Đêm dần khuya, những tòa nhà bên ven đường của người dân sớm đã tắt đèn, hiện tại chỉ còn phu canh cầm đèn, nửa mê nửa tỉnh dạo bước trên đường, ánh sáng từ các hai bên dần dần ít ỏi.
Một trận gió đêm kéo tới, thổi tắt chiếc đèn giấy trong tay hắn, cũng khiến cho hắn bỗng chốc giật mình, lúc này đây, hắn mới phát hiện ra bản thân tự bao giờ lại đi tới một ngôi miếu hoang đổ nát.
Hắn ta vuốt mắt mấy lần, mới nhận ra đây là miếu Hốt Luân nằm ở vùng ngại ô, dưới mái hiên treo ngay ngắn hai lồng đèn một cái đỏ một cái trắng hệt như cặp mắt đang theo dõi hắn.
Tòa miếu Hốt Luân nằm đã bị bỏ hoang từ lâu, bảng hiệu sớm không biết tung tích, trong miếu thờ một vị bồ tát trừng mắt, bàn thờ phủ đầy bụi bặm, có vẻ như lâu người không có người đến.
Cánh cửa của ngôi miếu này xây khá lớn, thành thử ra bây giờ chỉ mới mở phân nửa, gió vừa lùa qua thì âm thanh liền trở nên nghẹn ngào rít gào rất giống như quỷ khóc.
Nước sơn loang lổ ngay cửa miếu hệt như cái miệng lớn như chậu máu của ác quỷ, thoạt nhìn dường như có thể nuốt chửng những vị khách nào tình cờ đi ngang qua đây.
Không biết năm nào đi có một vị tú tài vào ban đêm đi ngang qua miếu thờ này bị dọa sợ, liền đặt cho nó cái tên "Miếu Hốt Luân".
Người phu canh kia gõ mõ cầm canh đã lâu, tự nhân bản thân cũng có chút can đảm, thế nhưng đêm khuya cũng không dám đi vào mấy con đường vắng người, ai có ngờ ban nãy có hơi mệt mỏi chút, không biết làm sao lại đi đến con đường quái quỷ này.
Chung quanh đây cũng không có người hay nhà, vậy vào canh ba lúc nửa đêm ai sẽ là người đến đốt đèn cho ngôi miếu này?
Nghĩ tới đây, trên trán của canh phu toát mồ hôi lạnh.
Hắn thoáng dựng lỗ tai lên, mơ hồ ngh được tiếng khóc của một nữ nhân vang ra từ cánh cửa mở hờ này, thanh âm cứ chập chồn nức nhở khe khẽ vang vọng bên tai hắn, đã thế hắn còn ngủ được mùi máu tanh như có như không.
Phu canh đánh bạo mở cửa ra liếc mắt nhìn.
Bên trong ngôi miếu này đặt một quan tài gỗ đen, bên trong quan tử là một vị nữ tử y phục đỏ tóc đen che phủ mặt đang nghẹn ngào.
Trong tay nàng cầm dao, dòng máu chảy dọc theo mũi đao xuống, hòa vào vũng máu lớn của mười mấy bộ xác chết ở dưới đất.
Trước mặt nàng là một nam nhân đang đứng thẳng người, do đối phương đưa lưng về phía cửa nên không nhìn rõ lắm, chỉ thấy mười mấy dải lụa đỏ từ trên xà nhà thả xuống cộng thêm mạng nhện chắn ngang tầm mắt hắn.
Hồng y cùng hắc quan, cái đẹp chợt hiện giữa sự dơ bẩn, cảnh tượng quỷ dị như vậy thoáng chốc rơi vào mắt phu canh, khiến hắn sợ đến mức gấp gáp che miệng lại.
Trong lúc tim như đánh trống bỏi, nam nhân bên kia dường như phát hiện ra, chợt âm trầm liếc nhìn qua một chút.
Chỉ là một cái khẽ liếc mắt sơ qua, cũng khiến tên phu canh sợ đến mức làm rớt luôn chiếc đèn, chỉ biết vội vàng tháo chạy không dám quay đầu nhìn lại.
Nghe được tiếng động lảo đảo chay trốn của người bên ngoài, Mai Thiều thôi không nhìn nữa khom người xuống, đoạt lấy thanh đao trong tay nữ nhân đang kinh sợ kia, rồi nhét vào tay nam nhân mặc y phục xa xỉ đang ngất xỉu kia, trong mắt lộ ra sự ghét bỏ đánh giá hắn: "Đây chính là tình lang của ngươi?"
