Edit: Tê Tê Team (Tà lei le)
Nguyễn Thời Ý rất ít nổi nóng.
Hoặc là nên nói, ‘Từ Thái phu nhân’ rất ít nổi nóng.
Đặc biệt là ít khi ở trường hợp bị hai câu chọc giận, phất tay áo rời đi, càng là trước nay chưa từng có.
Nàng biết, mình đang sớm khôi phục dung mạo thiếu nữ, không còn trầm ổn cứng nhắc như trước. Thậm chí thêm mấy phần tác phong hoạt bát tươi vui, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có lúc cảm xúc tiết ra ngoài, làm khó dễ trước mặt mọi người.
Đại khái là… Hạ nóng hừng hực, lửa trong người toát ra?
Lúc vãn thiện, nàng không ra chủ thính dùng bữa cùng tử tôn, chỉ để Trầm Bích bưng nước súp mì từ trù phòng tới.
Ăn qua loa hai miếng, hoàn toàn chán ăn.
Trước khi nàng sai người chuẩn bị nước tắm, Từ Thịnh ở ngoại viện xin gặp.
Nguyễn Thời Ý đoán ở trước mặt tôi tớ, đứa nhỏ này chỉ có thể lấy thân phận ngang hàng mà chờ, không thể nháo làm nũng khóc lóc om sòm ‘một khóc hai quỳ ba ôm chân’.
Quả nhiên, Từ Thịnh khổ sở chờ nửa nén hương, không được thấy, bất mãn mà đi.
Tú Nguyệt cư thanh tĩnh trở lại.
Mưa rơi lúc chạng vạng, nước mưa rơi xuống xà nhà, núi giả, hoa trên cây, ào ào tầm tạ, như nặng mà nhẹ.
Từng chút từng chút, như trút trong lòng.
Nguyễn Thời Ý nghỉ ngơi rất sớm, vì tiếng mưa mà ngủ không sâu được.
Lần mò dưới ánh đèn tối tăm, chưa kịp đóng cửa sổ, tiếng mưa trong đình viện đã ngưng lại, bóng người thoắt một cái, thân hình mặc bào phục hơi ướt đã nhảy vào trong phòng.
"Nguyễn Nguyễn."
Từ Hách giương tay muốn ôm, lại sợ ướt người nàng, nhanh chóng cởi ngoại sam màu xám.
Nguyễn Thời Ý thấp thỏm lo âu, hờn giận nói: “Trời mưa chàng tới làm gì!”
“Tất nhiên là tới dỗ tiểu lão thái bà nàng đó.”
Hắn tiện tay trải xiêm y hong khô trên y giá (giá áo) gỗ đàn, khi xoay người, Nguyễn Thời Ý đã cách xa hắn bước hai bước về phía giường, quăng ra một câu: “Chàng ngủ giường trúc!”
Từ Hách bị dáng vẻ nàng xù lông chọc cười, dưới chân như nước chảy mây trôi dịch ra hai bước, ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của nàng.
“Được rồi! Là ta sai rồi, làm trượng phu của nàng, không nên phản đối ý kiến nàng trước mặt con cháu…” Hắn phát hiện nàng giãy dụa rất nhẹ, hai tay dùng sức càng ôm chặt hơn, “Nhưng ta cũng là tổ phụ của Thịnh Nhi, khi nó quỳ xuống đất cầu xin một lời tán dương, tốt xấu nàng cũng nên cho ta mấy phần mặt mũi… Dù sao, trên danh nghĩa ta cũng là trụ cột Từ gia.”
Nguyễn Thời Ý cười lạnh: “Nhưng trụ cột Từ gia chúng ta biến mất hơn ba mươi năm! Hiện giờ chỉ có thể ở nhà, ngoài vẽ tranh thì cái gì cũng mặc kệ! Cho dù là trụ sắt thì cũng có tác dụng gì? Còn không bằng mài thành kim thêu hoa! Ít nhất có thể may vá…”
Từ Hách không những không giận mà còn cười, lặng yên kéo tay của nàng về phía sau, giọng điệu hài hước: “Nhưng nàng đã ‘mài’ rồi mà!”
Cảm nhận tay cách lớp áo bào đã nóng lên, nàng tức giận mà nhéo một phen.
Từ Hách không ngờ thê tử trước sau ngượng ngùng lại đột nhiên hành động, nhất thời cắn răng nhịn cơn đau ngắn trong nháy mắt. Hắn vừa kéo vừa ôm thân thể ấm mềm đi lên vài thước, thuận thế đẩy xuống tấm màn lụa.
