Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao ?

Chương 2


trước sau

0AYXQIQChương 02

editor: MoeAnimal-02-june_zpsrpm0rewj

May mắn thay chỉ khi ở trong giấc mơ, Nguyễn Thời Ý mới biến thành bà lão già nua, hoặc đảo mắt một cái đã thành đứa trẻ ngây thơ. Nhưng chỉ cần khi thức giấc, dung mạo nàng vẫn dừng lại ở thời điểm thiếu nữ tươi trẻ.

Ngoại trừ khoé mắt cùng đuôi lông kiêu căng và giọng điệu trưởng bối tự xưng “lão nhân” thì thân thể Nguyễn Thời Ý vô cùng khoẻ mạnh, vòng eo tinh tế, dung nhan như hoa nở, giọng nói mềm mại dễ nghe… thì nàng chính là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc.

Huynh đệ Từ gia cùng Chu thị nhìn lão mẫu còn trẻ hơn so với nữ nhi của mình thì nội tâm trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Ngày đại tang, linh đường vừa tôn nghiêm lại trang trọng.

Mọi người hoặc thở dài một hơi, hoặc nước mắt lưng tròng bày tỏ sự cảm thông và thương tiếc sâu sắc. Con cháu Từ gia quỳ lạy đáp tạ, gửi lời cảm ơn những người đến phúng viếng.

Nguyễn Thời Ý bí mật đứng ở một chỗ, nhìn những khuôn mặt bi thương ở đằng xa.

Tỷ muội từng trở mặt, đường đệ đã lâu không gặp, con trai con dâu rồi cháu trai đủ cả… chỉ duy nhất không thấy nữ nhi Từ Minh Sơ.

Lòng nàng tràn đầy nặng nề, không muốn đứng ở đây lâu, cuối cùng chậm rãi đi về phía hoa viên để hít thở bầu không khí.

Nguyễn Thời Ý đi trên con đường dọc hoa viên, từng cơn gió thổi qua khiến những cánh hoa rơi lả tả, tiếng nói chuyện bên ngoài hành lang như gần như xa tiến vào tai nàng.

“Thái phu nhân mất ngay đêm Nhị tiểu thư xuất giá sao?” Một giọng nói sắc bén của nữ nhân vang lên.

“Bẩm phu nhân, nô tỳ nghe nói Thái phu nhân mất sau giờ Tý.”

“Ồ!” Nữ nhân vừa hỏi nhàn nhạt mỉm cười, “Sợ là không muốn xung khắc với tiệc cưới nên mới tuyên bố với bên ngoài như vậy! Đáng thương cho Tĩnh Quốc Công muốn vội vã ôm cháu trai! Thấy con dâu mới vừa vào cửa đã phải mặc áo vải gai chịu tang ba tháng, chắc chắn sẽ hối hận khi đồng ý hôn sự xúi quẩy này!”

May mắn lỗ tai Nguyễn Thời Ý rất thính.

Từ giọng nói nàng có thể đoán ra nữ tử kia là trưởng nữ Bình thị — phu nhân An Định Bá, thuở nhỏ Bình thị có quan hệ rất thân với huynh muội Từ gia, thiếu chút nữa con bé còn trở thành con dâu thứ hai của nàng.

Về sau Bình thị lại gả cho người khác, nhưng hai nhà vẫn rất hoà thuận, thân thiết như người một nhà.

Nếu nói có xung đột lợi ích thì đại khái là… vào năm ngoái, Bình thị muốn để nữ nhi nhà mình gả vào Tĩnh Quốc Công phủ, thế nhưng thế tử của phủ Tĩnh Quốc Công lại tuyên bố “Không phải thiên kim nhà Từ gia thì không cưới.”

Nàng coi vãn bối như người nhà, mấy ngày trước bọn họ còn khen ngợi Từ gia lắm phúc để lấy lòng nàng, thế mà lão thái bà này vừa chết, mấy người kia đã lộ nguyên hình.

Nửa đời tình nghĩa cũng chỉ đến thế, vậy thì đừng trách nàng cạn tình cạn nghĩa.

Nguyễn Thời Ý nhíu mày, khoé môi gợn lên một nụ cười yếu ớt.

