Bắt đầu từ khi ta có ký ức, trừ mẫu phi và Tuyết di, tựa hồ toàn bộ người trong hoàng cung chỉ toàn cười nhạt khinh thường ta.
Phụ hoàng cũng chưa từng nhìn thẳng ta, đám hoàng huynh cũng không để ta vào mắt, còn có vị Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ kia, ánh mắt mỗi khi nhìn ta lại giống như muốn ăn sống nuốt tươi ta vậy.
Nhưng mỗi khi ta uỷ khuất hỏi mẫu phi vì sao lại thế, đến tột cùng ta đã làm sai cái gì.
Mẫu phi luôn rưng rưng lệ nói cho ta biết, phải nhẫn, nhất định phải nhẫn.
Ta không biết rốt cuộc phải nhẫn tới lúc nào mới kết thúc, từ lúc còn nhỏ tới nay, tựa hồ ta và mẫu phi hai người liền luôn luôn nhẫn.
Sau đó ta mới biết được, đối với chúng ta mà nói, ẩn nhẫn lớn nhất kỳ thật cũng không phải là bị người ngoài khi dễ nhục nhã, mà là thân thế của ta.
Ta gọi là Mộ Dung Nhan, là đệ thất Vương tử của đương kim hoàng đế Đại Yên.
Nhớ mang máng năm ta sáu tuổi, có một ngày mẫu phi đột nhiên để Tuyết Di đóng chặt cửa sổ, canh giữ trước cửa.
Khi đó, ta liền ẩn ẩn cảm thấy, ta sắp sửa biết một thiên đại bí mật.
Thì ra, ta không nên là một Hoàng tử.
Thì ra, ta hẳn nên là một Công Chúa.
Khi đó ta cũng không biết, hai thân phận này đến tột cùng có gì khác nhau.
Chỉ nhớ khuôn mặt đầy nước mắt của mẫu phi, còn câu nói ấy: "Con nhất định phải nhẫn, con nhất định phải che dấu thân phận của mình."
Bàn tay mẫu phi nắm lấy tay ta sinh đau, người lại một lần lại một lần lắc, hỏi ta rốt cuộc có hiểu hay không.
Lúc đó ta hẳn không đành lòng nhìn mẫu thân khóc thương tâm đến thế, nên đáp ứng.
Hôm nay là sinh thần bảy tuổi của ta, cũng giống năm trước, phụ hoàng cùng sáu vị hoàng huynh đều không tỏ vẻ gì.
Nghe nói mấy ngày trước, Hoàng Hậu lại sinh hạ huyết mạch hoàng tộc cho Đại Yên, là vị long tử thứ chín của Đại Yên.
Nay ai nấy trong cung cơ hồ đều nháo nhác tới lui Phượng Nghi cung, quả thật làm gì có sức bận tâm vị hoàng tử không được sủng ái như ta.
Cười khổ.
Bất quá cũng không có cách nào.
Ngược lại hiếm hoi được thanh tịnh, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác làm việc.
Lại nói, trong số sáu vị hoàng huynh của ta, chỉ có tứ hoàng huynh Huyền ca ca vẫn coi ta như đệ đệ mà đối đãi.
Có lẽ vì hắn từ thuở nhỏ thân sinh mẫu phi đã mất, thiếu đi sự xúi giục trong chốn hậu cơ nặng tâm cơ này, ngược lại có thể quang minh lỗi lạc đối xử với người khác.
Trước đó vài ngày, hắn còn dạy ta bắt đầu học võ, sau đó lén đưa ta đến thú trường của hoàng gia để luyện tên, thế mới có thể kiếm được Linh nhi mang về.
Dù sao vẫn là hài tử, nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan liền vui vẻ cười đi đến trước lồng chim tơ vàng, đánh thức Linh nhi dậy.
Lúc này, mẫu phi Ma Ny Lan từ trong điện đi ra, mỉm cười nhẹ nhàng ngoắc tay với Mộ Dung Nhan, nói: "Nhan nhi, lại đây."
Mộ Dung Nhan ngoái đầu nhìn mẫu phi đứng cách đó không xa, lập tức nhảy tung tăng một đầu chui vào lòng Ma Ny Lan, cỗ hương hoa lan dìu dịu trên người mẫu phi luôn làm cho nàng không hiểu sao thấy rất an tâm.
Ma Ny Lan sủng nịnh gõ nhẹ đầu Mộ Dung Nhan, cười nói: "Nhan nhi, hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của con, mẫu phi có một vật muốn tặng con."
