, không có gì hơn."
Mộ Dung Nhan cố nén nước mắt, cố gắng nở nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng nói.
Nói xong, nàng thật sâu liếc mắt một cái Lãnh Lam Ca rũ mi liễm mục, xoay người liền nhanh chân rời đi.
Nói ra rồi, câu này sớm nên nói với nàng, chính mình cuối cùng cũng nói ra...
Nếu là ta sớm biết chúng ta càng sẽ như vậy, ta khi đó nên mỗi thời mỗi khắc đều nói cho nàng biết, ta yêu thích nàng, ta yêu thích nàng, yêu thích nàng nhất...
Mộ Dung Nhan ngẩng đầu lên, nỗ lực không cho nước mắt trong hốc mắt chảy xuống.
"Ngốc Tử, đừng đi.."
Trong nháy mắt, Mộ Dung Nhan liền cảm thấy một thân thể mảnh mai dán vào lưng mình, hai tay của nàng xuyên qua sườn eo mình, gắt gao bám thật chặt trên vai mình, Mộ Dung Nhan có thể cảm nhận rõ ràng được nàng đang run rẩy gào khóc trên lưng mình.
Ôi, ta lại làm hại nàng thương tâm khổ sở như vậy...
"Ta cũng yêu ngươi...!Ta yêu ngươi như vậy..." Lãnh Lam Ca đã sớm khóc không thành tiếng.
Mộ Dung Nhan giơ tay lên, gạt đi giọt nước mắt trên gò má, cố gắng nở nụ cười yếu ớt, ngẩng đầu lên cao hơn.
Nàng cũng nói yêu ta...!Nàng cũng nói yêu ta...
Ôi, thế gian này sợ là không có người nào nói thích nhau giống chúng ta như vậy, rồi lại thống khổ như vậy.
Mộ Dung Nhan chậm rãi xoay người, ngưng mắt nhìn hai mắt đẫm lệ Lãnh Lam Ca, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng, nhưng tất cả đều ngạnh ở cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Thật lâu sau, Mộ Dung Nhan đỏ vành mắt, bỗng nhiên quấn lấy thân thể nhỏ yếu Lãnh Lam Ca, không tự chủ được, nụ hôn cuồng bạo đột nhiên rơi xuống trên môi của nàng, cũng không mang theo nửa điểm ôn nhu thương tiếc như ngày xưa, giống như liều mạng, tàn nhẫn mà cướp đoạt từng tấc hơi thở của nàng.
Ca nhi, rất muốn cùng ngươi già đi đến thiên nhai, một cây đàn cổ, một bó hoa lê, mà nàng ngay ở trước mắt ta nhẹ nhàng ca múa mạn vũ...
Ngươi nói, ta còn có thể có cơ hội này sao?
Lãnh Lam Ca bị nụ hôn này của Mộ Dung Nhan làm cho lùi vài bước, chỉ cảm thấy bờ môi đau đớn, cả người run rẩy, giống như muốn nghẹn thở, rõ ràng là cùng người yêu nhất hôn môi, nhưng lại làm người thống khổ đến tim quặn thắt, nụ hôn này lộ ra quyết tuyệt cùng quyết đoán như vậy, giống như đây là nụ hôn cuối cùng của mình và hắn vậy.
Năm đó, hai người ở nơi này như thần tiên quyến lữ giống như nhu tình ôm nhau, duyên định tam sinh, bất tố li thương.
Mà bây giờ, cũng ở nơi này, hai người lại chỉ có thể mang theo khổ sở chịu đựng, liều chết triền miên, lại nhất định phải phân biệt.
Chỉ thán, hướng lai duyên thiển, nại hà tình thâm.
- ------------------------------------------------------------------------------
Vị Ương Cung, ca múa mừng cảnh thái bình, vũ cơ xinh đẹp ca múa ở giữa sân nhẹ nhàng nhảy múa, ống tay áo chầm chậm, đem yến hội hoàn mỹ chia ra làm hai, khiến người ta không thấy rõ tình hình.
Sở Hạ Đề không nghĩ tới tửu lượng Mộ Dung Huyền lại tốt như vậy, mình cũng uống đến đầu óc choáng váng, nhưng sắc mặt hắn vẫn hờ hững, lạnh nhạt đánh giá chính mình, đành phải một là không làm hai là làm đến cùng, trực tiếp kéo theo sứ thần hai nước luân phiên chúc rượu Mộ Dung Huyền.
