[Mộng trở về Mạc Nam 3]
Mùa thu năm Bình Trì thứ tư.
Tử Cấm Thành, ngoài điện Chiêu Lan.
Đại Yên Hoàng đế Mộ Dung Quang đang lo lắng đi qua đi lại, không ngừng chăm chú nhìn động tĩnh trong điện.
Có thanh âm nữ tử rên rỉ yếu ớt truyền ra, lúc dài lúc ngắn.
"Bệ hạ thỉnh an tâm, Lan phi nương nương hồng phúc tề thiên, nhất định có thể thuận lợi vì Đại Yên sinh hạ long tử, mẫu tử bình an." Đại nội tổng quản Cao Tuyền đang cúi đầu quỳ lạy trên mặt đất, kính sợ nói với Chiêu đế.
"Chỉ hy vọng như thế, nếu có sơ xuất gì, trẫm muốn đầu các ngươi rơi xuống đất!" Chiêu đế vẫn có chút dị thường vội vàng xao động.
"Rõ..." Cao Tuyền càng cúi thấp đầu.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, Lan phi vào cung bốn năm, thái độ của bệ hạ đối với nàng vẫn thập phần vi diệu, vốn tưởng hẳn là người không được sủng ái, bởi vì nàng là người Hồ, lại không am hiểu tâm cơ tranh giành nơi hậu cung, khó tránh khỏi bị mấy chủ tử thích gây chuyện khi dễ, nhưng bệ hạ đều mắt nhắm mắt mở đối với những chuyện này, cũng không xuất đầu hỗ trợ.
Kỳ lạ là, vị Lan phi nương nương này cũng chưa bao giờ đi tìm bệ hạ kể khổ.
Sau khi hoài long chủng, bệ hạ lại chưa bao giờ từng đến thăm Lan phi, ngay cả đối với long tử của mình cũng có vẻ thờ ơ.
Nhưng vì sao hôm nay vừa nghe tin Lan phi nương nương sinh nở khó khăn, có khả năng khó giữ được long tử, tánh mạng cũng nguy kịch, sắc mặt bệ hạ trong nháy mắt lại kém đến mức tựa hồ trời sập xuống, ngay cả ngự liễn* cũng không ngồi, đoạt lấy ngựa của thị vệ rồi phi thẳng đến điện Chiêu Lan.
(*kiệu của hoàng đế)
Đó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế thất hồn lạc phách như thế.
Càng kỳ lạ là, khi bệ hạ muốn truyền triệu tất cả ngự y đến đỡ đẻ giúp Lan phi nương nương, vị Lan phi nương nương kia lại hạ lệnh, trừ thiếp thân thị nữ Tuyết Nhi ra, bất luận kẻ nào cũng không cho phép vào điện, nếu không sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát.
Cho nên hiện tại mới thành ra cục diện quỷ dị như vậy, một vị đế vương điên cuồng đi qua đi lại cùng phần lớn thần tử quỳ lạy, thở cũng không dám thở mạnh.
Trong cung việc lạ hàng năm đều có, nhưng chuyện hoang đường như hôm nay, Cao Tuyền thầm nghĩ đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải trong suốt hai mươi năm qua từ khi vào cung lúc 10 tuổi.
Không biết qua bao lâu, lúc Cao Tuyền cảm thấy hai chân quỳ đến nỗi sắp không còn cảm giác là của mình nữa, cửa điện cuối cùng cũng mở ra.
Chỉ thấy thị nữ kêu Tuyết Nhi kia đi ra, yên lặng quỳ xuống.
Trái tim Mộ Dung Quang lập tức vọt lên tới cổ họng, không ngừng thầm lặp đi lặp lại, đừng xảy ra chuyện gì, trăm ngàn lần đừng...
"Nàng...thế...thế nào?" Chiêu đế run run mở miệng hỏi, không phải lấy oai nghiêm đế vương, mà là tư cách của một phu quân.