Nguyễn Thời Ý ít khi bị hắn đối xử bạo ngược, đang định quay người đá hắn, nhưng bị hắn chặn từ đằng sau, trầm giọng mơ hồ thổi khí nóng bên tai.
“Nàng động thủ trước, không thể trách ta.”
“Vất vả nhiều ngày, chàng, chàng đi nghỉ ngơi trước đã được không?”
“Trước tiên ta cần phải bù lại những gì nợ nàng mấy ngày nay đã,” hắn cười khẽ nói, “Để chứng minh ta không dễ dàng ‘mềm nhũn’ như vậy.”
Mấy ngày Nguyễn Thời Ý không gặp hắn, ít nhiều cũng nhớ nung.
Mắt thấy màn lụa buông xuống, ngăn lại giữa hạ khô nống và cảnh ‘xuân’ ấm áp, thành công như hắn muốn.
Từ Hách cúi đầu tìm kiếm môi nàng, động tác không nhanh không chậm, ôn nhu nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng có từng nhớ, lúc trước ta thú (cưới) nàng ra sao không?”
Nguyễn Thời Ý cảm thụ hơi thở man mát của hắn bao phủ, xua đi cái nóng mùa hạ, không nhịn được run run.
Từ Hách không chờ được nàng đáp lại, mỉm cười nhắc nhở: “Sau lần đầu ta gặp nàng, ta chạy tới quỳ trước mặt phụ thân ta, khẩn cầu người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không tiếp tục làm mối với nhà khác… Đại khái nàng không biết, lúc đó ta và phụ thân ta vì việc này mà tức giận mấy năm, cho đến khi thú nàng vào cửa.”
“Nàng thanh lệ tao nhã, ôn nhu hiền thục, tài hoa hơn người, là người vô cùng thiện lương… Lão nhân gia người thấy rất thích mới thả cho ta một con ngựa (tự do). Có thể thấy… Dù không theo lệnh phụ mẫu, lời bà mai, cũng không lỡ nhân duyên mỹ mãn.”
Nguyễn Thời Ý kinh ngạc hắn nói nhiều, trầm giọng nói: “Sao chàng lại kể chuyện này?”
Tấm màn trắng mỏng manh như lê hoa, mềm nhẹ như tiếng nói của hắn.
“Ta muốn… Nàng thả lỏng tâm, để Thịnh Nhi đưa ra lựa chọn. Nếu tiểu nha đầu Tĩnh Ảnh đáp ứng nhưng không tốt, Thịnh Nhi tự mình gánh vác. Nếu tiểu nha đầu hết bệnh nhưng không cần hắn, cũng là hắn tự tìm.”
Hắn đưa tay xoa bóp vai nàng, vẫn chưa sốt ruột thảo phạt.
Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên nhớ lại, Từ Thịnh từng nói, hắn là trưởng tôn Từ gia, thật ra quanh năm suốt tháng được mọi người dốc lòng che chở, bình thường…
Cố lẽ ở dưới quang vinh của tổ phụ bậc thầy sơn thủy và phụ thân thủ phụ, đứa nhỏ kia cũng từng tự ti, từng hoang mang.
Mọi người nỗ lực vượt mọi chông gai phía trước, thế nhưng cũng chưa từng suy xét hắn chân chính muốn gì, muốn chân chính bảo vệ gì, hoàn toàn quên hắn không còn là đứa nhỏ non nớt, còn coi tình cảm ái mộ của hắn là ý nghĩ của hài tử tính trẻ con.
Nguyễn Thời Ý tự biết quá mức khắc nghiệt bắt bẻ tử tôn, quá mức bảo hộ sủng nịch tôn bối, đến nỗi gây ra cục diện hôm nay.
May là cục diện này cũng không quá khó coi.
“Ý chàng là… Muốn ta bớt quản chúng?” Giọng nàng có chút oán hận.
“Đúng vậy, nàng bớt quản chúng, quản ta nhiều hơn.”
Ngón trỏ hắn làm bút, mô phỏng lại đường cong trên người, dần dần kéo dài, hư họa ra tú lệ sóng nước thưa thớt, cát mịn, cỏ tơ…
Nguyễn Thời Ý nhắm mắt lại, cảm nhận bầu trời xanh êm đẹp vô ngần trên lưng, núi tuyết từ trước đến giờ không ngừng, mà đầu ngón tay hắn lướt qua màn đêm lành lạnh, từng chút phủ màn đêm lên núi non trập trùng trong vực núi.
Mong chờ hắn làm gì đó, lại thẹn thùng không muốn nói.
“Tam lang, đến giờ chàng chưa nói cho ta. Thân sự tốt năm đó… Là nhà ai.”
