Tiền vàng bay tán loạn trong gió, bầu không khí tang thương làm giảm đi sự nghiêm trang bên ngoài Từ phủ, nhưng lại không cách nào dịu bớt lửa giận trong lòng Bình thị.
“Thái phu nhân vừa về cõi cực lạc là Từ gia muốn làm phản rồi sao? Ta đã dựa theo ước định sẽ tự mình trả lại bức hoạ của Tham Vi tiên sinh, vậy mà giữa đường lại nhảy ra một đám chó mèo cản đường, yêu cầu ta phải kiểm tra ngay tại đây?”
Bình thị ngang nhiên đứng trước bậc thềm, bàn tay nắm chặt thành quyền bên trong áo gấm giống như cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn tự tay đánh người, mắt phượng nhìn chằm chằm thiếu nữ một thân váy trắng trước mặt.
Thiếu nữ bình tĩnh đối mặt, nàng toả ra khí chất thanh tao, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời cùng vòng eo thon nhỏ, không có từ ngữ nào có thể miêu tả hết được… người này chính là Nguyễn Thời Ý.
Con dâu trưởng Chu thị nghe thấy tiếng ồn ào liền lập tức đi ra nghênh đón, đối diện với ánh mắt nhìn không ra cảm xúc của Nguyễn Thời Ý, nàng chỉ cười cười hướng về phía Bình thị.
“Sợ là An Định Bá phu nhân hoa mắt rồi, trước cửa Từ phủ sao lại có chó mèo? Vị tiểu thư này được Thái phu nhân nhận nuôi khi còn sống, cho nên nàng cũng theo họ Nguyễn của Thái phu nhân.”
“Chưa từng nghe qua!” Bình thị nhướng mày, “Vấn đề ở chỗ nàng ta chỉ là dưỡng nữ, dựa vào đâu mà đứng trước cửa cản khách?”
Nguyễn Thời Ý không hờn không giận, nàng nhàn nhạt nói: “Phu nhân hiểu lầm, bức « Vạn Sơn Tình Lam » của Tham Vi tiên sinh là tác phẩm mà ngài ấy dốc hết tâm huyết, đã ba mươi năm chưa lộ trước mặt người ngoài, cho nên người của Từ gia càng phải cẩn thận gấp bội, xin phu nhân thông cảm.”
Bình thị có thể cảm nhận được thái độ cao ngạo trong ngôn từ của Nguyễn Thời Ý, nàng ta đang muốn bắt bẻ thì nghe thấy Nguyễn Thời Ý nói tiếp, “Kiểm tra đối chiếu trước mặt mọi người thực chất là thể hiện sự tôn trọng và bảo vệ đối với phu nhân. Vạn nhất xảy ra điều gì sơ suất, hai bên lại trốn tránh trách nhiệm thì chẳng phải càng làm ảnh hưởng đến hoà khí giữa hai nhà hay sao?”
Nghe những lời không thoả đáng từ phía Bình thị, Nguyễn Thời Ý đã hạ quyết tâm bảo vệ bằng được bức hoạ của Từ Hách, cho nên nàng sẽ không nhường dù chỉ một bước.
Nhất định phải kiểm nghiệm bên ngoài phủ, thứ nhất phòng ngừa Bình thị dùng tranh giả để qua loa tắc trách, thứ hai tránh dẫn tới những tranh luận không cần thiết khi nhận lại bức tranh.
Nếu không trắng đen rõ ràng trước mặt mọi người, chẳng may xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ không có chứng cứ.
Nguyễn Thời Ý được Thánh thượng phong là Cáo mệnh phu nhân, hơn nữa nàng còn là trưởng bối được nhiều người tôn kính, dù nằm dưới nấm mộ xanh nhưng tiếng thơm vẫn không thuyên giảm.
Còn vẻ vênh váo đắc ý, hùng hổ doạ người của Bình thị, ngược lại chỉ như phô trương thanh thế.
