Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên hội luận võ chọn rễ, thành ra những cuộc so tài trên võ đài qủa thật không đồng đều, có màn thì một người chịu trận, người kia tung một chiêu liền hất xuống đài, có màn thì hai tên như gà mổ thóc, đánh đấm nửa ngày trời cũng không phân thăng bại, hai người cứ thế mà đánh đến mức khán giả vây xem bên dưới cũng buồn ngủ, bắt đầu lục tục hớp một ngụm trà đậm, hoặc là cúi đầu cắn hạt dưa nhằm tỉnh táo lại ngăn cơn buồn ngủ kia.
"Cuộc so tài kế tiếp, Tấn tây quân Lăng Triệt cùng Huyền Thiên minh Trịnh Thư!"
Vừa nghe giới thiệu hai cái tên này xong, đám người đang yên lặng mất hứng chợt bắt đầu ầm ĩ lần nữa.
Tấn tây quân một trong tứ đại quân của Lê quốc, vào lúc Triệu Trinh tự minh lĩnh binh tiến công vào đại doanh Cảnh vương, chính là được sự giúp đở của Tấn tây quân Ngô Sách.
Ngô Sách là người gợi ý thống soái tướng quân Tấn Tây quân Lăng Triệt mang theo binh lính thâm nhập, hắn công phá ba mươi hai cửa ải của cảnh vương, chỉ với một cây trường kích thủ tiêu mười bảy tên thủ hạ dưới trướng, trực tiếp đưa Triệu Trinh vào lều trại Cảnh vương bắt giữ Cảnh vương Triệu Giác, từ đây một trận chiến thành danh.
Sau khi lập được đại công hắn lại từ chối ban thưởng của Triệu Trinh, trở vè quân doanh Tấn tây.
Triệu Trinh đăng cơ, khi biên phòng xảy ra hỗn loạn, Lăng Triệt đều dẫn binh đi bình định, lớn nhỏ tính ra tổng cộng mười bốn lần chưa từng bại trận.
Từ sau sự việc Mai gia dẫn đến việc sa sút võ tướng, thì Lê quốc đã lâu rồi không xuất hiện võ tướng tài giỏi như vậy.
Nhưng trước hết nói đến, người đã khiến dân chúng cảm nhận được Lăng Triệt mang tới hơi thở sự sống cho Lê quốc chính là một vị tiên sinh kể chuyện trong quán trà, sau sự kiện võ tướng suy thoái ở Lê quốc, gã cảm thấy mấy câu chuyện mục nát mình kể đi kể lại kia, chính mình cũng cảm thấy chán, chớ nói chi là người nghe.
Bây giờ rốt cục có đề tài mới, khiến cho các vị tiên sinh tri thức ở Bình Đô cũng hưng phấn, mà thức thâu đêm biên câu chuyện của y thành quyển sách.
Mọi người sảng khoải vỗ một phát, từ đó hình ảnh Lăng Triệu thân cao chín thước, râu ria rậm rạp liền khắc sâu vào trong lòng bách tính Bình Đô.
Người kể chuyện nói hăng hái đến văng nước bọt, còn quần chúng phía dưới nghe mê say, hoàn toàn quên đi chuyện năm đó Lăng Triệt ngàn dặm chạy viện binh lúc cũng chỉ mới mười chín tuổi, ở đâu ra chỉ tiết râu mép rậm rạp như vậy.
Lăng Triệt mặc một bộ y phục đến không đeo y quan, mà buộc một đầu đuôi ngựa cao thoạt trông gọn gàng tươm tất, nhìn qua Trịnh Thư đối diện thật sự còn giống người trong giang hồ hơn.
"Thống soái Tấn tây quân Lăng Triệt, xin chỉ giáo."
Không còn bị bao phủ bởi khôi giáp uy nghiêm, gương mặt của hắn cũng trở nên ôn hòa hơn, không còn dáng vẻ sát phạt đậm mùi máu tanh, lúc này đây mọi người mới nhớ tới, tướng quân bọn họ đem lòng sùng bái kia nhỏ hơn trưởng công chúa Cảnh Hòa một tuổi.
