Bóng đêm dần vơi, phía đông bắt đầu sáng.
Mãi đến tận khi mặt trời nhô lên, tỏa chút ánh sáng vụn vặt vào trong phòng này, Bạch Bỉnh Thần mới hoảng hốt tỉnh lại.
Đã rất lâu hắn chưa ngủ ngon như vậy, vốn cho rằng đêm qua bận rộn đến nửa đêm, cả người lân tâm trí đu mệt mỏi sẽ khó chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cuối cùng lại là đêm không mộng say sưa giấc tròn.
Đêm qua hắn được Vương Chấn dẫn ra khỏi Bạch phủ, đi qua hai ba con phố, đến một góc ngõ phố đìu hiu vắng vẻ, phia trong góc là một tòa viện, chỉ bước hai ba bước là vào phòng.
Sau khi phái mấy tên lính canh giữ ở cửa, Vương Chấn dẫn hắn đi vào.
Ngay vừa lúc vào cửa, có hai nha hoàn tiến lên, bọn họ không nói gì chỉ đẩy Bạch Bỉnh Thần về một căn phòng.
Sân của tòa nhà này không lớn lấy, giờ đây im thin thít không một tiếng người, chỉ cần bước vài bước đã đến căn phòng tạm chuẩn bị cho Bạch Bỉnh Thần.
Cách trang trí bên trong phòng cũng khá đơn giản, một tấm giường gỗ chiếm hơn nửa vị trí, cái bàn cùng tủ đều là những món đồ cũ phổ biến mấy năm trước của Bình Đô, trông chúng không có chút bị mài mòn, thoạt nhìn giữ gìn rất kỹ.
Bạch Bỉnh Thần giơ tay phủi một cái bên khe giường, chút bụi tro chợt bay mất.
Hắn nghĩ thầm, xem ra gian phòng này đã lâu không có người ở, hiện tại đặc biệt vì hắn mà mấy ngày nay mới đến lau dọn quét tước, nhìn sơ qua thì cảm thấy sạch sẽ ngăn nắp, nhưng những góc khe hẹp bên trong đều phủ đầy tro bụi,
Cũng may trong phòng sớm đã đốt hương, ngay cả chăn cũng được giặt sạch, Bạch Bỉnh Thần vừa dính gối liền ngủ say, khi tỉnh lại đã là lúc bình minh.
Dường như bọn họ đang cố ý thử thách lòng kiên hân của hắn, ngày hôm đó không một ai đến thẩm vấn, chỉ có một nha hoàn cứ đúng giờ sẽ đưa ba bữa đến, còn mấy tên lính quân tuần tra canh giữ ngoài sân, khi hắn ra khỏi phòng đi loanh quanh trong viện cũng không có ai hỏi han, những căn phòng khác trong tòa nhà này đều khóa chặt, không có dấu hiệu có người ở, cỏ mọc um tùm, chỉ có khóm dây leo tường vi góc tường phía tây nở rộ ra cực kỳ đẹp đẽ.
Bạch Bỉnh Thần khi đến đây không mang theo gì, thành ra sau khi dùng xong bữa cơm chiều, hắn chỉ có thể nương nhờ ánh nến vuốt vuốt nếp nhăn tay áo giết thời gian, Nơi này tắm rửa cũng không có y phục thay, lúc Bạch Bỉnh Thần ngủ không thể làm gì khác hơn mà mặc nguyên bộ đồ đi ngủ, y phục mặc suốt một ngay đã nhăn nheo không ít.
Nhìn thấy hoàng hôn dần sâu, Bạch Bỉnh Thần nghĩ đêm nay chắc cũng không có chuyện gì, bèn thổi nến chuẩn bị đi ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được thanh âm đi lại, khiến cho Bạch Bỉnh Thần cảnh giác ngồi dậy: "Ai?"
Trả lời lại chỉ có thanh âm khép mở cửa phòng, đối phương dường như đã vào trong.
Bạch Bỉnh Thần còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kia đánh gục đè lên giường.
Vải vóc hơi lạnh của đối phương sượt qua gò má hắn, Bạch Bỉnh Thần vừa định mở miệng kêu cứu, đã bị che miệng lại.
Người kia ép sát đè hắn cực kỳ chặt, khiến cho Bạch Bỉnh Thần muốn ngạt thở không cảm giác được chút không khí nào, chỉ đành dựa vào kẽ hở bàn tay kêu ra những thanh âm vụn vặt, thế nhưng cũng không thấy người kia phản ứng lại.
Thấy suy nghĩ của bóng đen kia dường như không đặt tại chỗ mình, đối phương giơ tay lục lọi gì cuối giường, đại não trống rỗng của Bạch Bỉnh Thần cũng dần tỉnh táo lại, hắn giả vờ giãy dụa, sau đó lấy ra cây ngọc trâm dưới gối nhanh chóng đâm về phía bóng người kia.
Thanh trâm không những đâm vào da thịt, còn có ý định muốn cắm thật sâu vào.
Đối phương đau đớn rên một tiếng, sau đó dứt khoát bẻ tay Bạch Bỉnh Thần đoạt lấy cây trâm trong tay hắn.
Một giây sau, Bạch Bỉnh Thần liền cảm nhận được cây trâm kia đang lẳng lặng kề sát ngay cổ ngầm uy hiếp mình, hắn không dám tiếp tục manh động, mà thôi không phản kháng nữa.
