Chuyển ngữ: Mic
Gần đây Văn Tố lại có cảm giác sầu não giống như khoảng thời gian chuẩn bị khảo thí, bởi Nhiếp chính vương dạo này tóm lại thường lên lớp nàng, chuyện liên quan đến việc làm thế nào tiếp đãi sứ thần Thanh Hải quốc đã bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.
Phó Thanh Ngọc mấy ngày trước đã tới Hàn Lâm viện báo danh, bắt đầu chính thức trở thành nữ sử quan đầu tiên trong lịch sử Đại Lương ra vào đại nội. Văn Tố đối với việc này thập phần ngưỡng mộ, trên thực tế nàng càng hi vọng được hoán đổi với Phó Thanh Ngọc, gánh vác Đại Lương cái gì chứ, vẫn thật sự không thích hợp với nàng, nàng chỉ muốn ăn chùa chờ chết thôi………………
Có điều, chuyện nào có lợi cũng có mặt hại.
Tốt xấu gì hiện giờ Văn Tố cũng là quan ngũ phẩm, mặc dù còn chưa có phủ đệ riêng, nhưng Nhiếp chính vương cũng cực kỳ trọng đãi, cấp cho nàng một viện riêng biệt trong phủ làm chỗ ở, còn không quên phái hai thị nữ tới cho nàng sai bảo.
Để tỏ rõ công bằng, Phó Thanh Ngọc dường như cũng nhận được đãi ngộ tương tự, có điều nàng ấy biết mình đây là hưởng ké vẻ vang của Văn Tố, trong lòng ít nhiều có chút không có cảm giác gì. Hơn nữa càng khiến nàng không thoải mái chính là dựa trên vị trí địa lý mà nói, chỗ ở của Văn Tố cách Tây Các của Nhiếp chính vương rất gần, mà nàng trái lại cách khá xa.
Việc tới bây giờ, Phó Thanh Ngọc không thể không nhìn thẳng một việc—nàng dường như đối với Nhiếp chính vương ôm tâm tư không nên có.
Thực ra điểm này lúc trông thấy cảnh tượng Văn Tố ngồi cùng Nhiếp chính vương trong ngôi đình giữa hồ thì đã cảm giác được.
Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân lúc đó nàng cảm thấy mất mát, thậm chí đố kỵ e rằng không phải chỉ đến từ việc năng lực bản thân bị phủ nhận, mà là nhận ra người trong mắt Nhiếp chính vương coi trọng vốn không phải mình………..
Có điều Văn Tố hiện đang vì Quỳnh Lâm yến sắp tới mà phiền não, đối với việc này vẫn không biết gì. Lúc này nàng vừa mới thức dậy kéo cửa phòng, đương gục đầu ủ rũ nghe thị nữ Hỉ Thước báo cáo sắp xếp lịch trình kế tiếp.
Đương nhiên đều là do Nhiếp chính vương an bài, không gì ngoài học tập lễ nghi trong cung, phong tục Thanh Hải quốc cùng với một vài từ ngữ ngoại giao khách sáo.
Chán chết đi được………….
Rửa mặt xong, dùng bữa sáng, Văn Tố suốt cả đoạn đường tới thư phòng Tiêu Tranh đều gục đầu, lúc ngang qua hậu viên thì lại đột ngột dừng bước.
Nàng bắt gặp Bình Dương vương cùng với Binh bộ thượng thư Lục Phường. Hai người đang giấu nửa người đằng sau một gốc cây nhỏ khá cao, thì thà thì thầm nói gì đấy.
Đây vốn không phải chuyện lạ kỳ gì, kỳ lạ chính là đề tài mà hai người này đang nói.
Họ thế nhưng lại đang bàn tới hôn sự của Nhiếp chính vương!!!
Tin tức đủ bùng nổ nhen………..
Văn Tố lập tức rón ra rón rén bước đến gần vài bước, dỏng tai nghe trộm.
“Theo hạ quan thấy, hiện giờ chỉ có thiên kim của hai nhà Thủ phụ và Thái phó là tương đối xứng với vương gia, cho dù luận về thân phận hay thế lực, cũng chỉ có hai nhà này là thích hợp nhất.”