"Thưa bệ hạ, nương nương tổn thương nguyên khí rất lớn, tuy tạm thời bảo vệ được tánh mạng, nhưng ngày sau chỉ sợ cần phải vạn phần cẩn thận điều trị mới có thể khôi phục một hai." Tuyết Nhi cúi đầu đáp.
Nghe được Lan phi còn sống, Chiêu đế cuối cùng thở d0c, lại vội hỏi: "Vậy...hài tử đâu?"
Tuyết Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt đầy lo lắng của Yên Chiêu đế, khoé miệng gợi lên một nét cười quỷ dị nhợt nhạt, thưa: "Chúc mừng bệ hạ, Hoàng tử bình yên vô sự."
***
Sách sử ghi lại, Đại Yên năm Bình Trì nguyên niên, Yên Chiêu đế vừa lên ngôi đại bảo vì thể hiện oai phong của thiên tử, lần đầu ngự giá thân chinh Tây Vực.
Lâu Lan quốc vì tránh việc lấy trứng chọi đá, Lâu Lan vương đành dâng lên một nữ nhi, Nhã Lan Công Chúa có danh xưng đệ nhất mỹ nhân để hoà thân với Chiêu đế Mộ Dung Quang.
Cùng năm đó, Chiêu đế phong Nhã Lan Công Chúa là Lan phi.
Mùa thu năm Bình Trì thứ tư, Lan phi sinh hạ một nhi tử cho Chiêu đế, đó là vị hoàng tử thứ bảy của Đại Yên, Mộ Dung Nhan.
***
Ta tên là Tiểu Tuyết, từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung Lâu Lan, là thiếp thân thị nữ của Nhã Lan Công Chúa.
Công Chúa là nữ hài đẹp nhất toàn bộ Lâu Lan, không, là người đẹp nhất toàn bộ Tây Vực, thậm chí là trên cả thiên hạ này.
Nàng đối xử với ta cũng phi thường hiền lành, không hề đối xử với ta như hạ nhân, luôn thân thiết gọi ta: "Tuyết Nhi, tiểu Tuyết Nhi."
Nhưng một vị Công Chúa xinh đẹp lại thiện lương như thế, vì sao ông trời lại muốn để nàng phải chịu nhiều cực khổ đến vậy?
Ta thường xuyên cảm thấy thượng thiên thật sự không công bình, hoặc là nói hồng nhan chung quy bạc mệnh.
Ta chán ghét tên nam nhân tự cho mình là đúng kia, cái kẻ tự nhận mình là nhất quốc chi chủ liền có thể cường thủ hào đoạt người khác.
Bọn họ nói, Công Chúa là tai hoạ sẽ làm cho Lâu Lan gặp phải tai ương diệt quốc, không thể giữ.
Bọn họ nói, đều vì Công Chúa nên mới trêu chọc phải cường địch mạnh như Đại Yên, làm cho vị đế vương còn ngồi chưa ấm long ỷ đã lại tự mình dẫn binh đánh tới.
Ta nghe xong giận quá, thật muốn bắt những người này lại, xé nát miệng bọn họ.
Nhưng Công Chúa lại chỉ cười nhạt, không để ý chút nào.
Thẳng đến có một ngày, một mạt hắc ảnh thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cửa sổ, không nói một lời, chỉ đưa một tờ giấy cho Công Chúa.
"Chờ trẫm lấy nàng, nếu không trẫm sẽ lấy việc huyết tẩy Lâu Lan làm mai mối, san bằng Tây Vực làm sính lễ."
Về sau, Lâu Lan Vương chỉ có thể khẩn cầu nàng cân nhắc vì con dân Lâu Lan, hãy gả tới Yên quốc, miễn cho Lâu Lan đến lúc đó sinh linh đồ thán.
Công Chúa trên mặt nhìn không ra buồn vui, cũng chỉ trầm mặc nhẹ gật đầu, chấp nhận.
Ba ngày sau, Tây Vực Đô hộ Thác Bạt Hỗ tướng quân liền lĩnh mệnh hộ tống Công Chúa tới thành Mạc Nam, đi gặp nam nhân kia.
