Khi Lãnh Lam Ca tâm thần bất an đi trở về Vị Ương Cung, vốn tưởng rằng tiệc rượu đã kết thúc, không nghĩ tới vừa bước vào trong điện, giữa sân vẫn ca vũ không ngừng, người tụ tập khắp nơi, dường như so với lúc mình rời khỏi bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Lãnh Lam Ca chậm rãi đến gần chỗ ngồi của mình, không khỏi hơi kinh ngạc, vị công chúa Hung Nô kia...!chắc là say rồi.
"Tề vương Điện hạ, sao ngươi không uống, ngươi ngay cả ta đều uống không lại, ngươi còn là nam nhân hay không?" Sở Hạ Đề cầm bầu rượu lên rót vào chén rượu của mình, lại rót một nửa ra ngoài.
Mộ Dung Huyền nhíu chặt mày, hắn thực sự là chưa từng thấy qua nữ tử nào phóng túng tuỳ hứng như này, bỗng nhiên có chút đồng tình với Thất đệ, nếu ngày sau hắn thật sự cưới nữ nhân như vậy thì thật là làm hắn không dễ chịu, hắn càng cảm thấy mình may mắn cưới chính là Lãnh Lam Ca hiền lương thục đức, nhưng sao Ca nhi rời đi lâu vậy, điều này làm cho hắn mơ hồ bắt đầu bất an.
"Công chúa điện hạ, ngươi không nên uống nữa."
Sở Hạ Đề bưng chén rượu trong tay bỗng nhiên bị người đè lại, đó là một đôi tay ngọc vô cùng xinh đẹp nhỏ dài, nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, đối mặt dung nhan khuynh thành tươi mát tuyệt tục kia.
Trở lại rồi sao, các ngươi..
Cuối cùng cũng coi như trở lại rồi sao?
"Ca nhi, nàng...Nàng làm sao đi ra ngoài lâu như vậy?" Mộ Dung Huyền đứng lên, sốt sắng hỏi, theo bản năng đưa ánh mắt về phía đối diện, cẩn thận tìm kiếm thân ảnh Mộ Dung Nhan.
"Nơi này quá ngột ngạt, ta chỉ là đi ra ngoài giải sầu thôi." Lãnh Lam Ca nhàn nhạt trả lời.
Mộ Dung Huyền bỗng nhiên siết chặt cổ tay Lãnh Lam Ca, trầm thấp hỏi, "Là một mình nàng sao?"
Lãnh Lam Ca đau đến nhíu mày, vừa định há mồm nói chuyện, chợt thấy Công chúa Hung Nô đứng dậy, đem rượu trên tay hất lên trên mặt Mộ Dung Huyền.
Giữa mày Sở Hạ Đề nổi lên một tia trào phúng, khẽ cười nói, "Ngươi còn là nam nhân hay không? Dông dài như vậy, ngay cả thê tử của mình cũng không tin, vậy ngươi còn có thể tin ai?"
Mộ Dung Huyền trợn mắt trừng mắt về phía Sở Hạ Đề, dù cho hắn lại có thêm tu dưỡng, cũng thật sự có chút phẫn nộ, nữ nhân này lại dám ngang nhiên hất rượu vào mình!
"Làm sao vậy?Đều đứng lên làm gì?" Yên Chiêu Đế chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ở trên long ỷ, mà Mộ Dung Nhan đang yên lặng đứng bên cạnh hắn, thần sắc không nhìn ra hỉ giận.
Sở Hạ Đề cả kinh, mơ mơ màng màng nghĩ thầm, lẽ nào nàng bị phụ hoàng bắt được rồi?
"Trẫm nhìn nha đầu kia hẳn là say rồi, Nhan nhi ngươi trước tiên dẫn nàng trở lại nghỉ ngơi đi, chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, trẫm sẽ phái người đưa Đồng Nhi trở về." Yên Chiêu Đế nhìn sắc mặt ửng hồng của Sở Hạ Đề, lại khẽ liếc nhìn Ma Da Đồng đang ngồi yên tĩnh, nói với Mộ Dung Nhan.
"Vâng, phụ hoàng." Mộ Dung Nhan quay về Yên Chiêu Đế cúi đầu, liền từ thượng vị đi xuống, hướng về phía Hạ Sở Đề.
"Tứ ca, Tứ tẩu, Công chúa say rồi, thần đệ dẫn nàng hồi cung nghỉ ngơi trước."
Mộ Dung Nhan bình tĩnh nói với Mộ Dung Huyền cùng Lãnh Lam Ca, liền nắm tay Sở Hạ Đề dang kinh ngạc vạn phần, xoay người liền muốn rời đi.