***

Buổi chiều trong lúc rảnh rỗi, Nguyễn Thời Ý ở thư phòng sắp xếp lại tranh chữ.

Cho đến hôm nay, nàng vẫn còn bối rối không hiểu về cuộc gặp gỡ ly kỳ, nàng cũng từng lấy thân phận giả để lẻn vào linh đường tìm tòi suy đoán, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được dấu vết để lại.

Chẳng lẽ nàng đã bỏ qua chi tiết cực kỳ quan trọng nào đó?

Thấy con dâu trưởng tiến vào bên trong với vẻ mặt không giấu được đắc ý, Nguyễn Thời Ý lập tức buông xuống bức tranh chưa ký tên, để mực không bị rơi lên trên đó, nàng mỉm cười hỏi: “Xong rồi sao?”

“Vâng, đúng như gia mẫu dự liệu, Bình thị tức muốn ói máu, nàng ta khóc lóc trước mọi người nói Từ gia ỷ thế hiếp người, rồi thề son sắt là bức « Vạn Sơn Tình Lam » do chính Thái phu nhân tặng cho… Đến khi Vu ma ma lấy ra bức thư mà gia mẫu đã chuẩn bị, nàng ta mới im lặng và không tình nguyện nói ngày mai sẽ trả lại bức hoạ.”

“Chắc là Bình thị cho rằng lão thái bà này khi còn sống đầu óc không minh mẫn, cho nên sau khi chết đi thì không có ai biết được sự tình bên trong.”

Nghe giọng nói non nớt của gia mẫu tự xưng mình là “Lão thái bà” thì Chu thị không nhịn nổi cười, đồng thời nàng cũng thổn thức vì bức hoạ cũ.

“Mọi người đều biết « Vạn Sơn Tình Lam » có tổng chiều dài là hai mươi bốn thước, sử dụng thủ pháp tinh xảo, đường nét uyển chuyển mềm mại, kết hợp cùng bài thơ của Nguyễn Thái Công(*) đã tạo nên một bức hoạ sống động phóng khoáng, khó có loại tranh nào sánh được. Nhưng bức hoạ này rất thần bí, ngay cả con là con dâu trưởng của Từ gia cũng chỉ có vinh hạnh được thưởng thức qua đoạn cuối cùng…”

Nguyễn Thời Ý bật cười: “Việc này vốn là lỗi của ta, vì đã không thể truyền lại bức hoạ quý báu nhất của gia phụ con cho tôn tử. Năm đó Từ gia thất thế, mọi người trong nhà chúng ta còn tránh không kịp. Người trong phủ cũng thưa thớt dần, những người ở lại phần lớn đều là bằng hữu của phụ mẫu ta.”

“Bọn họ nói chỉ mượn bức Tình Lam để “Giữ gìn và thưởng thức”, thực chất là biết ta không dứt bỏ được, nhất định sẽ dùng hết sức để chuộc về. Ta đến bức đường cùng mới phải bất đắc dĩ cắt bức hoạ ra thành sáu phần, ta giữ phần cuối cùng cho mình, năm phần còn lại đều đem đi thế chấp.”

“Ai ngờ sau khi trả hết nợ nần, gia phụ con bỗng nhiên nổi tiếng. Bởi vì cái gọi là “Quý mới muốn giữ làm của riêng”, mấy trưởng bối không hẹn mà cùng tìm mấy cớ tương tự như “Để con cháu hun đúc và rèn luyện” để giữ lại bức hoạ…”

“Ta vốn cảm kích bọn họ ngày xưa đã đưa than sưởi ấm giữa trời đông, thư hoạ cũng chỉ là vật ngoài thân, coi như tạm thời để người thân và bạn bè giữ hộ, đó cũng là minh chứng cho tình nghĩa giữa các gia đình bọn ta, vì vậy ta đã yêu cầu bọn họ viết một bức thư bảo đảm — chỉ cần hậu thế của Từ gia yêu cầu, nhất định phải trả lại bức hoạ. Nếu không phải nhìn rõ bộ mặt thật của vài người, chưa chắc ta đã lấy lại chúng.”

“Gia mẫu có tấm lòng thật rộng lớn!”