"Công chúa, bản vương muốn đi ra ngoài xem vương phi của bản vương, thất lễ rồi." Mộ Dung Huyền muốn đứng lên.
"Tề vương Điện hạ chẳng lẽ xem thường bổn cung, hay vẫn là xem thường Hung Nô ta?" Sở Hạ Đề cười híp mắt, mang theo ba phần men say nhẹ nhàng hỏi.
Tại sao tên đầu gỗ chết tiệt còn chưa có trở lại?! Không phải chỉ nói một câu thích sao..
Lại làm lâu như vậy! Hai nàng sẽ không bỏ trốn đi...
Yên Chiêu Đế khẽ nhấp một ngụm rượu, thấp giọng lên tiếng nói, "Lập tức tìm Tương Vương, đem hắn tới Ngự Thư Phòng."
"Rõ." Chỉ nháy mắt, một bóng đen từ phía sau Yên Chiêu Đế đã biến mất.
"Huyền Nhi, nhân gia là khách quý từ xa đến, không nên chậm trễ." Yên Chiêu Đế cao giọng nói với Mộ Dung Huyền.
"Vâng, phụ hoàng." Mộ Dung Huyền đành phải ngồi thẳng người, tiếp tục bồi tiếp vị công chúa Hung Nô đột nhiên quấn lấy mình uống rượu.
"Cao Tuyền, trước khi Tề vương phi trở lại, ca vũ không được phép dừng lại, lại thêm vài người đến nhảy." Yên Chiêu Đế thấp giọng lên tiếng nói.
"Rõ." Cao Tuyền vội vàng cúi đầu đáp lại, ra hiệu với giám sát lễ nghi, để hắn lại đây.
- -----------------------------------------------------------------------------
"Ca nhi, chúng ta cùng nhau chạy chốn có được hay không? Ta không làm Tương Vương, nàng cũng vậy...!Nàng cũng đừng làm Tề vương phi được không?"
Mộ Dung Nhan cuối cùng buông lỏng môi Lãnh Lam Ca ra, nàng nhìn Lãnh Lam Ca bị hôn đến liên tục thở dốc, kìm lòng không được hỏi.
Hoàng đồ bá nghiệp, vinh hoa phú quý, tất cả ta đều không cần! Bởi vì...này thế gian chỉ cần một mình nàng!
Trái tim Lãnh Lam Ca bỗng nhiên đập nhanh một hồi, nàng đột nhiên giương mắt, đối mặt Mộ Dung Nhan, dường như muốn bật ra một chữ được.
Nhưng ánh mắt Lãnh Lam Ca đột nhiên giật giật, lại chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Mình thật sự có thể đi với hắn sao? Còn Ngạn nhi phải làm sao bây giờ...!Hắn còn nhỏ như vậy, lẽ nào phải để hắn mất đi mẫu phi sao?
"Ôi." Mộ Dung Nhan nặng nề thở dài, nàng biết Lãnh Lam Ca do dự, lòng nhiệt tình của mình lập tức hoá thành băng, ai, nàng không muốn, cuối cùng là ta làm người khác khó xử rồi...
"Xin lỗi..
Nàng xem như ta chưa từng nói đi.." Mộ Dung Nhan ảm đạm nói.
"Ngốc Tử, ta..." Lãnh Lam Ca đưa tay vuốt gò má Mộ Dung Nhan, không đành lòng nhìn thấy hắn khổ sở như vậy, nhưng bỗng nhiên sắc mặt nàng biến đổi, hoảng sợ nhìn về phía sau Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan thấy Lãnh Lam Ca biến sắc, bỗng dưng cũng xoay người lại, chỉ lo là bị Tứ ca bắt gặp.
Nhưng chỉ thấy một hắc y, mặt mang mặt nạ bạc đang đứng cách đó không xa nhìn mình cùng Lãnh Lam Ca, cũng không biết đã đứng đã bao lâu.
Người này Lãnh Lam Ca chưa từng thấy, nhưng Mộ Dung Nhan lại biết đây là Ngự Ảnh Vệ của phụ hoàng, nàng biết phụ hoàng muốn tìm mình gây phiền toái, nàng nói với hắc y nhân này, "Ta cùng ngươi đi gặp