Đám đông người qua đường tụ lại trên đường phố, trong đó có cả người bán hàng rong, cho đến những văn nhân mặc khách(*) hay đến hoạ sĩ bậc thầy… tất cả không tránh khỏi việc bàn tán xôn xao.
“Tuy nói cách làm này có vẻ không khách khí, nhưng cũng không đáng trách! Dù sao đấy cũng là tác phẩm để đời của Tham Vi tiên sinh! Ngàn vàng khó cầu!”
“Lão nhân gia là tay bút có tiếng lâu năm, nét mực đơn giản nhưng sâu sắc, sông núi dưới ngòi bút của ông trở nên hùng vĩ hiếm có, người đời phải học hỏi rất nhiều, mức độ thâm sâu ẩn chứa tầng tầng lớp lớp, ngay đến Thánh thượng cũng phải săn đón, thế hệ trẻ bây giờ cũng không sánh bằng, cho nên bọn họ phải thận trọng là chuyện đương nhiên.”
“Đúng vậy! Nghe nói trước đây Tề Thượng thư của bộ Lại từng cất giữ bút tích của Tham Vi tiên sinh, ông ấy treo ở trong phòng mấy chục năm, sau đó bị bọn trộm đánh tráo tranh giả còn không biết! Người của Từ gia muốn làm rõ trước sau cũng là hợp tình hợp lý!”
“Vị phu nhân kia không muốn phối hợp… chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”
Dân chúng bàn tán xôn xao, sắc mặt Bình thị càng khó coi, “Vậy làm phiền đôi mắt tinh tường của Nguyễn tiểu thư, hãy phân tích xem bức Tình Lam trong tay ta rốt cuộc là thật hay giả.”
Trước sự tò mò cùng kinh ngạc của mọi người, một phần của bức « Vạn Sơn Tình Lam » được nô bộc của phủ An Định Bá và người của Từ gia dần dần mở ra.
Phần này vẽ dãy núi Tú Thuỷ ẩn mình sau những đám mây dày đặc với nét mực nhẹ nhàng phóng khoáng. Gió, suối, cây, đá nằm trong bố cục thoả đáng, biến hoá ảo diệu, ý tưởng tuyệt vời.
Chỗ sương mù lượn lờ trôi được Tổ phụ của Nguyễn Thời Ý viết một đoạn thơ:
“Sơn Noãn Tình Lam Cảnh Trí Giai
Hồ Bình Phong Tĩnh Thảo Thổ Nha
Kiều Đầu Bán Thụ Hồng Mai Lạc
Mạch Thượng Tân Hạnh Vị Trứ Hoa”
Rất nhiều năm không nhìn thấy bút tích cứng cáp của Tổ phụ, hốc mắt Nguyễn Thời Ý nhanh chóng ướt át, nàng bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
Lúc Tổ phụ đề thơ có phân phó một chuyện. Hình như là liên quan đến bức hoạ này, đại loại… là chuyện mà phu thê bọn họ nhất định phải làm vào bốn mươi năm sau?!
Do lúc ấy hai nhi tử sinh đôi thay nhau khóc rống, nàng vừa ôm con vừa dỗ dành nên không nghe được rõ.
Nàng chỉ nhớ rõ khuôn mặt trong trẻo, lạnh lùng của Từ Hách dường như hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Sau này khi phải đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng, Nguyễn Thời Ý đã sớm ném việc này ra sau đầu.
Bí mật được ẩn giấu, người biết chuyện đã tạ thế nhiều năm, đại khái không thể tìm được manh mối.
Nhìn cặp mắt ngập nước ẩn chứa nghi ngờ cùng bất an, khóe miệng Bình thị hiện lên nụ cười trào phúng — Tiểu nha đầu này tự cao vì có người làm chỗ dựa, chứ cái dáng vẻ kia thì có thể nhìn ra cái gì?
Hai hoạ sĩ cả gan tới gần, bọn hắn nhìn kỹ nửa ngày rồi cau mày nói: “Tranh này… không phải!”