Mộ Dung Nhan vừa nghe nói Ma Ny Lan có quà sinh nhật tặng mình, lập tức vui vẻ hô: "Ta biết chỉ có mẫu phi đối với ta tốt nhất! Là vật gì? Là vật gì?"
Ma Ny Lan duỗi một tay từ sau lưng ra, trong tay cầm một thanh đoản nhận (dao găm) khảm đầy bảo thạch.
"Mẫu phi nghe nói trước đó vài ngày tứ hoàng huynh của con bắt đầu dạy con học võ.
Chuôi bảo nhận này là cố nhân tặng cho mẫu phi, hôm nay mẫu phi liền giao cho con, ngày sau con hãy giữ cẩn thận bên người, bảo vệ chính mình cho tốt, đừng làm bản thân bị thương, biết không?"
Mộ Dung Nhan vừa gật đầu vừa tiếp nhận thanh đoản nhận trong tay mẫu phi, lần đầu tiên nhìn thấy một binh khí mỹ đến kinh tâm động phách như thế, Mộ Dung Nhan nhìn trái nhìn phải, yêu thích không buông tay, vui sướng rút đao ra khỏi vỏ, một trận hàn quang ẩn liễm, ẩn ẩn tản mát ra khí thế ẩm huyết* (uống máu) ngông cuồng, Mộ Dung Nhan khi đó mặc dù hoàn toàn không hiểu binh khí tốt xấu thế nào, nhưng lại thầm cảm thán, quả là một thanh bảo nhận tốt!
Lập tức chạy vào trong đình viện thử đao, dùng hết sức mạnh bổ một đao lên một khối cự thạch, Mộ Dung Nhan khi đó tuy chỉ có sức của một đứa trẻ, nhưng thanh đoản nhận này lại cũng cường ngạnh chém ra một lỗ hổng trên cự thạch.
Điều đó làm trong lòng Mộ Dung Nhan càng thêm vui mừng, quả thật là một bảo vật chém sắt như chém bùn!
Mộ Dung Nhan lặng yên thu lại thanh đoản nhận, giấu vào trong lòng, rồi lại vui vẻ trở lại bên người Ma Ny Lan, ôm eo mẫu phi, vui vẻ nói: "Con thật sự yêu cực chuôi bảo nhận mà mẫu phi tặng này, chắc chắn sẽ bảo quản cẩn thận!"
Ma Ny Lan cười mà không nói, chỉ ôn nhu vu0t ve đầu Mộ Dung Nhan, nhìn nụ cười tươi rực rỡ của nữ nhi, kỳ thật trong lòng lại chua sót không thôi, không biết mình rốt cuộc còn có thể bảo vệ hài tử này được bao lâu.
***
Ta không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, năm ấy ta mười tuổi, bầu trời như sụp xuống.
Đêm ấy mẫu phi đi thực an tĩnh, an tĩnh tựa như đang ngủ.
Không biết vì sao, ta cũng không khóc.
Ta chỉ yên lặng quỳ gối bên quan cữu của mẫu phi, một mực quỳ ở đó.
Mẫu phi nhất định sẽ tỉnh lại.
Nhất định sẽ ngồi dậy, sau đó cười nói với ta, Nhan nhi, mẫu phi chỉ đang giỡn với con thôi.
Ân, nhất định như vậy, cho nên ta nhất định phải canh giữ bên người mẫu thân, để khi người tỉnh lại có thể dễ dàng tìm thấy ta.
Nàng mới không muốn khóc, miễn cho đến lúc đó làm cho mẫu phi nhìn thấy lại cười chê.
Cũng không biết quỳ bao lâu, chợt thấy lưng áo bị một người mạnh mẽ túm lấy kéo lên.
Mộ Dung Nhan nửa tỉnh nửa mê quay đầu, nhìn thấy người đến là tứ hoàng huynh Mộ Dung Huyền.
Mộ Dung Huyền nhìn vẻ mặt đinh ninh cho rằng đúng của Mộ Dung Nhan, cũng không nói thêm gì, một tay kéo nàng nửa suy yếu tới bên ngoài linh đường, nặng nề ném nàng lên thềm gạch trước đình viện, gỡ kiếm của mình xuống, kiếm thì ném xuống trước mặt Mộ Dung Nhan, còn mình thì cầm vỏ kiếm, hắn lạnh lùng nói với Mộ Dung Nhan còn đang trong mê mang: "Cầm kiếm, đến chiến."