“Tấm lòng rộng lớn là vì đã buông bỏ, không còn quan tâm.”

Nguyễn Thời Ý mỉm cười đóng chiếc hộp lại.

Đôi mắt trong trẻo thơ ngây của Chu thị hiếm khi bộc lộ cảm xúc phức tạp, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, cho nên bỏ qua không nghĩ nữa.

“Người thấy chúng ta có nên nhân cơ hội lấy về bốn bức hoạ còn lại không?”

“Chỉ sợ việc này không hề đơn giản, có vị trưởng bối đã mất hơn mười năm, con cái thì lưu lạc tha hương, bặt vô âm tín; một người khác bị bằng hữu vạch tội, ngay đến gia đình còn không gánh nổi, làm sao có tâm tư lo lắng cho một bức hoạ? Còn hai bức khác thì ta biết ở chỗ nào, nhưng mà… một người thì khó giải quyết, một người thì khó chơi.”

Ít khi thấy gia mẫu lộ vẻ bất lực, bỗng nhiên Chu thị bừng tỉnh đại ngộ, nàng nén cười nói:

“Con dâu đã hiểu.”

Nguyễn Thời Ý mắng: “Đừng tưởng rằng lão thân trở nên ít tuổi thì dễ bắt nạt! Con… con còn dám cười!”

Những lời oán hận còn chưa nói hết thì nơi xa đã vang lên một giọng nói thô kệch của nam nhân, giọng điệu của hắn tràn đầy đau thương phiền muộn, giống như tiếng chuông đánh thẳng vào màng nhĩ người nghe.

“Tiểu Nguyễn ơi là Tiểu Nguyễn! Nàng… sao nàng có thể bỏ ta mà đi!”

Nguyễn Thời Ý vừa nghe thấy giọng nói này thì đôi mắt hơi trợn lên, nàng không nhịn được mà đưa tay đỡ trán.

Trước tầm mắt của tất cả mọi người, một nam nhân vạm vỡ trong chiếc áo choàng đen đang sải bước tiến vào linh đường.

Khuôn mặt chữ điền khiến hắn khó phân biệt được tuổi tác, mày kiếm mắt sáng cùng bộ râu quai nón nam tính, trên người nam nhân hừng hực khí thế anh hùng giống như chiến thần uy mãnh bước ra từ tranh cổ, người này không phải ai khác mà chính là Đại tướng quân Trấn Quốc – Hồng Lãng Nhiên.

“Đại tướng quân có lòng.” Giọng điệu Từ Minh Lễ trầm ổn, hắn chấp lễ cung kính nói.

“Cái gì mà “Đại tướng quân”! Gọi ta là bá phụ!” Hồng Lãng Nhiên đang buồn cũng phải tức giận, bàn tay to của hắn dùng sức vỗ vào đầu vai Từ Minh Lễ.

Từ Thủ phụ đáng thương bị vị tướng quân trước mặt vỗ đến mức xương bả vai cũng muốn nứt toác, “Vâng vâng vâng! Hồng bá phụ…”

“Không phải hai người các ngươi hô mưa gọi gió ở kinh thành sao, đến ngay cả mẫu thân của mình cũng không chăm sóc chu toàn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Trong tiệc cưới không phải vẫn còn bình thường sao? Sớm biết mẫu thân các ngươi sẽ chết ở chỗ này thì ta đã không đến nhà lão già Tĩnh Quốc Công uống rượu! Đêm đó lại càng không nên ra khỏi thành!”

Hồng Lãng Nhiên đỏ hốc mắt, hắn phi nước đại vào trong linh đường, giọng nói nghẹn ngào kêu to:

“Tiểu Nguyễn! Ta đến chậm mất rồi!”

Thân phận của Hồng Lãng Nhiên tôn quý, thân thể lại cường tráng khoẻ mạnh, người của Từ gia không dám ngăn cản, mà căn bản muốn cản cũng không được.

Ở bên ngoài viện, Nguyễn Thời Ý lần theo giọng nói rồi ẩn mình sau bụi trúc, nàng bất lực lắc đầu.

Tiểu đầu tử lỗ mãng cuối cùng cũng trở thành lão đầu tử lỗ mãng.