Ngày ấy, Công Chúa phủ thêm hỉ bào đỏ thẫm như vầng thái dương rực lửa, càng mỹ lệ không gì sánh được, nhưng trên nét mặt lại nhìn không ra vui buồn, đôi con ngươi màu hổ phách như bị sương mù ngàn năm che phủ, ai cũng nhìn không thấu.
Chưa từng nghĩ tới, lần nữa đi vào thành Mạc Nam sẽ là tràng cảnh như thế.
Cửa thành, nam nhân kia đầu đội vương miện, thân khoác hoàng bào màu vàng tú kim long, đứng lặng phía trước mười vạn thiết giáp, lẳng lặng chờ Công Chúa tới.
"Hồi bệ hạ, vi thần đã đưa Nhã Lan Công Chúa bình yên đến." Thác Bạt Hỗ nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống cung kính nói.
Mộ Dung Quang hơi hơi gật đầu, liền sải bước đi tới xe ngựa của Công Chúa.
Đi đến trước cỗ xe, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, bàn tay vươn ra khỏi long bào lại khẽ run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn, bàn tay đặt lên cửa xe, lại thế nào cũng không đẩy ra nổi.
Từ sau khi từ biệt ở Mạc Nam, rốt cuộc quên không được những gì về nàng, mỗi khi nửa đêm bừng tỉnh, càng nhung nhớ bóng hình xinh đẹp của giai nhân, chẳng sợ Cửu Ngũ chí tôn cao quý, cũng khó trốn được một chữ "tình" trong nhân thế.
Vị bá vương oai phong một cõi trên chiến trường, ở tình trường lại như một hài tử ấu trĩ tỉnh tỉnh mê mê, thế mà dẫn theo mười vạn binh mã đi chinh phục một nữ nhân.
Đáng tiếc, khi đó hắn còn không hiểu, thì ra, trái tim đã động tình, yêu hay không yêu, đều tổn thương người.
Hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, chỉ thấy Ma Ny Lan đang ngồi ở giữa, như một đoá hoa lan điềm tĩnh, sắc mặt trầm tĩnh như nước, tẩy tẫn trần thế phù hoa, đôi mắt chống lại ánh mắt Mộ Dung Quang, không hề sợ hãi, không chút gợn sóng.
Cứ như vậy nhìn nhau, thoảng như trôi qua mấy kiếp, ai cũng không mở miệng.
Thật lâu sau, Mộ Dung Quang vươn bàn tay, muốn đón Ma Ny Lan.
Ma Ny Lan lại không tiếp nhận ôn nhu kia, hơi khom mình nhỏm dậy, rồi tự từ trên xe ngựa nhảy xuống, cuốn theo một mạt diễm hồng đi vào thành Mạc Nam, lưu lại bàn tay thê lương của vị đế vương kia cô đơn trống rỗng lưng chừng.
Một khắc ấy, thiên nhai gần như vậy, mà lòng bàn tay lại xa đến thế.
Từ nay về sau, không còn nhìn thấy trương dung nhan tuyệt thế khuynh thành ấy, trong ý cười hàm chứa lệ quang ngoái đầu nhìn lại.
Chung quy mười vạn thiết giáp, cầm tù được một nàng thiếu nữ mềm yếu, lại không thể thắng nổi nửa khoả linh lung tâm.
Sau khi vị đế vương kia mang theo Nhã Lan Công Chúa trở về Yên kinh rồi, lấy Lan làm danh, phong nàng là Lan phi, lấy chữ "Chiêu" của Chiêu đế, hợp với chữ "lan", quy định phạm vi nàng có thể hoạt động, ban thưởng cho nàng một toà điện Chiêu Lan, lại ba năm không bước vào điện.
***
Lại là một đêm mùa thu lạnh lẽo, thời gian như nước chảy, nàng thế nhưng đã ở nơi thâm cung lãnh viện này nhìn ba năm hoa nở hoa tàn.
Haha, không khỏi có chút tự giễu, không ở nơi này, thì hiện tại còn có thể ở đâu đây.