Trong quân người ta coi trọng nhất chính là tư lịch tuổi tác, không ai có thể tưởng tượng được vị thiếu niên hướng nội ít nói kia ấy vậy mà lại có khả năng thống lĩnh đội quân hùng mạnh một phương.
"Huyền Thiên minh Trịnh Thư, xin chỉ giáo."
Nếu như chỉ có một mình Lăng Triệt lên võ đài, thì động tĩnh phía dưới cũng sẽ không ầm ĩ tới mức vậy, nhưng tính ra cũng đúng dịp, người đối đầu với hắn lại là người đứng đầu Huyền Thiên mình một trong tứ đại môn phái Trịnh Thư.
Trịnh Thư là đệ tử chân truyền của Minh chủ Tiết Tu, hắn mang trong mình một thân kiếm pháp tài ba phóng khoáng, đối đầu với Lăng Triệt cũng xem như kỳ phùng địch thủ.
Triều đình có tứ đại quân hậu, giang hồ có tứ đại môn phái, mà bọn họ đều phân bố rải rác bốn phương Lê quốc, cho dù ở cùng châu nhưng cũng là cảnh nước sông không phạm nước giếng, nay ngay tại đây lại xảy ra cảnh tượng chưa từng có, không biết rốt cuộc kiếm pháp Huyền Thiên hơn một bậc, hay là trường kích của Lăng Trệt có thể ngăn chặn xoay chuyển tình thế? Bình Đô nơi đây vốn chưa bao giờ thiếu thành phần các vị công tử hiếu thắng thích đánh cược, thành ra trước cảnh này liền len lén móc ra ngân lượng thò xuống bàn mà đánh cược một phen.
"Lúc Lăng Triệt dẫn quân công phá doanh điện Cảnh vương, sư huynh đang ở cùng Cảnh vương trong đại doanh.
Theo sư huynh, Trịnh Thư có thể tiếp được mấy chiêu?"
Mai Thiều liếc mắt nhìn hai người trên đài đấu đến điên cuồng, trong lòng sớm đã định được thắng thua.
"Kiếm pháp Huyền Thiên chí dương chí cương, Trịnh Thư chưa chắc sẽ thua.
Sư đệ vốn lăn lộn trong giang hồ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ coi trọng Trịnh Thư hơn chứ."Bạch Bỉnh Thần cười liếc hắn một cái, trong ánh mắt chứa đựng ý tìm tòi nghiên cứu.
"Chí cương chí dương sao? Tuy Trịnh Thư là đệ tử thân truyền của Tiết Tu, thế nhưng còn lâu mới đạt được..." Mai Thiều dừng một chút không nói ra tên: "Đạt được kiếm pháp kiếm tâm của phái Huyền Thiên, nếu so sánh kiếm pháp chí dương chí cương này với thống soái lĩnh quân từng đạp qua hàng vạn hài cốt thì phần thắng tự nhiên cũng ít hơn."
"Nhất tướng công thành vạn cốt khô."(*) Mai Thiều nhìn về Lăng Triệt trên đài, y dường như nhìn thấy được cảnh khói lửa nghi ngút cùng thanh âm chém giết ẩn sau hình dáng ấy: "Những đại công hắn lập nên khi lên chiến trường chẳng lẽ còn không sánh bằng một ranh con vừa mới bước ra giang hồ sao?"
(*) Thành công của một tướng soái chính là đánh đổi bằng tính mạng của hàng ngàn người lính.
(Câu thơ trên xuất xứ từ tác phẩm Kỷ Hợi Tuế của nhà thơ Tào Tùng)
Năm ấy Mai Thiều mười bảy tuổi lần đầu tiên theo cha xuất chinh Bắc cảnh, khi đó hắn du ngoạn trên giang hồ, bản thân còn trẻ ngông cuồng, cho rằng trải qua mấy trận tranh đấu giang hồ liền tự nhận mình trải qua sinh tử, còn việc ra chiến trường cũng chỉ cho là sự rèn luyện.