Tiêu Đoan khoanh tay, thần sắc thản nhiên, “Thúc thúc cùng với Thủ phụ Đinh Chính Nhất không hợp nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, như vậy xem ra, chẳng phải là chỉ có mỗi thiên kim nhà Thái phó là thích hợp nhất sao?”
Lục Phường gật đầu, “Bình Dương vương gia nói rất phải.”
“Nữ tử kia phẩm chất dung mạo thế nào? Nhân vật như thúc thúc ta, không phải hạng dung chi tục phấn nào cũng xứng đâu.”
“Đấy là đương nhiên.” Tiếng nói Lục Phường chợt dừng lại, đột ngột quay đầu nhìn về phía Văn Tố lạnh lùng quát một tiếng: “Ai đang ở đó!”
Văn Tố sợ run cầm cập, người đã bị phát hiện rồi.
“Ồ, là Văn đại nhân à.” Vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Đoan nháy mắt biến mất, đổi thành vẻ vô cùng vui vẻ hòa nhã.
So với thái độ kiêng dè của Văn Tố đối với hắn, hắn với Văn Tố trái lại thập phần hữu hảo, hơn nữa càng lúc càng có dấu hiệu bạn tốt. Theo thống kê chưa hoàn chỉnh của Văn Tố, Nhiếp chính vương đối với nàng trọng đãi một phần, Bình Dương vương sẽ càng hữu hảo với nàng thêm ba phần.
Không chỉ vậy, hôm qua còn gửi tặng một bộ văn phòng tứ bảo thượng hạng nữa chứ.
Lời khi ấy Hỉ Thước truyền cho nàng là: “Cô nương, Bình Dương vương gia nói tặng bạn tặng vật cần thiết, lễ tuy nhẹ nhưng tình thì nặng.”
Lúc ấy Văn Tố ngoại trừ bị chữ ‘bạn’ kia khiến cho cả kinh, còn có thập phần chán nản.
Bạn à, thứ ta cần là tiền a………..TAT.
“Thì ra là Bình Dương vương gia, haha, đúng thật đời người nơi nào cũng có thể gặp nhỉ…….” Văn Tố cảm thấy dưới tình huống xấu hổ như vậy, ngoại trừ cười giả lả thì chẳng còn cách nào khác cả.
Tiêu Đoan hướng Lục Phường phất tay một cái, ra hiệu hắn rời đi trước, kế đó cười cười tủm tỉm bước lại gần Văn Tố. Một thân bạch y tay áo phấp phới theo gió, tóc đen như mực tung bay, dưới ánh mặt trời gương mặt tinh xảo kia quả thực sắp khiến Văn Tố hoa mắt.
“Văn đại nhân đây là sắp đi đâu thế?”
“Ờm………đi, đi gặp Nhiếp chính vương.” Văn Tố cảm thấy hiện thời nhắc đến ba chữ “Nhiếp chính vương” rất mất tự nhiên. Đây chính là nam chính được bọn họ bàn luận tới hôn sự nha.
Có thể nhận ra vẻ khác thường trong ánh mắt của nàng, khóe môi Tiêu Đoan khẽ nhếch, lộ ra một tia ý cười ý vị không rõ, “Văn đại nhân, cô nghe thấy gì rồi?”
“Không có, không có, ta cái gì cũng không nghe thấy.” Văn Tố lắc đầu như trống bỏi.
Ánh mắt Tiêu Đoan sầm xuống, nhếch môi cười khẽ, “Bổn vương tin cô là được, mau đi đi, đừng chậm trễ chính sự.”
Văn Tố liên lục vâng dạ, vội vàng hành lễ rồi liền nhanh chóng chạy mất.
Lúc bước trên hành lang, Triệu Toàn đang ở ngoài cửa ngóng nhìn xung quanh, thấy nàng đi qua liền gấp gáp nghênh đón, “Văn đại nhân, ngài rốt cuộc tới rồi.”
“Hửm? Triệu hộ vệ có việc sao?”
“Là có chút chuyện………….”Triệu Toàn quay đầu liếc cửa thư phòng một cái, tay kề sát môi cố gắng hạ thấp giọng, nói: “Liệu có thể làm phiền ngài một lát nữa vào hát dân ca Giang Nam cho Vương gia không?”
“Hả?” Giọng Văn Tố đột ngột cao lên, dọa Triệu Toàn giật bắn.
“Suỵt— Nhỏ tiếng một chút, Văn đại nhân, thuộc hạ nghiêm túc.”
Nét mặt Triệu Toàn quả thực không giống nói đùa, nhưng chuyện này cũng quá mức kỳ quái đi? Không có chuyện gì bảo nàng hát ca gì nữa, nàng bộ trông giống mấy người động kinh đó lắm à? →_→
“Được rồi, được rồi, Văn đại nhân mau nhanh vào trong đi, tóm lại toàn bộ đều nhờ ngài đó.” Triệu Toàn thấy Văn Tố vẫn luôn im lặng không hé răng, dứt khoát đem nàng đẩy vào
thư phòng, sau đó đóng cửa lại.
Văn Tố ù ù cạc cạc ngớ ra một lúc, nơm nớp quay đầu nhìn Nhiếp chính vương sau thư án.
Tầm mắt Tiêu tranh bị nàng đột nhiên xông vào thu hút, đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều có chút nghi hoặc.
“Ực…….tham kiến Vương gia.” Qua một lúc, rốt cuộc Văn Tố kịp hoàn hồn hướng Tiêu Tranh hành lễ chốn quan trường.
“Ừm.” Tiêu Tranh thản nhiên đáp một tiếng, vẫy tay ra hiệu nàng tới gần, “Văn khanh tới đúng lúc lắm, bổn vương đang bởi vì một việc mà phiền não.”
Văn Tố vội vàng tiến lên, “Dám hỏi Vương gia lo lắng chuyện gì?”
“Khoa cửa Giang Nam đã kết thúc, đúng như khanh nói, đích thực không có bao nhiêu sĩ tử ứng thí, có điều Tiêu Tuấn cũng không buông xuôi, bây giờ hắn thẹn quá hóa giận, thế nhưng cưỡng chế các thế gia Giang Nam phải đưa một người có học thức cao nhất vào triều nhậm chức, bằng không sẽ giết toàn gia.”
“Cái gì?” Còn có chuyện như vậy? Văn Tố ngạc nhiên vô cùng, đây đích thực so với việc Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn người còn hung tàn hơn!
Trầm ngâm trong thoáng chốc, nàng nhíu mày nói: “Thế hiện giờ Giang Nam ắt hẳn đã có người hoảng sợ rồi!”
“Không sai.” Tiêu Tranh nặng nề thở dài một tiếng, khép mắt, đưa tay nhẹ xoa mi tâm.
Văn Tố thấy thế, đột nhiên có chút hiểu ra ý nghĩa lời Triệu Toàn nói mới rồi. Nghĩ chắc là thấy Nhiếp chính vương quá mức lo âu nên mới nghĩ tới việc bảo nàng hát dân ca.
Ngay cả điểm nhỏ này cũng có thể nghĩ ra, thật sự không dễ gì.
“Vương gia, thực ra theo hạ quan thấy, chuyện này cũng có mặt lợi mặt hại, Ngài không cần quá lo lắng đâu.”
“Hả? Lợi như thế nào?” Một câu nói bất ngờ của Văn Tố khiến Tiêu Tranh lập tức mở hai mắt, ánh sáng lấp lánh chăm chăm nhìn nàng.
“Hạ quan cho rằng, thế gia đại tộc Giang Nam đã trải qua bao nhiêu triều đại vẫn không đổ, trong đó nguyên nhân hơn phân nửa là từ việc rất ít tham gia vào cuộc chiến hoàng quyền, đại để là không màng đến, động thái này hiện nay của Ngô vương trái lại khiến họ không thể không bị đẩy về phía bệ hạ và Vương gia, một ngày nào đó giành lại Giang Nam, các đại thế gia trăm năm khó lay động này cũng có khả năng có khe hở để đả thông.”
Trong phòng hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại, Tiêu Tranh cẩn thận suy nghĩ một lúc lời Văn Tố nói, trong ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo một tia tán thưởng.
Mấy ngày nay, hắn phát hiện Văn Tố vốn là một người ngoài lỗ mãng nhưng trong tinh tế, có thể do hoàn cảnh sống khác nhau, rất nhiều vấn đề nàng có thể đứng từ một góc độ khác nhìn vào, liền có thể nhìn ra một mặt mà người bình thường không sao phát hiện.
Là người lớn lên ở Giang Nam, tình hình Giang Nam nàng hiểu rõ nhất, thế nhưng nắm rõ là một chuyện, có thể thông qua hiện tượng mà nhìn thấy bản chất của nó, cũng cực kỳ không dễ.
Tiêu Tranh cảm thấy khối ngọc thô trước mắt này sau khi trải qua từng chút mài giũa đã bắt đầu trở nên sáng bóng.
Có lẽ là vì ánh mắt Nhiếp chính vương nhìn mình quá chăm chú, nên Văn Tố không khỏi đỏ mặt.
Qua một lúc lâu, thấy hắn vẫn như cũ không có ý định dời tầm mắt, Văn Tố rốt cuộc vẫn quyết định tiếp thu đề nghị của Triệu Toàn, ho khan một tiếng, phá vỡ sự ngượng ngùng này: “Ờm, Vương gia, chi bằng……….hạ quan tặng Ngài một khúc dân ca để nghỉ ngơi chút nhé.”
Không đợi Tiêu Tranh hoàn hồn, tiếng ca mềm mại đã vang lên, mang theo một tia xấu hổ, âm thanh không cao nhưng cũng rất dịu dàng, khiến lòng người thanh thản…..
Đợi đến khi hát xong một khúc, Tiêu Tranh nhịn không được khóe môi hé ra nụ cười khẽ, “Tiếng ca của Văn khanh thật hay, bổn vương dường như đã trông thấy dương liễu nhẹ rũ bên bờ hồ, cầu nhỏ nước chảy người qua lại, hôm nào đó nếu có thời gian, nhất định phải tới Giang Nam thử một chuyến.”
Văn Tố cười hùa, vẻ ngượng ngùng trên mặt thoáng mất đi.
Đang định cáo từ lui ra thì chợt nhớ ra một chuyện, nàng lại cực kỳ cẩn thận thăm dò một câu: “Vương gia, chuyện đó Ngài…….. vẫn ghét nữ tử Giang Nam sao?”
Tiêu Tranh lập tức ngẩn người, “Sao chứ?”
“Vương gia, tấu chương từ các bộ thượng sớ gửi tới.”
Giọng Triệu Toàn bên ngoài cửa cắt ngang đối thoại của hai người, Văn Tố đành dừng lại, vội vàng lui ra, có điều lúc ngang qua Triệu Toàn vẫn nhận được ánh mắt mang theo đôi chút cảm kích của hắn.
Xem ra nàng hát có thấp giọng đi nữa vẫn bị hắn nghe thấy, đúng là mất mặt mà!
Tiêu Tranh sau khi nàng ra khỏi cửa thì nghi hoặc nhìn Triệu Toàn, “Ngươi có biết vấn đề nàng ấy hỏi vừa rồi có ý gì không? Vì sao lại hỏi bổn vương có ghét nữ tử Giang Nam không?”
Triệu Toàn híp mắt, từ thói quen hình thành bởi điểm tâm bao nhiêu ngày qua khiến hắn lập tức đưa ra một kết luận về mối quan hệ giữa hai người: “Ắt hẳn là sợ Vương gia ghét nàng ấy rồi, theo thuộc hạ thấy, Văn đại nhân là ái mộ ngài mới có dáng vẻ như thế.”
Tiêu Tranh sửng sốt mở to hai mắt, một lúc lâu sau lại như líu ríu thốt ra được một từ giữa làn môi: “Hả?”