Nhưng Sở Hạ Đề cuối cùng là uống quá nhiều, nàng bị Mộ Dung Nhan lôi kéo, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể liền mất trọng tâm, liền nghiêng về phía trước.
Mộ Dung Nhan vội vàng ôm lấy Sở Hạ Đề, ở bên tai nàng thấp giọng nghẹn ngào nói, "Đêm nay cám ơn ngươi, chỉ tiếc..."
Chỉ tiếc, có một số việc cuối cùng đã bỏ lỡ.
Mộ Dung Nhan cắn răng, ở trước mặt mọi người, trực tiếp ôm ngang lên Sở Hạ Đề say rượu vô lực, cũng không quay đầu lại xoải bước đi ra ngoài điện.
Mà nàng ấy...!Có lẽ sẽ trở thành một Hoàng hậu tốt, cũng chỉ có ở vị trí đó, mới là an toàn nhất, ngươi hiểu không?
Ta hiểu, ta hiểu rồi...
Hoá ra ta vẫn cho là Tứ ca cản trở ta và ngươi, bây giờ mới biết, hóa ra là người trong thiên hạ cản trở ngươi và ta.
Hoá ra ta vẫn cho rằng chỉ cần có thể rời khỏi hoàng cung này, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta, bây giờ mới biết, thiên hạ này tuy lớn, nhưng căn bản không có chỗ dung thân cho hai người chúng ta.
Một hồi duyên, hai tâm định tam sinh, ai ngờ bốn năm cùng quân sinh ly biệt.
Sở Hạ Đề ở trong lòng Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm nàng, thế mới biết hóa ra lúc một người ẩn nhẫn khắc chế đến cực hạn, biểu tình trên mặt là như vậy, rõ ràng thương tâm khổ sở muốn chết, nhưng đều không chảy ra một giọt nước mắt.
Lãnh Lam Ca kinh ngạc nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan ôm Sở Hạ Đề, bên tai vang vọng tất cả đều là một tiếng Tứ tẩu hắn vừa gọi mình.
Ôi, chung quy không ai có thể tránh được kiếp nạn này...
Ngươi và ta mỗi lần đều như vậy, rõ ràng một khắc trước còn ở trên mây, tiếp theo một cái chớp mắt đã bị nhân sinh đánh tới dưới đất, buộc chúng ta phải cảm thụ nỗi đau chân thật tàn nhẫn này...
Sứ thần Hung Nô kia uống đến say lướt khướt trợn mắt ngoác mồm nhìn Công chúa nước mình bị Mộ Dung Nhan ôm đi, qua một hồi lâu mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên, hốt hoảng nhìn phía Yên Chiêu Đế vẻ mặt phong khinh vân đạm, vội vàng nói, "Bệ hạ, Tương Vương Điện hạ hắn làm sao có thể đối xử với Công chúa điện hạ như vậy...!như vậy..."
"Ngươi đi nói cho tiểu tử A Đề Đạt kia, trẫm muốn kết thân với hắn." Yên Chiêu Đế bình thản ngắt lời, trong thanh âm mang theo uy nghiêm không cho cự tuyệt.
Ma Da Đồng nghe xong, trong nháy mắt trừng lớn con mắt, giương mắt nhìn về phía Yên Chiêu Đế, trong lòng không nói lên tư vị gì.
Nhưng không ngờ, Ma Da Đồng phát hiện Yên Chiêu Đế cũng đang ngưng mắt nhìn mình, trong ánh mắt còn loé ra ánh sáng mình không hiểu.
Nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, hai gò má nóng bỏng, không khỏi thầm nghĩ, bệ hạ sẽ không phải để biểu ca cưới ta chứ...
Mộ Dung Huyền nghe Yên Chiêu Đế nói xong câu đó, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng thu hồi tay đang nắm lấy Lãnh Lam Ca, áy náy hỏi, "Ca nhi, thực xin lỗi, ta không làm nàng đau chứ?"
Hắn vừa nãy nhìn thấy Mộ Dung Nhan cũng không ở chỗ ngồi của mình, vốn tưởng rằng Lãnh Lam Ca đi theo Thất đệ ra ngoài gặp gỡ, sau nhìn thấy Mộ Dung Nhan hóa ra là ở bên cạnh phụ hoàng, mà hắn lại ở trước mặt mọi người ôm Công chúa Hung Nô ngang ngược tuỳ hứng kia đi, nghe ý tứ phụ hoàng cũng muốn đem vị Công chúa đó gả cho hắn...
Lần này, Mộ Dung Huyền cuối cùng như trút