Mộ Dung Nhan không hiểu gì nhìn về phía tứ hoàng huynh.
Mộ Dung Huyền thấy Mộ Dung Nhan vẫn như trước ngốc trệ bất động, lập tức lật tay đâm về phía nàng, gió sắc ập tới, lại ngừng lại trước chóp mũi vài phân, Mộ Dung Nhan thoáng chốc mở to mắt, thần chí lại tỉnh táo hơn một chút.
Mộ Dung Huyền lại lạnh lùng nói: "Thế nào, nay ngay cả khí lực nhặt kiếm cũng mất à?"
Mộ Dung Nhan chợt thấy cơn giận bốc lên, thầm nghĩ, nay liền ngay cả tứ ca cũng muốn khi dễ ta! Lập tức cắn chặt khớp hàm, nhặt kiếm lên, một động tác "lý ngư đả đĩnh" lật người đứng dậy, hai mắt đỏ hồng, mạnh mẽ đâm tới Mộ Dung Huyền, lại bị Mộ Dung Huyền nhẹ nhàng hời hợt né tránh.
Mộ Dung Huyền khinh miệt lắc lắc đầu, nói với Mộ Dung Nhan: "Quá yếu, lại đến!"
Mộ Dung Nhan nghe thế, càng bi thương, "a" một tiếng gầm lên, liền luân phiên mãnh liệt đâm một trận tới Mộ Dung Huyền.
"Keng keng keng keng", đều bị Mộ Dung Huyền đỡ từng cái.
"Lại đến."
"Keng keng keng keng", lại một trận thanh âm binh khí giao nhau vang lên.
"Lại đến, lại đến!"
......
Qua mấy trăm hiệp, Mộ Dung Nhan chung quy dùng hết khí lực, lấy kiếm chống đất, quỳ một gối trên mặt đất, nhưng trong tâm cũng dần minh bạch dụng ý của Mộ Dung Huyền, không biết vì sao, nước mắt không chịu khống chế tuôn ra...
Mộ Dung Huyền ném kiếm trong tay đi, yên lặng đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, ngồi xổm xuống, ôm Mộ Dung Nhan đang khóc không thành tiếng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Thất đệ, khóc đi, sẽ khá hơn một chút."
Bầu trời tối tăm mờ mịt cuối cùng trút xuống một trận mưa to, nước mắt rơi như mưa, cũng hoặc là mưa rơi như nước mắt.
Tối hận lưu niên bất tích nhan, đồ lưu vương tôn thủ tàn chúc.
(1)
(Hận nhất năm xưa không tiếc nhan, lưu lại vương tôn thủ tàn chúc)
Câu này mình không rõ lắm, "nhan" trong câu này cũng là "nhan" trong "Mộ Dung Nhan".
Có lẽ là ý nói hận năm xưa Mộ Dung Huyền thương tiếc Mộ Dung Nhan, để rồi sau này anh em thủ túc hại nhau.
Câu gốc nè: 最恨流年不惜颜,徒留王孙守残烛.)
- ----------------------
(*Từ đây là kể lại theo góc độ của Lãnh Lam Ca, lúc đó nàng chưa biết Mộ Dung Nhan là nữ nên vẫn sẽ gọi là "hắn")
Năm ấy, nàng mới bảy tuổi, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn là vào ngày đẹp nhất của mùa xuân, hoa lê toả ra hương khí thanh nhã.
Nàng cùng phụ thân đang tiến cung diện thánh, trên đường nhìn thấy một vị thiếu nên mặc hoa phục đạm bạch sắc đang bị hai quý công tử thần sắc âm lãnh đánh đến toàn thân chật vật không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt lại quật cường cao ngạo.
"Hừ, lại là ánh mắt này.
Tiểu từ người Hồ ngươi, ngươi cầu xin các huynh trưởng tha cho, thì bọn ta sẽ thả ngươi, thế nào?" Công tử một thân hạt bào* nhìn qua ước chừng mười một mười hai tuổi, túm lấy vạt áo thiếu niên kia, hơi giễu cợt nói.
(*áo choàng màu nâu)
Mà một công tử khác mặc hồng bào dáng thon dài, nhìn qua khoảng mười lăm mười sáu tuổi thì ở một bên phe phẩy quạt, mắt lạnh liếc nhìn, khoé miệng còn ôm một độ cong khinh miệt.