Nghe người ta nói, từ sau khi ta gả tới Yên quốc, phụ vương liền nhiễm trọng bệnh, không bao lâu liền rời xa nhân gian.
Nghe người ta nói, sau khi phụ vương băng hà, Vương huynh vừa kế vị liền lấy danh nghĩa muốn đoạt ta lại, liên hợp Hung Nô cùng nhau tấn công Yên quốc, mà một trận đánh này, lại kéo dài đến ba năm.
Nghe người ta nói, đương kim Thánh Thượng cũng long nhan đại nộ, tự mình lãnh binh nghênh chiến.
Nghe người ta nói, ở trên chiến trường, Lâu Lan vương Ma Ni Âu cùng Hung Nô Vương A Đề Đạt vĩnh viễn xông lên trước nhất.
Nghe người ta nói, Hung Nô Vương đến nay chưa đón dâu, luôn một mình nhìn phương xa ngẩn người.
A Đề Đạt, A Đề Đạt...
Nhẹ vỗ về chuôi đoản nhận khảm bảo thạch trong tay, xem ra nàng cuối cùng vẫn phụ hắn.
Có lẽ ta thật sự là một hoạ thuỷ, trêu chọc khiến vô số người vì ta chấp mê bất ngộ, chinh chiến thiên hạ, phong hoả liên thành.
Cũng hại lê dân thương sinh bởi vậy gặp nạn, Cửu Châu náo động, tứ hải phiêu diêu.
"Nương nương, trời lạnh, mau khoác thêm áo choàng, đừng để bị cảm." Tuyết Nhi từ trong phòng đi ra, cầm một kiện ngoại bào phủ thêm cho ta.
Ta theo bản năng siết chặt tấm áo, thì thầm: "Cũng không biết Vương huynh thế nào..."
Tuyết Nhi ở phía sau ánh mắt do dự, muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu vẫn gian nan mở miệng: "Nương nương...nghe người ta nói...Vương thượng bị Thánh Thượng...bắt sống..."
Ta nghe xong kinh hãi, xoay phắt người túm lấy hai vai Tuyết Nhi, khẩn trương hỏi: "Tại sao có thể như vậy?! Vậy ngươi có biết hắn đối xử với Vương huynh thế nào không?!"
"Nô tỳ nghe người ta nói, mấy ngày trước Thánh Thượng vừa mới đột phá phòng tuyến, bức Hung Nô Vương bị thương, phải lui binh ba trăm dặm, mà Lâu Lan Vương không muốn lui binh, bất hạnh bị Thánh Thượng bắt sống...Nghe nói, Thánh Thượng đã dẫn theo Vương thượng bị bắt trên đường hồi kinh..." Tuyết Nhi không dám nhìn thẳng Ma Ny Lan, cúi đầu nói.
Hai chân ta lập tức liền mềm nhũn, không biết làm sao ngã ngồi trên nền gạch lạnh như băng.
Mấy ngày sau, vị đế vương chinh chiến suốt mấy năm liên tục đã khải hoàn hồi kinh.
Ngự thư phòng, Yên Chiêu đế Mộ Dung Quang còn chưa ngồi ấm long ỷ liền nghe được bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
"Lan phi nương nương, bệ hạ mới hồi cung, vừa phân phó muốn nghỉ ngơi một phen, không gặp bất luận kẻ nào." Bên ngoài Ngự thư phòng, thái giám tổng quản Cao Tuyền kinh ngạc nhìn vị Lan phi nương nương sắc mặt khẩn trương này.
"Ta muốn gặp hắn, không gặp không thôi." Ma Ny Lan không chút để ý những lời khuyên can của Cao Tuyền, nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt của Ngự thư phòng, quật cường nói.
[Thật đúng là nữ tử người Hồ không biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng khó trách vào cung ba năm mà vẫn bị bệ hạ lạnh nhạt]" Cao Tuyền có chút đau đầu thầm nghĩ.
"Để nàng vào đi." Trong Ngự thư phòng truyền đến thanh âm uy nghiêm mà lạnh như băng.