Bình thị giận dữ quát: “Các ngươi đừng nói bậy!”
Một hoạ sĩ chỉ vào một chỗ trên bức tranh, “Núi đá cùng cây cối, cách ngừng ngắt chuyển hướng đúng là bút tích của Tham Vi tiên sinh, nhưng nét mực đậm của đám rêu kia quá mức phiêu dật tiêu sái, lại có chút nổi bật…”
Nguyễn Thời Ý khẽ cười, “Đây là do Thái phu nhân nghịch ngợm thuận tay vẽ thêm vào, vì để liên kết giữa ba phần nên màu mực chỗ này thay đổi nhiều nhất. Lại nhìn qua chỗ này, bút vẽ chuyển biến với nét mực đậm để phác hoạ đường nét sóng nước uốn lượn.”
“Tiểu thư may mắn được thưởng thức những phần còn lại của « Vạn Sơn Tình Lam » đúng là phúc khí tu bao nhiêu năm mới được!” Ánh mắt hai hoạ sĩ lộ ra vẻ ao ước.
Nguyễn Thời Ý cười cười không nói gì, sau khi phân tích và kiểm tra, nàng quay sang gật đầu với Chu thị.
Bình thị cười lạnh: “Tiểu thư không tìm thấy lỗi?”
Nguyễn Thời Ý lười nói nhảm với nàng ta, nàng nhìn về phía Vu Nhàn, sau đó gật nhẹ một cái với Chu thị.
Vu Nhàn bưng một hộp gấm màu đen, bên trong chứa mười hai thỏi vàng.
Giọng điệu Chu thị bình thản: “Vất vả An Định Bá phu nhân phải đến đây một chuyến. Đây là tâm ý nho nhỏ coi như cám ơn… công lao Bình gia đã gìn giữ bức hoạ mấy chục năm nay.”
Hành động này hiển nhiên mang ý tứ muốn đuổi người, Bình thị tức đến run người, bờ môi mấp máy miễn cưỡng phun ra được một câu: “Các ngươi khinh người quá đáng!”
Thuở thiếu thời Bình thị từng khát vọng gả vào Từ gia, thế nhưng Từ Minh Lễ đã sớm có hôn ước. Từ Minh Dụ kinh doanh thất bại, mất cả chì lẫn chài và đang có kế hoạch vào Nam ra Bắc… Cho nên nàng ta đợi không nổi, cũng càng không dám đánh cược cả đời.
Cuối cùng Bình thị quyết định mang theo một phần của bức Tình Lam để gả vào Bá phủ, nhà chồng thấy thế thì cực kỳ vui mừng, cũng coi trọng nàng ta gấp bội.
Lừa dối đến nay ròng rã đã được mười chín năm, người của Từ gia đưa ra bằng chứng và yêu cầu nàng trả lại bức tranh, việc này còn khó chịu hơn là khoét một miếng thịt trên người nàng ta.
Bình thị còn tính toán nếu như mọi việc thuận lợi, nàng ta còn có thể “mượn” được những bức hoạ khác của Từ gia, không ngờ Từ gia nhiều lần không cho nàng ta mặt mũi, lại còn dùng thủ đoạn tiền tài bắt nàng rời đi.
Bình thị không thể kiềm chế tức giận, mà Nguyễn Thời Ý phía đối diện lại lạnh nhạt nói: “Phu nhân làm gì mà phải tức giận? Tệ phủ chưa xong tang sự nên không tiện mời trà phu nhân, tránh cho phu nhân… dính phải “xúi quẩy”.”
Hai chữ “Xúi quẩy” vừa nói ra khói miệng, không khác gì một phát tát khiến Bình thị mặt xám mày tro.
Ngay lúc này Bình thị mới phát hiện ra mấy lời hôm qua nàng ta nói đã bị nghe thấy!