"Sau khi trời sáng, ngươi rõ ràng biết nên làm như thế nào." Trong lời nói của Mai Thiều có chút thiếu kiên nhẫn, y tùy tiện giơ tay lau khô vết máu trên y phục của người nam nhân kia: "Danh sách đâu?"
Trần Khởi Thần ngã bệt trong vũng máu ngây người nửa ngày mới nhận ra được Mai Thiều đang nói chuyện với mình, bèn cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần trả lời: "Danh sách ở trong tay công tử."
"Công tử?"
"Chủ nhân quỷ thị, quỷ thương đều gọi hắn như vậy, theo quy định ở quỷ thị, phụ thân chết rồi, công tử sẽ đưa chuyện làm ăn của hắn giao cho quỷ thương khác, danh sách cũng sẽ đưa qua sau."
"Ngươi đúng là biết nhiều quá nhỉ." Mai Thiều cười lạnh.
Trong mắt Trần Khởi Vân xẹt qua sự oán hận: "Phụ thân nói, làm quỷ tổn hại âm khí, ta thân là nữ nhi âm khí nặng, cho nên mấy chuyện này không quan trọng, chờ huynh trưởng kết hôn, ta còn có thể đi theo giúp đỡ huynh ấy một chút."
Nghe xong, trong mắt Mai Thiều có chút nhu hòa, y nhìn tượng phật chiếm hơn nửa bức tường kia, nước sơn trên bước tượng đã tróc đi không ít, thanh hàng ma cầm trên tay cũng không biết rớt đi chỗ nào, chỉ có một đôi mắt trang nghiêm quan sát sự bừa bộn ở trong căn phòng này.
Nếu thế gian thật sự có thần phật, sao lại bỏ rơi phật đường chìm trong máu tanh, chỉ có được cái hư danh, cũng không địch lại kẻ ác.
Mai Thiều khẽ than sau đó nhìn nữ tử run rẩy kia không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Ngày mai nhân lúc còn sớm nhớ vào thành, đừng để người khác phát hiện ra."
Bóng đêm thâm trầm, đây chính là nhân gian thần phật không chiếu tới
————————————-
Đèn trong Bạch phủ đêm nay chưa từng tắt.
Sau khi mở sẵn hòm thuốc chờ ở Bạch phủ, đợi Giang Diễn lái xe ngựa đón người về, Quý Bồ mới thôi không đi tới đi lui ở gian chính nữa.
Mặc dù đường xá không xa, thế nhưng lúc Bạch Bỉnh Thần về phủ vẫn bị sốt nhẹ, hắn dường như không còn chút sưc lực nào, chỉ vùi đầu vào cánh tay Giang Diễn, cả người đã yếu đuối nay còn mỏng manh hơn.
Áo khoác cùng màu quấn lung tung bao phủ lấy người hắn lộ ra vết máu loang lộ ở hai chân, khuôn đúc cố định trên cổ chân hiện tại vẫn chưa tháo ra, ngay vết bỏng đã thấm ướt máu nhiễm đỏ một mảng y phục.
Ánh mắt Giang Diễn lạnh đến đáng sợ, động tác trên tay cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Hắn cẩn thận đặt Bạch Bỉnh Thần lên giường, sau đó ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Quý Bồ chữa trị.
Sau khi chẩn mạch xong, Quý Bồ vội vàng sắc một chén thuốc lớn, thế nhưng hiện tại Bạch Bỉnh Thần hôn mê không cách nào uống được, hắn chỉ còn cách mạnh bạo giữ miệng mở to rồi trút hết vào.
Hắn cứ túc trực như vậy đến trời sáng, mãi đến lúc thấy đối phương đổ mồ hôi, cơn sốt dần hạ nhiệt, thì tảng đá đè nặng trong lòng Quý Bồ mới dần dần biến mất.
Trời tờ mờ sáng, rốt cuộc Bạch Bỉnh Thần cũng tỉnh lại.
"Ngươi đã tỉnh rồi." Trong thanh âm của Quý Bồ có chút giọng mũi, nghe qua liền biết người này đã từng lén rơi lệ qua.