Đầu giường truyền đến tiếng va chạm của hai vật bằng sắt, Bạch Bỉnh Thần đang định quay đầu nhìn, nhưng lại bị hung bạo cố định lại không thể động đậy.
Hắn có thể cảm nhận được trên người người trọng lượng cùng hơi thở ấm nóng lượn lờ bên tai khiến bên vành tai cũng không nhịn được đỏ bừng.
Chất vải bộ y phục căn bản hơi lạnh sau một hồi giằng co cũng trở nên có chút nhiệt độ, Bạch Bỉnh Thần có thể cảm nhận được nhiệt độ của người kia dường như muốn khiến thân thể lạnh lẽo của hắn trở thành một viên ngọc đang được mài.
Đối phương tựa như mới tắm rửa, mùi xà phòng nhàn nhàn cứ quanh quẩn đầu chóp mũi hắn.
Bạch Bỉnh Thần vốn đang căng thẳng thoáng thở phào nhẹ nhõm, có tên sát thủ nào trước khi giết người còn tắm rửa một phen, huống hồ sau khi thấy mình phối hợp, cây trâm kề ngay cổ cũng không tiếp tục động đậy nữa.
Thế nhưng chỉ một giây sau, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua cổ của hắn, sau đó từng chút một lần theo xuống sóng lưng dò vào lên hông, thậm chí hành động kia hệt như muốn cởi quần áo trêu đùa hắn.
Bàn tay kia vô cùng ấm áp vuốt ve tới lui nhiều lần vô cùng kiên nhẫn, hệt như đang thưởng thức một viên ngọc lạnh lẽo.
Bên hông bị kích thích đến run rẩy khiến cho toàn bộ da đầu Bạch Bỉnh Thần tê rần, hắn theo bản năng đưa tay đè xuống bàn tay đang rục rà rục rịch bên hông mình, một giây sau, cây trâm kia liền đâm xuyên da hắn.
Hành động này hệt như đang ảnh cáo, chỉ là cây trâm kia chỉ nhẹ nhàng đâm sượt qua cổ hắn, khiến hắn cảm thấy hơi nhói nhói, sau đó lại trượt xuống dưới đặt tại phần xương quai xanh, cứ như chỉ cần hắn phản kháng thêm chút nào, thì cây trâm cùng người kia sẽ không tiếp tục nhẹ tay nữa.
Cảm giác nhục nhã lập tức xông lên đầu, Bạch Bỉnh Thần biết mình buông bỏ sẽ có kết cục gì, nhưng hắn đã hết cách, hắn muốn tiếp tục sống, cho dù sống với dáng vẻ thấp hèn như thế nào, hắn cũng phải sống sót.
Vòng người thế gia quyền quý tại Bình Đô cũng không hiếm những người yêu thích chơi đùa, đám công tử phong lưu bọn họ thường hay sa vào chốn vui thanh lâu hay thuyền hoa ăn chơi trác táng, lâu lâu cũng sẽ đến thanh quan thay đổi khẩu vị.
Mấy chuyện chơi đùa này, từ trước đều giờ chẳng qua chỉ là những món ăn nhắm rượu khoác lác vui đùa trên bàn rượu mà thôi, hiếm có ai đem mấy chuyện đó nói ra ngoài, chớ nói chi sẽ có công tử nhà nào một khóc hai nháo ba thắt cổ muốn cưới một nam nhân về phủ cả.
Trong chốn thanh sắc thế gia này, gặp dịp thì chơi là chuyện tầm thường, mà chân tâm chính là thứ bị xem thường nhất.
Trước lúc Triệu Trinh chưa đăng cơ, Bạch Bỉnh Thần vì muốn bồi dưỡng thế lực, đã từng kết thân với đám con cháu thế gia văn dốt vũ nát kia, mục đích chính là vì muốn phụ thân bọn họ có thể dùng chút sức mình chống đỡ cho Triệu Trinh, trong bọn họ cũng không ít tên thích thú mới lạ, muốn cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Bạch Bỉnh Thần nhìn ôn hòa, trong thâm tâm lạnh lùng cao ngao, thành ra không ít người muốn vịn cành bẻ cây một phen, muốn bẻ gãy đóa hoa cao ngạo mọc trên cao này, nếm thử tư vị.
Đọc truyện hay, truy cập ngay == trùmtruу ệЛ.
VЛ ==
Sau khi thấy hắn giả ngây giả dại tránh thoát mấy lần, nhưng tên thiếu gia kia chiếm không được lợi, dần dần cũng buông tay ra.
Đợi đến Triệu Trinh vào chỗ, địa vị của hắn như câu nước lên thuyền lên, mấy ánh mắt mơ ước kia chỉ trong một đêm đã biến mất sạch sành sanh.
Cố gắng nhịn nhục đến mức bị khinh thường, Bạch Bỉnh Thần nghĩ, chẳng lẽ lần này nghe tin mình gặp chuyện, mấy người kia vân không thay đổi tâm tư, qua mắt được đám thị vệ ngoài cửa muốn sỉ nhục chính mình?
Bàn tay kia vòng ra sau lưng thắt lưng Bạch Bỉnh Thần dùng sức nâng eo hắn lên, rồi lại rục rịch muốn cởi dây thắt lưng.
Bạch Bỉnh Thần cố kiềm chế cảm giác buồn nôn cùng bất ổn của