Mãi đến tận khi hắn dẫn cánh tả quân trấn thủ một đường bị địch tấn công vào đêm khuya, cho dù hàng ngàn tên lửa cùng bắn ra một lúc, thế nhưng chỉ rơi xuống không có tác dụng gì, lúc đó, tất cả con đường phía trước lẫn sau đều bị chặn, cả con đường duy nhất cũng bị bịt kín khiến bọn họ rơi vào đường cùng.
Chiến sự khốc liệt, binh lính bỏ mạng, y còn chưa kịp bi thương, ngay lúc bản thân như một con thú xổng chuồng dẫn những người còn lại đi tập kích chẳng có ích gì, mới phát hiện thì ra y suy nghĩ chuyện trên chiến trường quá mức đơn giản.
Tranh đấu trong giang hồ, chẳng qua chỉ là sự anh dũng sống chết của một người, còn chém giết khói lửa chốn sa trường, chính là gánh nặng của một quân tử.
"Sư huynh, ngươi nói xem?" Mai Thiều đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Bỉnh Thần, ánh mắt của y sáng rực khiến hắn cũng ngây người ra.
Tính ra tới bây giờ, y ngụy trang rất giỏi, chưa từng để lộ ra chút cảm xúc gì không phù hợp ở trên người "Chu Việt".
Thế nhưng cái dáng vẻ không cam lòng ngụy trang bằng nụ cười đắng chát, lại pha thêm thống khổ nóng rực như vậy, làm cho Bạch Bỉnh Thần không dám nhìn thẳng, hắn đành không thể làm gì khác hơn là dựa vào việc uống trà tránh né ánh mắt của y.
Hắn nghĩ tới lần kia khi Mai Thiều cùng phụ thân y trở về, bộ dạng hăng hái lúc xuất chính hoàn toàn biến mất, sau đó còn bị Mai gia cấm túc ở nhà hơn một tháng.
Hắn vốn cho là Mai Thiều làm sai chuyện gì bị Mai Châu nổi tiếng từ xưa đến nay nghiêm khắc trách phạt.
Nhưng khi hắn lén trèo tường qua thăm, thì mới biết được thì ra Mai Thiều không thể vượt qua cửa ải trong lòng mình, cho nên tự giam mình ở ở trong phòng.
Nghĩ kỹ lại, đã qua tám năm, hắn sớm đã không còn nhớ rõ một ít chi tiết vụn vặn nữa rồi.
Bạch Bỉnh Thần chỉ nhớ rõ đó là vào một đêm trăng tròn, hắn dịu dàng ôm lấy người thiếu niên đang nức nở vào lòng mình, Mai Thiều cứ như trút hết mà nghẹn ngào bật khóc, mà người kia hiện tại khi ấy còn va đập vào lòng Bạch Bỉnh Thần khiến hắn mơ hồ đau nhói.
"Đúng là không nghĩ tới, ngươi cũng biết được chuyện trong quân." Bạch Bỉnh Thần tận lực duy trì bình tĩnh, nhàn nhã trả lời lại.
Tuy câu nói này chỉ là tùy tiện nói ra, nhưng đánh trúng tâm bệnh Mai Thiều.
Mai Thiều tự giễu nở nụ cười, không nói gì.
Bản thân Mai Thiều chưa từng một mình dẫn binh lại dám cả gan dẫn binh lính đi, y còn ỷ vào huynh trưởng vi phạm quân lệnh, lại để những người trúng tên cứu mình, sau đó để phụ thân vì việc dẫn binh mất một con đường phải đứng ra chịu trách nhiệm, nay lại không giữ thể diện sống tạm bợ, một người như y vốn có tư cách gì ở đây mà nói đến việc trong quân, cũng như anh tài trên đài?
Lăng Triệt trên chiến trường chém giết thành tướng