Thấy đối phương canh mình suốt cả buổi, gương mặt cũng tiều tụy, trong lòng Bạch Bỉnh Thần sinh thẹn: "Không sao, hiện tại ta thấy đã khỏe lại rồi."
Quý Bồ do dự vài lần, song cũng quyết định nói ra: "Ngươi còn muốn trị độc nữa không?"
Trước kia có làm sao cũng không chịu, bây giờ nhìn thấy Mai Thiều hành hạ hắn liền bắt đầu mềm lòng ra vẻ nhượng bộ rồi.
Trong lòng Bạch Bỉnh Thần đột nhiên chua xót, hắn biết bản thân mình đang lợi dụng tính mềm lòng của Quý Bồ gián tiếp tổn thương đối phương.
Nhưng nếu không phải vì con đường hắn chọn bước đi quá gian khổ, thì hắn sao có thể khiến cho người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng.
"Thân thể bây giờ của ta có thể chịu được việc trị độc sao?" Dù vẫn còn thẹn trong lòng, đoạn trong câu hỏi của Bạch Bỉnh Tần cũng có chút ý tứ thăm dò.
Quý Bồ nhìn về phía mắt cá chân hắn, khuôn đúc đã được tháo ra, thế nhưng cổ chân đang bị thương kia cho dù xức thuốc mỡ tốt nhất cũng không ngăn được nước mủ chảy ra.
Ánh mắt của hắn chăm chú, hắn nhìn ra Bạch Bỉnh Thần đang yên lặng rụt chân về.
"Nếu không phải tại vòng bạc này, ta thật ra muốn dưỡng ngươi thêm thờ gian nữa mới tính đến chuyện trị độc."Quý Bồ cực kỳ tập trung: "Nhưng vết thương khác trên người ngươi đã được xử lý xong xuôi, chỉ có vết thương ở chân quá nặng, khó có thể trị tận gốc.
Nếu muốn trị độc, phải để kinh mạch lưu thông lần nữa, đôi chân của ngươi tám phần mười có thể khôi phục lại bước đi như bình thường, thế nhưng nỗi đau trị độc khó có thể chịu được, cộng thêm thân thể ngươi yếu, nếu hiện tại muốn trị độc, thì nguy hiểm ngoài dự liệu sẽ cao đến ba phần mười."
Bạch Bỉnh Thần cười dịu dàng trấn an: "Người ta nói bệnh lâu sẽ thành lương y, ta rất rõ tình hình hiện tại của mình, ta nhịn được."
Nhận được câu trả lời không nằm ngoài dự tính, Quý Bồ ắt cũng hiểu sự kiên định của con người này quả thật hiếm thấy trên thế gian này.
Năm đó trúng độc trong lều Cảnh vương đều có thể kiên cường chống một hơi đợi Triệu Trinh đến cứu viện, hiện tại chút đau đớn kia đối với hắn quả thực co thể chịu đựng được.
Thấy tâm ý đối phương đã quyết, Quý Bồ cũng không muốn nhiều lời, chỉ đứng dậy đi chuẩn bị cho dược liệu tiêu độc.
Chờ Quý Bồ đi rồi, Bạch Bỉnh Thần gọi Giang Diễn, bảo đối phương mang giấy bút đến, ngồi trên giường viết một lá thư nói đến chuyện tiêu độc của mình, sau đó dưới thư còn vẽ một con châu chấu rồi đưa cho Giang Diễn: "Đợi chút nữa đưa cho người kia."
Giang Diễn tuân lệnh.
Thấy Bạch Bỉnh Thần như người mất hồn, Giang Diễn đột nhiên hỏi: "Năm đó Mai Thiều ở Tầm Phương quán, có người cố ý làm khó dễ hắn sao?"
Thỏ khôn chết, chó săn nấu(*).
Sau biến cố Thương Sơn, Bạch gia không còn giá trị lợi dụng, còn gánh trên lưng một tội danh lơ lửng.
Tiên đế bên ngoài phong Bạch Kiến Nghiệp làm hình bộ thượng thư, Bạch Bỉnh Thần là biên tu Hàn Lâm viện, thế nhưng trong lòng vẫn chán ghét giao tình hai nhà Bạch Mai trước giờ, cho nên chỉ lạnh lùng thờ ờ với việc Bạch Bỉnh Thần hạ mình xuống ngầm cứu viện.
— Ám chỉ sau khi lợi dụng