Nhưng nàng ta làm sao cam tâm để cho một tiểu cô nương châm biếm! Bình thị liếc mắt nhìn Chu thị, “Từ phu nhân, tiểu bối của quý phủ không biết lớn nhỏ, không hiểu quy củ, nếu truyền ra bên ngoài không sợ người ta chê cười sao?”
Chu thị còn chưa trả lời thì giọng nói lạnh nhạt của Từ Minh Lễ đã phát ra từ phía sau cánh cổng.
“E là…. quy củ của Từ gia không đến lượt An Định Bá phu nhân thiết lập!”
Đám đông lập tức chuyển hướng, bọn họ thấy anh em nhà họ Từ cùng nhau đi ra, đồ tang thô ráp không làm thuyên giảm khí chất nổi bật trên người bọn họ.
Hai người đi thẳng đến bên cạnh Nguyễn Thời Ý, thấy mẫu thân không sao, sắc mặt bọn họ mới hơi hoà hoãn.
Che chở rõ ràng như thế, Bình thị dù mắt mù cũng có thể nhìn ra.
Với nền tảng của Từ gia, dù mới khôi phục trở lại nhưng vẫn không hề lay chuyển việc Từ Minh Lễ là trụ cột triều đình, Từ Minh Dụ giàu nứt đố đổ vách, lại thêm Từ Minh Sơ là Vương hậu nước láng giềng, ân sủng vô hạn…
Vì một tiểu cô nương mà đắc tội với Từ gia? Bình thị cũng chưa đến mức ngu như thế.
Nàng ta lập tức thu liễm lại vẻ kiêu ngạo của mình, sau đó hơi hạ người hành lễ với anh em nhà họ Từ, vẻ mặt miễn cưỡng cười nói: “Có thể nhận được sự quan tâm của Thái phu nhân và được gìn giữ kiệt tác của Tham Vi tiên sinh, ta sao dám
Bình thị cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi vội vã cáo từ, trước khi nàng ta lên kiệu vẫn quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang được anh em nhà họ Từ che chở tiến vào phủ, nàng ta thấy ánh mắt tĩnh lặng bình tĩnh của thiếu nữ vượt xa tuổi tác hiện tại.
Đáy lòng Bình thị xuất hiện cảm giác khác thường, nàng ta nhỏ giọng nói với nha hoàn tâm phúc: “Phái người đi điều tra tiểu nữ tử vênh váo kia… đến tột cùng có địa vị thế nào!”
***
Cùng ngày “Từ Thái phu nhân” được hạ táng, con cháu theo nghĩa lễ phải chịu tang lại ở gian nhà lưng trừng núi uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm.
Từ Minh Dụ và Vu Nhàn cùng nhau tuyển chọn kỹ càng nô bộc sau đó bất động thanh sắc dời chỗ ở của Nguyễn Thời Ý đến Lan Viên ở thành Đông.
Lan Viên được Nguyễn Thời Ý cải biến lại từ khu vườn bỏ hoang, đây là một trong những trạch viện tư nhân được nàng mua lại từ trước. Cổng viện đơn giản phóng khoáng, không gian yên tĩnh, rất thích hợp cho việc ở ẩn.
Vu Nhàn chính là lão ma ma có lý lịch sâu nhất Từ gia, bà không thể trắng trợn đích thân hầu hạ một “Tiểu cô nương”, nên chỉ có thể làm quản gia, cẩn thận chuẩn bị mọi việc trong trạch viện mới.
Sau khi dàn xếp mọi chuyện, Nguyễn Thời Ý cố gắng kiềm chế lo lắng cùng bận tâm với con cháu, nàng cầm thư tín và con dấu của Từ Minh Dụ, bí mật tiếp quản sản nghiệp Từ gia.
Mấy vị đại chưởng quỹ sớm nghe tin sản nghiệp dưới danh nghĩa Từ gia sẽ do một vị họ hàng xa nào đó tiếp quản, dù nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ tới người đó lại là một tiểu cô nương mềm mại thướt tha, xinh đẹp như hoa như ngọc.