Thuở thiếu thời, Hồng Lãng Nhiên rất ái mộ Nguyễn Thời Ý. Mà Từ Hách bái sư Nguyễn gia, cho nên gần quan được ban lộc.

Nghe nói lúc nàng đồng ý gả cho Từ Hách, Hồng Lãng Nhiên trong cơn giận dữ đã chém sạch cây cối trong phủ chỉ trong một đêm, ngay cả cây cảnh mà phụ thân hắn dốc lòng chăm sóc mấy chục năm cũng không thoát khỏi cảnh ngọn lìa khỏi thân.

Về sau Từ Hách qua đời, Hồng mẫu vì có giao tình với Nguyễn mẫu mà đã dốc lòng giúp đỡ Từ gia, chính vì vậy một phần của bức « Vạn Sơn Tình Lam » mới rơi vào tay Hồng gia.

Sau này mỗi lần Nguyễn Thời Ý tỏ lòng muốn lấy lại thì Hồng Lãng Nhiên lại dùng bức hoạ để ép hôn, nói chung hắn vừa si tâm vừa vô lại.

Cũng may cho dù Hồng Lãng Nhiên không hề che giấu lòng ái mộ của hắn với đám bằng hữu, thì người ngoài không bao giờ gán ghép hai người với nhau, bởi vì Nguyễn Thời Ý luôn luôn bày ra dáng vẻ xa cách ngàn dặm với Hồng Lãng Nhiên.

Lúc này Hồng Lãng Nhiên đang rũ mắt, giống như cố gắng ngăn cản cảm xúc trong lòng, hắn vuốt ve quan tài, lẩm bẩm nói:

“Nàng nói đi, cái con ma chết sớm Từ Tham Vi kia có cái gì đặc biệt hơn người? Xuất thân tướng môn lại không hề cầm thương ra trận, giết địch bảo vệ đất nước, cũng không hề bày mưu hiến kế để trị quốc an dân! Uổng công ta từng coi hắn là huynh đệ! Hắn trăm phương ngàn kế cướp nàng, nhưng suốt ngày chỉ

nhìn chằm chằm vào đống tranh rách nát!”

“Hắn cho nàng được mấy năm sống yên ổn? Liên luỵ nàng còn trẻ đã phải thủ tiết, mắc nhiều bệnh tật, đã thế ngay cả cơ hội hưởng phúc tuổi già cũng bị cướp đoạt! Đoá hoa rực rỡ nhất kinh thành cứ như vậy cắm trên đống cứt trâu… Mặc dù khi ở trước mặt nàng, đổi lại là nam nhân khác cũng sẽ biến thành đống cứt trâu! Nhưng tại sao nàng cứ phải chọn cái đống cứt đoản mệnh kia!”

Người nghe đều thấy xấu hổ.

Châm chọc tiền bối Từ gia là “Đống cứt trâu đoản mệnh”, vậy huynh đệ nhà họ Từ được gọi là cái gì? Là nhi tử của bông hoa phối với đống cứt sao???

“Khụ khụ…” Từ Minh Lễ lúng túng ho nhẹ hai tiếng để nhắc nhở.

Hồng Lãng Nhiên đang hùng hùng hổ hổ bỗng nhiêu nhíu chặt mày: “Nha đầu Minh Sơ kia chưa về mà các ngươi đã vội vã khâm liệm?? Như vậy đâu được!!! Mau mở nắp quan tài ra! Lão phu muốn gặp Tiểu Nguyễn lần cuối!”

“Hồng bá phụ!” Từ Minh Dụ vội vàng khuyên can, “Mong người nể tình giao tình giữa hai nhà chúng ta, để mẫu thân vãn bối yên lòng an nghỉ nơi chín suối!”

Hồng Lãng Nhiên xưa nay dễ kích động, nghe thấy Từ Minh Dụ nói mấy lời này thì hắn cũng cảm thấy chính mình vô duyên, bất kính quấy rầy vong linh người đã khuất, hắn sửa lời nói: “Tiểu Nguyễn, kiếp này chúng ta vô duyên, nàng đừng vội đầu thai, kiếp sau hãy đợi ta. Ta nhất định sẽ giữ chặt nàng!”

Nguyễn Thời Ý tức đến sôi máu.