Thiếu niên kia đương nhiên không chịu nổi sự khi nhục bực này, lập tức "phi" một tiếng, thần sắc vẫn quật cường như lúc ban đầu.
Hạt bào công tử kia thấy thế, quyền đầu vung lên vừa muốn đánh lên người hắn, nàng vội vàng kéo ống tay áo phụ thân, ý bảo phụ thân ngăn cản, đã thấy thần sắc phụ thân loé lên một tia do dự, nhưng vẫn đi tới trước.
"Khụ khụ, vi thần Lãnh Hựu, bái kiến ba bị điện hạ." Phụ thân kính cẩn thở dài nói với ba vị công tử kia.
Không ngờ sẽ có người mở miệng quấy rầy, hạt bào công tử kia giơ nắm đấm giữa chừng có vẻ có chút xấu hổ, mà hồng bào công tử thu lại cây quạt trên tay, chậm rãi đáp lời phụ thân: "Di, đây không phải Lãnh tướng quân sao, thật khéo, ba người huynh đệ bổn vương đang chơi đùa vui vẻ bên này đây."
"Tam điện hạ quả là thủ túc tình thâm, chỉ là lão thần tuổi già hoa mắt, lúc này lạc đường, cũng không biết ngự hoa viên mà Thánh Thượng truyền triệu thần đến ở nơi nào, không biết điện hạ có tiện chỉ điểm cho thần một chút?" Lãnh Hựu cũng không vạch trần, không chút hoang mang nói.
Vị tam hoàng tử mặc hồng bào kia nheo nheo mắt, thầm nghĩ, Lãnh Hựu này là Thừa Tướng mà phụ hoàng coi trọng nhất, nếu một lát nữa hắn gặp phụ hoàng, vạn nhất nói gì đó thì có thể không ổn.
Lập tức liền cài quạt lên eo, cười nói: "Chuyện này có đáng gì, không ngại thì cứ để bổn vương dẫn ngài đến ngự hoa viên là được."
Theo sau, lại nói với hạt bào công tử kia: "Ngũ đệ, ngươi cũng đi cùng vi huynh, thuận tiện thỉnh an phụ hoàng." Ngụ ý, tự nhiên là để cùng nhau nhắc nhở Lãnh Hựu không cần nói lung tung trước mặt phụ hoàng.
Dứt lời, hai vị hoàng tử liền bỏ lại thiếu niên kia, mang theo Lãnh Hựu và nàng cùng tới ngự hoa viên.
Trước khi đi, nàng quay đầu lại, nhìn hắn cố hết sức đứng lên, cũng đang nhìn mình, nhưng ánh mắt hổ phách vẫn kiêu ngạo như một con báo, không chút cảm kích, có lẽ là không vui vì được người khác thương hại tương trợ.
Sau đó, nàng rốt cục biết, hắn gọi là Mộ Dung Nhan, là đương kim thất hoàng tử.
Mà nàng, lại là thiên kim của Tể Tướng gia đương triều, Lãnh Lam Ca.
***
Mây cuốn mây bay, đến ngày gặp lại đã là năm mười ba tuổi.
Cuối xuân, hoa lê trên đầu cành vừa hé nở.
Lãnh Lam Ca bị Thánh Thượng truyền triệu vào cung, để làm bạn đọc sách với Trưởng Công Chúa Mộ Dung Tình mới mười tuổi.
Mộ Dung Tình là hài tử thứ tám của Yên Chiêu đế, là vị Công Chúa đệ nhất của Đại Yên, cũng là vị Công Chúa duy nhất, do Hoàng quý phi Hạ Hầu Dong sinh ra, vừa ra đời liền được sủng ái, được Thánh Thượng vô cùng yêu thích.
Lúc ấy, trong số hoàng thất tông thân còn đang đi học ở phủ Thái Học, cũng chỉ có ba người là lục Hoàng tử Mộ Dung Cảnh, bát Công chúa Mộ Dung Tình cùng thất Hoàng tử Mộ Dung Nhan.
***
Nhớ rõ sáng sớm ngày ấy, ta bị phụ thân dẫn vào phủ Thái Học.
Phụ thân đẩy ra đại môn nặng nề của chính điện phủ Thái Học, cơn gió đầu xuân còn mang chút rét lạnh trong nháy mắt liền xâm nhập vào trong điện, chỉ thấy một thiếu niên bạch sam phấp phới đang dựa trên án viết chữ, trang giấy nhẹ bay, hắn có chút ngạc nhiên ngẩng đầu.