Cao Tuyền thoáng sửng sốt, lập tức cung kính hồi đáp: "Rõ."
Vội vàng đẩy đại môn rất nặng của Ngự thư phòng, tiếp theo cúi đầu nói với Ma Ny Lan: "Nương nương, thỉnh."
Đợi Ma Ny Lan tiến vào rồi, hắn lại lập tức đóng cánh cửa nặng nề kia lại.
Nàng nặng nề đi từng bước tới trước mặt hắn, lẳng lặng ngước nhìn, như đoá hoa lan u tịch.
Hắn cũng trầm mặc nhìn nàng.
Xa cách ba năm, phảng phất như ba kiếp.
Nay nữ tử mình yêu thương nhất đứng ở trước mặt mình trong gang tấc, Mộ Dung Quang như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng, lại mở miệng rồi dừng, vẫn mạnh mẽ kiềm xuống.
Đôi mắt hẹp dài chợt loé quang mang, chỉ không nói một lời nhìn Ma Ny Lan.
Ma Ny Lan hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vị đế vương đang ngồi trước mặt mình.
Hắn trước mắt, đã thu liễm một thân khinh cuồng, càng thêm trầm ổn, khuôn mặt cũng điểm thêm vài phần tang thương, chỉ duy nhất không thay đổi vẫn là cặp hắc mâu lạnh lẽo như nước kia.
Nhìn hắn, trong lòng như rối bời trăm ngàn mối, có tư vị không nói nên lời.
Thật lâu sau, nàng mới sâu kín nói: "Khẩn cầu bệ hạ đừng làm khó xử Lâu Lan Vương, thả hắn đi."
Mộ Dung Quang nghe thấy, sắc mặt trầm xuống.
Thầm nghĩ, không ngờ qua lâu như vậy, nàng gặp trẫm, lại vì lo lắng cho nam nhân khác.
Vì thế, hắn trừng mắt châm biếm hỏi ngược lại: "Thả hắn? Dựa vào cái gì mà muốn trẫm thả?"
Câu hỏi này làm cho Ma Ny Lan run lên, thế này mới nhận rõ lập trường của mình, không khỏi cười khổ, đúng vậy, nay mình và Vương huynh đều là cá thịt, mà hắn là dao thớt, mình dựa vào cái gì để yêu cầu hắn đây.
Nhưng mà, phải cứu Vương huynh ra trước, dù sao hắn cũng là ca ca của mình, hắn là Quốc Vương Lâu Lan!
Lập tức cắn răng một cái, ảm đạm nói: "Bệ hạ muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho Vương huynh?"
Một Dung Quang mạnh mẽ đứng lên từ long ỷ, bước đến trước mặt nàng, lấy tay dùng sức nâng cằm nàng lên, bắt buộc Ma Ny Lan phải đối diện với mình, toàn thân tản ra khí thức nguy hiểm, hỏi lại: "Nàng thật sự muốn biết trẫm muốn gì sao?"
Nàng bị đau, nhìn thấy đoàn u diễm khó mà hình dung hiện lên trong mắt hắn, vừa kinh lại vừa sợ.
"Như vậy, trẫm nói cho nàng biết, trẫm muốn nàng!" Nói xong, Mộ Dung Quang cũng mặc kệ Ma Ny Lan đau đớn liều mạng giãy dụa, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, bá đạo hôn nàng, ngang ngược cạy mở hàm răng nàng, giữa môi răng tuỳ ý đoạt lấy.
"Không được...!Không được!" Ma Ny Lan hoảng sợ không thôi, sống chết muốn đẩy Mộ Dung Quang trên người mình ra, nhưng dù dùng bao nhiêu sức đánh cũng không làm nên chuyện gì.
"Vì cái gì không được?! Nàng gả cho trẫm không phải sao?! Vì sao không được?!"
Diện mục hắn có chút vặn vẹo rống lên hỏi, ép Ma Ny Lan nhìn qua mới bị mình đẩy ngã trên mặt đất, cúi người nhào về phía người bị chấn kinh mà liên tục