“Muốn nghe thật?” Hắn chôn mặt vào trong mái tóc đen mềm mại rơi rụng bên gối của nàng, nhỏ giọng nói, “Được, là Tín An công chúa năm đó.”
Nguyễn Thời Ý ngẩn ngơ: “Chàng, chàng thế mà suýt nữa thành Phò mã! Dượng của đương kim thánh thượng?”
“Không… kém xa, bát tự không hợp,” Từ Hách liếm nhẹ thùy tai nàng, “Không nói chuyện cũ năm xưa nữa, nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng gả cho ta nhiều năm, giấm để lâu không còn mùi vị, đừng ăn bậy, ăn tai hại vô ích.”
“Chẳng trách người hoàng tộc sùng bái chàng đến thế, Tín An công chúa vẽ tranh cả đời, ở góa trong kinh. Nếu không chàng bớt thì giờ… Ưm…”
Từ Hách đúng lúc lấp kín môi nàng.
Vuốt ve một lát, hắn cười gượng “hắc hắc” hai tiếng, dán vào chóp mũi nàng, tuyên cáo mơ hồ không rõ: “Xem ra không thuyết phục được Nguyễn Nguyễn nhà ta, vậy thì ngủ phục…”
Hai chữ sau kia, gần như không thể nghe thấy.
Nguyễn Thời Ý đã biết ý nghĩa, thẹn quá thành giận cắn một cái vào cằm hắn, gợi ra công hiệu loan phượng vấn vương quyến luyến.
Ánh đèn lẻ loi trên án lung lay, cuối cùng không chịu được gió đêm thổi vào.
Đến chết mới ngừng lưu luyến, khiến Nguyễn Thời Ý sinh ra một áo giác nào đó, dường như trên thế gian chỉ còn lại nàng và hắn.
Những cái khác, đã không còn tồn tại nữa…
*****
Mưa to đã ngừng, để lại mùi hương thoang thoảng tản ra trong ánh ban mai.
Như thường, Từ Hách phải thừa dịp sáng sớm trở về Ỷ Đồng uyển.
Nhưng thê hắn úp mặt vào vai hắn, cánh tay ngọc thì lại quấn lấy cánh tay hắn ở một bên khác.
Sau giấc mộng dài 35 năm đằng đẵng, lần đầu tiên hắn cảm giác nàng không muốn xa rời.
Không ở trong quá khứ khi sống chết bị đe dọa, cũng không trong kích tình ban đêm, mà là trong lúc sắc trời tờ mờ sáng.
Từ Hách chợt nhớ tới tình cảnh năm ngoái gặp lại ở Tập Hiền Trai.
Khi đó hắn đang bận bịu chọn thỏi mực, chợt nghe tiếng nữ tử trò chuyện, trong đó một câu “Đừng nói vậy”, cực kỳ giống tiếng nói của ‘vong thê’.
Vì thế, hắn lơ đãng ngẩng đầu.
Nàng đứng ở cửa, ngược với ánh nắng chói mắt, làn da mềm mại trắng như tuyết, kiều nhan như hoa, linh động như dáng vẻ của tân nương.
Thế nhưng dáng người thon thả này, thiếu nữ trang phục thanh nhã cảnh tỉnh hắn ―― Thê hắn không thể xinh đẹp như vậy, cũng không còn là dáng dấp thiếu nữ nữa.
Sau đó gặp lại trong viện thư họa thành Nam, hắn gần như không dám nhìn nàng nhiều hơn một cái, đặc biệt khi nghe nói nàng tự xưng ‘cô nữ Từ Thái phu nhân trợ dưỡng’.
Nhờ sau khi hắn đau xót nhớ lại chi tiết, phát hiện phản ứng rất nhỏ của nàng, mới không đến nỗi kiên định bỏ qua nàng, để lỡ gia đình này.
Nhớ lại nàng một lần lại một lần đẩy hắn ra, qua một lần lại một lần mềm lòng, bừng tỉnh như mộng.
“Tiểu lão thái bà nói một đằng làm một nẻo…”
Hoàn toàn đại diện cho “Muốn kháng cự còn nghênh đón”. (Đã nghiện còn ngại)
Hắn lén lút véo mũi nàng, hài lòng ôm chặt nàng.
Mê màng đi vào giấc mộng lần nữa, không biết qua bao lâu, tiếng tôi tớ đi lại tứ phía trong sân đánh thức hai người.
Phán đoán theo ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, đoán chừng lúc này là đầu giờ Mão, tại sao động tĩnh lại lớn như vậy? (Khoảng 5 giờ đổ đi)
Nguyễn Thời Ý xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, duỗi tay che miệng ngáp.
Ngoài cửa truyền đến