Lão già điên kia lại ngứa đòn rồi đấy! Chạy đến linh đường nhà người ta nói vớ va vớ vẩn! Làm thanh danh cả đời nàng đều bị huỷ hoại mất phân nửa!

Cũng may thanh giả tự thanh, người biết nàng tự nhiên sẽ hiểu.

Thực ra hai mươi năm trước, huynh muội Từ gia từng giật dây để Nguyễn Thời Ý tái giá.

Nhưng càng trùng hợp hơn là mỗi đối tượng đến cửa cầu hôn nàng, bao gồm cả Hồng Lãng Nhiên đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn như ngã ngựa gẫy xương, bệnh nặng sốt rét, trong nhà xảy ra hoả hoạn…

Người ngoài đều đồn tiên sinh Tham Vi luyến tiếc vợ cho nên vong hồn mới đi theo quấy phá.

Nguyễn Thời Ý không tin lời đồn vô căn cứ, nhưng ý niệm le lói định tái giá chậm rãi biến mất.

Nàng coi sự thâm tình cuồng si, nhớ mãi không quên của Hồng Lãng Nhiên quy thành tội “Không thể chiếm được.”

Nhớ lại năm đó, Từ Hách không phải là người yêu nàng đến tận xương tuỷ, ước gì nâng nàng ở lòng bàn tay để che chở bảo vệ hay sao??? Vậy mà thành thân đến năm thứ ba thì thái độ hắn đột nhiên khác thường, cả ngày chỉ biết cắm cúi vẽ tranh, không để ý đến chuyện xung quanh.

Nguyễn Thời Ý thầm nghi ngờ chính mình có phải sau khi sinh xong hài tử nên không còn hấp dẫn??? Nàng quyết định vứt hết mặt mũi để quyến rũ hắn.

Từ Hách thấy thế thì điên cuồng cùng nàng phóng túng một đêm, thế nhưng ngày hôm sau lại chứng nào tật ấy, suốt ngày đóng cửa vẽ tranh bất kể ngày đêm.

Nghĩ lại chuyện cũ, Nguyễn Thời Ý thầm cười chính mình ngốc nghếch.

Nàng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo, từ bỏ hội hoạ. Tại sao lúc ấy nàng không dùng thực lực để tranh cao thấp với hắn một lần?

Nếu nàng kiên trì đến bây giờ, nói không chừng… nàng đã trở thành đại danh gia đương thời, chứ làm gì có chuyện người đời sẽ nhớ mãi vị hôn phu đã chết dưới đáy vực kia của nàng???

Dưới miệng lưỡi thế gian, đời này nàng hết mình vì danh dự của trượng phu đã mất, vì tiền đồ của con cái, vì con cháu trưởng thành mà cả đời buồn thối ruột.

Bây giờ bình tâm nghĩ lại những năm tháng phí hoài kia, lòng người thật dễ dàng thay đổi, ngay cả khi Từ Hách từ bỏ cuộc đời hoặc thậm chí là từ bỏ sở thích của mình thì hắn cũng không thể yêu nàng đến già.

Mà nàng cũng chưa chắc có thể khoan dung hay kiên trì chịu đựng cho sự tuỳ ý chấp nhất của hắn.

Tình yêu có thể bị thời gian làm cho hao mòn, sống và chết tuy ở hai bờ lạnh lẽo nhưng ít nhất cũng có thể coi là một loại thoả mãn.

Mang theo suy nghĩ này, Nguyễn Thời Ý cũng dần dần buông xuống gánh nặng, nàng xoay người và bước vào những năm thanh xuân son sắc.

Do nàng không quay đầu lại nên không thấy Hồng Lãng Nhiên tức giận bước ra khỏi linh đường, hắn dừng bước, ngây ngốc nhìn về phía nàng rời đi.

Gió đột ngột thổi qua, hoa lê bay lả tả như mưa làm nổi bật làn váy trắng của giai nhân, trông ngỡ như tiên nữ hạ phàm.

Rất lâu sau, hắn mới buồn rầu thở dài: “Nhất định là do ảo giác gây ra… Khiến hắn cảm thấy bóng lưng kia cực kỳ giống nàng khi còn trẻ!” 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện