Chuyển ngữ: Mic
Văn Tố cảm thấy, điều kỳ lạ nhất trên đời này chẳng gì vượt qua việc kết bạn với một vương gia.
Nói như bây giờ nè, khó khăn lắm mới dứt ra khỏi mớ nhiệm vụ học hành rườm rà đi dạo hộ bộ một chuyến, vậy mà còn bị Bình Dương vương kè kè theo.
Xe ngựa lộc cộc mà đi, tâm tình Văn Tố giống như bánh xe vậy, trong trạng thái hơi xóc nảy lắc lư, vẻ mặt nhìn Tiêu Đoan cũng có chút đau khổ.
“Vương gia dạo gần đây hình như rất rảnh rỗi nhỉ.”
Tiêu Đoan cười, “Bổn vương có lúc nào không rảnh sao?”
“…………..Thế, đất phong của Vương gia không có chuyện gì ư?”
Tiêu Đoan lại cười, “Mấy quan viên kia ở đất phong của bổn vương để làm gì?”
“…………………..” Ặc, Văn Tố lặng lẽ ôm đầu ước ao, kiếp sau cũng để cho ta làm một con cháu hoàng thất với…………….>_<
“Được rồi, tới nơi rồi.” Dường như nhìn ra đau khổ của Văn Tố, Tiêu Đoan bất ngờ bảo xa phu dừng xe giữa đường, thong dong vén mành xe bước xuống.
Văn Tố cũng ló đầu ra nhìn, trông thấy bên đường có một tửu lầu xa hoa, bên cửa sổ lầu hai loáng thoáng lướt qua một bóng dáng quen thuộc, rất giống Binh bộ thượng thư Lục Phường.
Thì ra là đi gặp bạn, không phải lại là vì bàn bạc hôn sự của Nhiếp chính vương đấy chứ?
Văn Tố thầm nhiều chuyện một phen, nhưng trên mặt lại bày ra điệu bộ vui vẻ tiễn chân, dùng lời hay ý đẹp tiễn Tiêu Đoan xuống xe. Đợi đến khi Tiêu Đoan tiêu sái tao nhã đi vào trong tửu lầu, nàng lại như thể sợ hắn sẽ đổi ý, lập tức bảo xa phu chạy mau lên mau lên mau lên!!!
Thiếu một vương gia chen chúc với mình, cảm giác đó thật sự rất ư là dễ chịu nhen.
Văn Tố nửa nằm nửa ngồi, khẽ híp mắt nghỉ ngơi, trong đầu thế nhưng lại nghĩ tới Quỳnh lâm yến sắp diễn ra nên ứng phó như thế nào.
Ai ngờ không bao lâu sự nhàn nhã này liền bị phá vỡ. Văn Tố chỉ nghe thấy con ngựa bên ngoài phát ra một tràng tiếng hí kinh hãi, ngay sau đó xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại. Hình như có ai đó đụng phải càng xe, kêu rên một tiếng, kế đấy là tiếng mắng của xa phu.
Văn Tố vén màn nhìn ra, lúc ấy đã sắp tới phủ Nhiếp chính vương, từ sớm đã cách xa phố xá sầm uất, xung quanh vô cùng yên ắng, bên xe thế nhưng lại có một người cao ráo đứng đó.
Là một nam tử trung niên, mập mạp trắng trẻo, thoạt nhìn chính là một người sống trong nhung lụa, có điều râu ria tua tủa, tóc tai cũng bù xù, y phục mặc dù đẹp đẽ quý giá, nhưng đã rất bẩn. Toàn thân trên dưới ngoại trừ gương mặt kia coi như còn sạch sẽ thì đích thực khiến người ta không nhìn nổi.
Thấy xe ngựa dừng lại, người kia cũng mặc kệ tiếng quát mắng của xa phu bên cạnh, đưa tay bám mép cửa, hỏi Văn Tố: “Đây có phải là xe ngựa của phủ Nhiếp chính vương không?”
Văn Tố ngạc nhiên, có thể nhận ra xe ngựa phủ Nhiếp chính vương, xem ra đích thực là người có lai lịch, vì thế cũng dứt khoát không giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Người kia vừa nghe liền phấn chấn, hai tay chống một cái định trèo lên. Trông hắn rất béo, nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, thoắt cái đã nhảy lên xe, còn thuận thế muốn chui vào bên trong, nhưng bị xa phu ngăn lại mới không thực hiện được.
“To gan! Xe ngựa của Nhiếp chính vương một ăn xin hôi thối như ngươi mà cũng dám tự tiện làm loạn?!” Xa phu ùn đẩy nhốn nháo, nếu không phải người kia sống chết bám lấy cửa xe, hẳn là đã bị hất xuống rồi.
“Láo xược! Ngươi dám đẩy bổn……….ta?!”
Người đó tức giận hô một tiếng, thoáng cái đã thoát khỏi xa phu, tựa như cá chạch tách một cái đã chui tọt vào trong xe, Văn Tố vội vàng lùi ra sau mới không bị hắn ta đụng trúng.
“Uhm…, các hạ liệu có phải quá lỗ mãng rồi không? Đây đích thực là xe ngựa của phủ Nhiếp chính vương đấy? Ngài vẫn là xuống đi thôi, ta sẽ xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Văn Tố cũng nhận thấy hắn có thể có chút thân phận nên mới không thẳng thừng đuổi người, có điều đối với hành vi của hắn, trong lòng cũng có chút phật lòng.
“Cái gì? Ngươi dám nói ta lỗ mãng?” Nam tử trung niên dường như lại sắp phát hỏa, trên dưới đánh giá Văn Tố một lượt xong thì lại nhịn không được mà hừ một tiếng: “Ngươi vẫn nên bảo xe ngựa tiếp tục chạy về phủ Nhiếp chính vương đi, ta có chuyện cần tìm Nhiếp chính vương.”
Văn Tố nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt chợt lướt qua cổ tay áo hắn, thoáng ngẩn ra.
Nghe nói Sùng Cảnh đế năm đó đều thưởng cho mỗi người con một miếng ngọc bội, mặt trên mỗi miếng ngọc khắc tên của hoàng tử, mặt sau thì khắc ngày sinh bát tự. Bên hông Nhiếp chính vương đeo miếng ngọc thuộc về ngài ấy, chưa bao giờ rời mình. Bình Dương vương cũng có, có điều là nhận từ vị phụ hoàng trưởng tử kia của mình.
Mà người trước mắt này, trong tay áo dường như có một miếng ngọc bội tương tự như vậy.
Thế nên Văn Tố kinh hãi.
Hiện thời con cái của Sùng Cảnh đế còn lại không nhiều, ở kinh đô cũng chỉ có một mình Nhiếp chính vương, ngoài ra còn có bảy vị, toàn bộ đều đem thế lực tập hợp tới những vùng như Giang Nam Giang Đông, tùy Ngô vương sai đâu đánh đó.
Đấy chính là loạn thất vương, tạo phản đó, TẠO PHẢN.
Nói cách khác, hiện giờ có thể Văn Tố đang ở trong cùng một xe ngựa với một Vương gia tạo phản…………
Cũng may nàng bình thường hay quan sát tỷ mỷ, bằng không bỏ qua chi tiết này thì nguy rồi.
Nhưng bây giờ biết thì có tác dụng gì chứ? Người đã lên xe rồi còn đâu………….>_<
Văn Tố thật sự muốn tát cho mình một cái, vừa rồi sao không đuổi hắn xuống cơ chứ!!!
Xa phu vẫn đang chờ Văn Tố phân phó, nàng cũng không biết người tới rốt cuộc có ý định gì, liệu có phải bất lợi với mình hay không, đành phải tạm thời án binh bất động.
“Hửm? Sao thế? Ngươi bảo xa phu đánh xe đi!”
Người này không chỉ tính tình táo bạo, còn ăn to nói lớn, cũng không biết làm cách nào mà lẻn vào kinh thành được.
Văn Tố suy nghĩ một lúc, hỏi: “Không biết các hạ là ai? Tìm Vương gia có việc gì?”
“Ta vì sao phải nói cho ngươi? Ngươi lại là ai của Nhiếp chính vương?” Nói tới đây, người đó dường như chợt nhớ ra gì đấy, lại trên trên dưới dưới tỷ mỷ quan sát nàng một lượt, kế đó ánh mắt bỗng sáng rực, “Ta biết rồi, ngươi hẳn là thị thiếp trong phủ Thoái Chi?”
“Thoái Chi? Thoái Chi là ai?”
“Nhiếp chính vương đó, Tiêu Tranh, tự Thoái Chi á.”
Văn Tố hít một hơi, không sai, không sai rồi, có thể gọi thẳng tên tự của Nhiếp chính vương, khẳng định là một vị vương gia rồi…….
“Nói đi, ngươi rốt cuộc liệu có phải thị thiếp của hắn không?”
Thị thiếp……..
Trán Văn Tố toát mồ hôi, bộ dạng ta giống làm nhỏ lắm ư?
Có điều như vậy cũng hay, tránh phát sinh thêm phiền phức, chi bằng thuận theo lời người này nói là được.
“Dạ, tiểu nữ tử đích thực là thị thiếp của Vương gia, họ Văn.”
Bàn tay của xa phu bên ngoài rèm trướng khó mà phát hiện khẽ run lên.
“A, thế thì tốt, thế thì tốt.” Thái độ người đó lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, sờ soạng trong ngực một lúc, lấy ra một ban chỉ bằng phỉ thúy đưa cho nàng, “Nếu đã là phu nhân của Thoái Chi, vậy chính là người mình rồi, không
biết ngươi có từng nghe qua về ta?”
Văn Tố trông thấy ban chỉ đó, ánh mắt tức thì sáng rực, món này độ tinh khiết đủ chất lượng nhen!
Có điều nàng cũng không dám nhận, đồ của phản tặc, ai dám ham chứ? →_→
“Cái này…………Tiểu nữ tử chưa từng gặp các hạ, dám hỏi các hạ là………….”
Người này nhìn về phía cửa, dịch về trước sát gần nàng, một tay che bên miệng thấp giọng nói: “Ta là Thục vương ấy…….”
Văn Tố sớm đã chuẩn bị tâm lý trước không một chút kinh ngạc, chỉ là có chút không biết làm sao.
Thế nên Thục vương điện hạ sửng sốt.
Không hổ là nữ tử bên cạnh Nhiếp chính vương nha, không đơn giản nhỉ, xem ra phải giữ vững tinh thần mới được.
Mặc dù Văn Tố vẻ mặt bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng đang thầm cân nhắc.
Sáu vị vương gia đi theo Ngô vương làm phản gồm có: Tề vương, Triệu vương, Ngụy vương, Quảng Bình vương, Quảng Lăng vương và……..Thục vương.
Mẹ ơi, không sai đâu được, đúng là phản tặc đó……..
Trải qua thêm một lần xác định không nhầm lẫn, Văn Tố nháy mắt có chút run lập cập nhìn hắn, “Thục vương điện hạ……….sao lại tới kinh thành?”
Vương gia à, Giang Nam cảnh đẹp, mỹ nhân lại càng đẹp hơn, ngài không có chuyện gì chạy trở về làm chi chứ? >_<
“Haha, đệ muội không cần hoảng hốt như vậy, bổn vương đến tìm Thoái Chi là có ý định nương nhờ, có điều không ngờ tình cờ gặp được người bên gối Thoái Chi, thế thì sau này vẫn mong đệ muội có thể nói vài lời tốt đẹp giùm bổn vương là được rồi.”
Ể? Văn Tố sửng sốt, là tới đầu nhập à? Chẳng qua……………Ngài liệu có thể rút lại câu ‘người bên gối’ kia không vậy?
Ngài mới là người bên gối Nhiếp chính vương á, cả nhà ngài đều là người bên gối Ngài ấy!!!
“Đệ muội, thế nào?” Thấy Văn Tố vẫn luôn không đáp lại, Thục vương khua khua ban chỉ trong tay, rồi lại rút bàn tay từ trong ống tay áo kia lấy ra một cây trâm vàng.
Văn Tố vô cùng 囧, vương gia ngài chuẩn bị đầy đủ ghê á, thật không biết đoạn đường này ngài lăn lộn thế nào, vậy mà không bị cướp?
Đúng là thần kỳ mà………..
“Ờm, Thục vương điện hạ đừng gấp, tiểu nữ tử thấp cổ bé họng, vẫn là chờ tới khi đến vương phủ lại nói nhé, mọi việc đều có Vương gia làm chủ.”
Sắc mặt Thục vương bắt đầu trở nên khó coi, xấu hổ cười cười, rụt tay về.
Lúc đôi bên nói chuyện thì đã tới Nhiếp chính vương phủ, Văn Tố xung phong nhảy xuống trước, đưa mắt ra hiệu cho xa phu, nhấc chéo váy dẫn đầu tiến vào phủ đệ.
Thục vương điện hạ kéo cơ thể mập mạp nhích xuống xe, được xa phu dẫn vào cửa, lập tức vài gia đinh được hắn gọi đến liền vây quanh……..
Văn Tố chạy hồng hộc, lao vào thư phòng Nhiếp chính vương, vốn không kịp báo một tiếng với Triệu Toàn đang canh bên ngoài thì đã tông cửa xông vào, khiến Tiêu Tranh ở bên trong sững ra hết nửa ngày trời.
“Văn khanh có việc gì mà hoảng hốt như vậy?”
Văn Tố hổn hà hổn hển: “Vương gia, Thục, Thục vương tới rồi, hắn nói tới, tới đầu quân……”
“Cô nói gì?”
Tiêu Tranh ngạc nhiên đứng bật dậy, xa phu đã dẫn vài gia đinh ồn ào áp giải Thục vương hướng thư phòng mà đi. Triệu Toàn ở bên ngoài trông rõ mồn một, “Vương gia, nhìn bề ngoài đích thực là Thục vương.”
“Xác thực là Thục vương, hạ quan có thể làm chứng.” Văn Tố đã hơi bình ổn lại hơi thở, lập tức đưa tay bảo chứng.
Ánh mắt Tiêu Tranh lấp lóe, lại trầm ổn ngồi xuống, trầm giọng nói: “Dẫn hắn vào.”
Văn Tố vội lùi sang một bên.
“Thoái Chi, Thoái Chi, ngươi sao lại đối xử với tam ca như vậy chứ………….”Thục vương điện hạ người còn chưa tới cửa, tiếng đã rêu rao ở trước, cổ họng càng lúc càng rống to.
Đợi tới khi đến cửa, Tiêu tranh vừa liếc thấy bộ dạng sa sút của hắn thì liền nhíu mày, phất tay cho những người liên quan lui ra chờ đợi.
Thục vương bất mãn trừng mắt nhìn mấy gia đinh rời đi, lúc quay mặt lại, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ cười tủm tà tủm tỉm, “Thoái Chi…………..”
Văn Tố nổi hết da gà, nam nhân to lớn như vậy mà lại thốt ra âm thanh buồn nôn đến thế á?
Thế nhưng Tiêu Tranh mặt không đổi sắc, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Sắc mặt Thục vương tái xanh, cuối cùng vẫn nghiến răng, vén vạt áo quỳ xuống, “Tội thần tham kiến Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Người tới tự báo tên.”
“Tội thần………Thục vương Tiêu Kỳ.”
“Tiêu Kỳ?” Khóe môi Tiêu Tranh khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười giễu cợt, “Ra là tam hoàng tử của Sùng Cảnh đế Tiêu Kỳ?”
“Phải, đúng vậy.” Trán Tiêu Kỳ khẽ toát mồ hôi, trong lòng cảm thấy không ổn.
“Nếu đã là con cháu hoàng thất Đại Lương, sao lại muốn làm phản, mưu đồ lật đổ cơ nghiệp ngàn thu của Đại Lương?!”
Tiêu Kỳ run rẩy, hoảng hốt ngẩng đầu phân trần: “Thoái Chi, thập thất đệ, tam ca lúc đầu cũng là bị người ta mê hoặc, hiện giờ đã biết sai rồi, vạn mong thập thất bỏ qua chuyện nhỏ, tha cho tam ca một con đường sống đi…….”
Tiêu Tranh chăm chăm lẳng lặng nhìn hắn, im lặng không nói.
Bất ngờ xuất hiện, Giang Nam hiển nhiên đã xảy ra biến cố gì đó, hắn đương nhiên không thể dễ dàng lơi lỏng như vậy.
Tiêu Kỳ thấy hắn vẫn luôn không lên tiếng, trong lòng lại càng hoảng hốt, đành phải nháy mắt ra hiệu với Văn Tố đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đệ muội, muội trái lại phải giúp bổn vương chuyện này nhé………..”
“Đệ muội?” Tiêu Tranh nghe thấy từ này, nháy mắt liền kinh ngạc, quay đầu nhìn, đối diện với gương mặt khóc không được cười cũng chả xong của Văn Tố.
Nhẫm lẫn thế này cũng lớn quá rồi á.
Vương gia, hạ quan không cố ý đâu………..>_<