Là nàng.
Đôi con ngươi sắc hổ phách của Mộ Dung Nhan chuyển qua người Lãnh Lam Ca, nét kinh ngạc trong mắt cũng rất mau bị sắc đạm mạc che dấu.
"Khụ khụ, thần Lãnh Hựu tham kiến thất điện hạ, không nghĩ tới điện hạ lại bỏ công bỏ sức như thế, thật làm người ta khâm phục." Phụ thân hiển nhiên cũng không ngờ sớm như vậy mà trong điện đã có người.
"Bổn Vương chỉ tuỳ bút viết viết thôi, không dám nhận." Mộ Dung Nhan khinh miêu đạm tả nói.
Không sai biệt lắm một nén nhang sau, vị Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình cũng đến đây, nàng Công chúa tinh quái kia vừa vào cửa nhìn thấy Mộ Dung Nhan liền đi thẳng qua, nhào lên lưng hắn, khanh khách cười nói: "Nhan ca ca, phu tử hôm qua phạt ta sao chép [Đạo Đức Kinh] ba lần, huynh đã chép giúp ta xong chưa?"
"Khụ khụ." Mộ Dung Nhan có điểm xấu hổ ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói: "Còn không mau xuống dưới, làm cho Lãnh đại nhân nhìn cười chê, như thế không tốt."
Mộ Dung Tình nghiêng đầu, thế này mới nhìn thấy Lãnh Hựu vẻ mặt lúng túng cùng Lãnh Lam Ca sắc mặt có chút câu nệ.
Nàng liền vội vàng trèo xuống khỏi người Mộ Dung Nhan, làm bộ nhăn nhó đi đến trước mặt Lãnh Hựu, thấp giọng nói: "Lãnh đại nhân, vừa rồi bản cung không nói gì cả, ngài hẳn là cũng chưa nghe được gì đi, cũng không thể lén nói cho phụ hoàng cùng phu tử a ~"
Lãnh Hựu cười nói: "Công Chúa điện hạ nói phải, vi thần tuổi già tai thính, cái gì cũng không nghe được." Nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười, trong lòng đám tiểu Hoàng tử, Công chúa các người, lão phu chính là một tên cổ thần hay khua môi múa mép sao...
Mộ Dung Tình lại nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca thần sắc có chút co quắp bất an vẫn tránh sau lưng Lãnh Hựu, đột nhiên tiến lên giữ tay nàng ấy, nói: "Ngươi chính là thiên kim của Lãnh đại nhân, Lam Ca tỷ tỷ phải không?"
Trong lòng Lãnh Lam Ca thực bị sự nhiệt tình quá phận của Trưởng Công chúa doạ sợ, nhưng vẫn lập tức hồi đáp: "Hồi Công Chúa, dân nữ chính là Lãnh Lam Ca."
"Lam Ca tỷ tỷ thật xinh đẹp, sau này nếu có thể thường xuyên vào cung sớm chiều làm bạn, đám hoàng huynh đúng là có nhãn phúc." Mộ Dung Tình còn nhỏ mà đúng là tiểu quỷ, không ngại ngùng mở miệng trêu đùa, ánh mắt lại lướt qua Mộ Dung Nhan bên cạnh, không ngờ, Mộ Dung Nhan căn bản thờ ơ, vẫn vân đạm phong khinh lật sách thánh hiền như trước.
Lãnh Lam Ca nghe xong, lập tức sắc mặt quẫn bách, hai gò má ửng hồng, cúi đầu nói: "Công Chúa điện hạ quá khen, điện hạ mới chân chính là mỹ nhân, dân nữ sao có thể bằng một phần vạn mỹ mạo của Công Chúa..."
Lập tức nàng lại nghĩ tới mấy ngày trước Thánh Trượng truyền triệu mình cùng phụ thân vào cung dùng bữa.
Trong bữa tiệc, Chiêu đế ngà ngà say, híp mắt cười nhìn mình, sau đó nói với phụ thân: "Lãnh ái khanh, trẫm thật sự rất thích vị thiên kim này của ngươi, đợi nàng vừa đến tuổi ngọc bích, tóm lại sẽ là con dâu của trẫm! Trẫm muốn cho Ca nhi trước vào cung làm bạn học với Tình nha đầu, thứ nhất làm cho Ca nhi giúp đỡ thu liễm tính tình bướng bỉnh của dã nha đầu kia một chút, thứ hai là ở trong cung thường xuyên gặp gỡ mấy