Thấy nàng trầm ổn nội liễm, bình tĩnh thong dong, sau khi hết kinh ngạc thì bọn hắn bắt đầu có cảm giác an tâm.
Nguyễn Thời Ý hạn chế hết mức việc xuất đầu lộ diện trước đám đông, nàng đa phần đều giao việc cho hạ nhân gánh vác.
Nửa đời goá phụ vì vong phu Từ Hách, sau đó là danh hiệu chi mẫu của lần lượt trọng thần, phú thương cùng Vương hậu dị quốc… chính vì thế mà Thánh thượng phong cho nàng tôn hiệu Cáo mệnh phu nhân, khiến nàng luôn bị gò bó, gồng mình trong cái tôn hiệu ấy.
Lúc đấu khẩu với Bình thị vào vài ngày trước, khí thế dữ dội đã biến mất từ lâu khiến nàng nhận ra một việc, sau khi Từ Hách chết đi, nàng đã phải trải qua cuộc sống oan ức, tủi nhục đến mức nào.
Trời xanh ưu ái cho nàng quay lại tuổi xuân, nhưng nàng không biết tuổi xuân này có thể kéo dài được bao lâu.
Một khi vén ra bức màn tìm được kẻ hãm hại thật sự Từ gia, nàng sẽ hoàn toàn vứt bỏ thân phận “Từ Thái phu nhân”, sau đó sống cuộc đời của chính mình.
Những chuyện mà “Từ Thái phu nhân” muốn làm mà không thể làm hoặc chưa kịp hoàn thành sẽ giao cho “Nguyễn tiểu thư” xử lý.
Ví dụ như tìm lại những phần của bức tranh « Vạn Sơn Tình Lam »… thậm chí là không cần theo ý ai hết, cứ theo ý mình mà làm.
Người ta thường có câu cửa miệng, nam tử có ba việc may mắn ở đời đó là “Thăng quan – Phát tài – Lão bà chết”.
Nguyễn Thời Ý nàng có cuộc sống mới, có tuổi trẻ cùng sắc đẹp, lại lắm tiền nhiều của, coi như là có thể sống tiêu dao trong quãng thời gian “Mỹ mạo – Nhiều tiền – Tướng công chết”.
Phóng tầm mắt khắp kinh thành, ngoại trừ nàng thì chỉ còn một nữ tử hoạt sắc sinh hương có thể đạt tới cảnh giới này.
Nhớ tới người kia được nuông chiều đến mức thành thần thái phong lưu, ngông cuồng thì môi anh đào của Nguyễn Thời Ý liền hiện lên ý cười thích thú.
***
Cùng lúc đó ở một nơi cách kinh thành cả ngàn dặm, diều hâu giương cách theo gió xuân, lượn lờ quanh thung lũng, nơi giao nhau giữa Bắc Liệt Quốc và vùng đất của tộc người Nhạn.
Băng tuyết lạnh giá dần dần tan chảy, rơi xuống từng lớp một.
Hai con chó sói to lớn màu đen trắng chạy như điên qua vực tuyết mênh mông, chiếc lục lạc bằng sắt trên cổ chúng không ngừng kêu leng keng.
Bỗng nhiên hai con chó sói dừng lại ngửi ngửi, bọn chúng không hẹn mà cùng nhau sủa loạn về hướng đống tuyết, sau đó dùng sức bới tung tuyết trắng.
Sau khoảng một nén hương, phía dưới đống tuyết lộ ra khuôn mặt của một người thanh niên.
Lông mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt như tạc tượng, xứng đáng với các loại lời ca tụng của thế gian.
“Gâu gâu hú— húúuuu—”
Chó sói ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, móng vuốt xù lông đạp đạp lên người thanh niên.
Một lúc lâu sau, lông mi thanh niên hơi run rẩy, đôi mắt hắn khẽ mở, tiếp đó môi mỏng mấp máy thì thào hai tiếng:
“… Nguyễn Nguyễn?”