Trận sóng gió nhỏ này hệt như cơn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh, thế nhưng mặc dù bên ngoài khôi phục như thường ngày, thì người trong cuộc vẫn cảm xúc rối ren.
Ba năm qua đi, cuối cùng người kia dùng tư thái dứt khoát cho trận gặp mặt với mình, Bạch Bỉnh Thần không khỏi nhìn sang Chu Việt bên cạnh, hệt như muốn lột mặt nạ này ra để nhìn thấy gương mặt thật sự của y.
Nỗi hận thù suốt sáu năm qua của hắn và Mai Thiều, đây chính là lần đầu tiên đối phương xuất hiện trước mặt Bạch Bỉnh Thần.
Hiện tại chỉ cách nhau một tấm mặt nạ, liệu hắn có thể kìm được tâm tình, đợi đến khi mình và Mai Thiều thực sự gặp lại, không biết khi ấy sẽ là tỉnh cảnh gì?
Bạch Bỉnh Thần thổi lá trà đang nổi trong chung, một luồng nhiệt bay lên khiến vẻ mặt hắn có chút mơ hồ.
Trong ba ngày này, tình hình Bạch phủ ngoài lỏng trong gấp(*), hắn dĩ nhiên sẽ không ngây thơ mà nghĩ việc Mai Thiều dịch dung đến quý phủ mình, chỉ đơn giản muốn dựa vào dung mạo Chu Việt nói chuyện yêu đương với mình, cho nên mọi thời khắc đều đề phòng Mai Thiều xuống tay, thế nhưng hắn vẫn không đợi được.
— ngoài vẫn im lặng bình thường nhưng bên trong là sóng to gió lớn.
Có lúc Bạch Bỉnh Thần thậm chí cố ý còn tạo cơ hội cho y, thế nhưng đối phương vẫn như không nghe không thấy.
Thời gian chốc đã qua sáu năm, Bạch Bỉnh Thần đáng thương phát hiện mình thực sự không biết chút gì tâm tư trong lòng người này rồi.
Nếu như bỏ qua những tâm tư xấu che đậy trong lòng hai người, thì ba ngày này trải qua cực kỳ vui vẻ.
Vui vẻ đến mức có lúc hắn dường như suýt đã quên đi sự tính toán cùng nghi kỵ trong lòng mình, quên đi mưu đồ và mục đích của đối phương.
Bạch Bỉnh thần giương mặt nhìn lại y, muốn xuyên qua lớp mặt nạ này mà nhìn rõ gương mặt thật của đối phương.
Là vào lúc nào khiến cho hắn có chút tư tâm thế?
Chính là buổi chiều nọ nhìn Mai Thiều nằm trên đá chợp mắt dưới tàng cây lê, chút ảnh sáng nhỏ vụn chiếu vào gò má y, chính mình lại giơ quyển sách lên ngăn cho ánh mặt trời chiếu vào y.
Là nhìn thấy y xuyên qua màn mưa chạy về phía mình, sau đó cẩn thận móc ra một túi bánh ngọt hạt dẻ, hay là khoảnh khách thả câu ven hồ, chính mình cố ý tựa vào vai y giả vờ ngủ, sau đó y ngay cả cần câu trên tay cũng không động đậy.
Ch dù là mộng tưởng hão huyền, cũng cảm ơn trời cao đã cho hắn khoảng thời gian ba ngày này, chìm vào một giấc mộng đẹp.
Tiếng trống thông báo cuối cùng cũng vang lên, kết thúc ngày đầu tiên của buổi tỷ thí.
Mộng nên tỉnh rồi.
Sắc trời ngả màu, đã gần đến hoàng hôn.
Trì hoãn ở Kiến châu hết mấy ngày, rốt cuộc đoàn xe của Hiệp Ân vương cũng gần tới Bình Đô.
Lý An tựa vào đệm mềm trong xe ngựa, híp mắt đánh giá Mai Thiều mấy lần: "Ngươi không đến, ta cũng sắp vào thành rồi.
Sao ngươi còn dùng khuôn mặt này, chẳng lẽ không muốn cùng ta về dịch quán, mà còn muốn về lại nơi đó sao?"
Lý An là một vương gia vô cùng hưởng thụ cuộc sống, trên bàn nhỏ trong xe đã bày một ít điểm tâm cùng lư hương, ngoài ra trên vách còn đóng một tủ nhỏ, bên trong chính là một số thư họa, vật trang trí nhỏ mà hắn thích, thành thử ra dù có là ai đi vào xe ngựa trong lòng đều thầm cảm thán một tiếng, cái người Hiệp Ân vương nhàn rỗi nhìn như không được sủng ái này có khi còn sống sung sướng hơn cả những vương gia chính thống.
Mai Thiều cầm lấy đôi đũa bạc trước mặt mình xoay một vòng.
Cổ tay chợt rung lên, đôi đũa bạc kia phóng nhanh xuyên qua xe ngựa đâm trúng một gã, máu tươi văng tung toé lên màn xe.
Một tiếng hét sợ hãi của gia đinh khiến cho đoàn xe đang đi đột nhiên ngừng lại.
"Vương gia?"
Bên ngoài tiếp tục vang lên thanh âm dò hỏi.
"Hành thúc, không có chuyện gì, tiếp tục đi." Lý An khép quạt lại gõ vào tường xe ngựa mấy cái.
"Ngay cả việc có người không sạch sẽ trà trộn vào đoàn xe này ngươi cũng không để ý đến sao?"
"Sau khi ngươi giả chết ở Kiến châu, Bạch Bỉnh Thần phái người đến điều tra tình hình, đoán chừng kẻ này chính là tên thám thính trà trộn vào lúc ấy.
Có điều khi đó ngươi cũng còn ở đây đâu, thành ra ta cũng lười quan tâm.
Cứ để hắn báo tin vương gia một đời phong lưu đau đớn khôn nguôi, thương tâm gần chết vì mỹ nhân về không phải cũng tốt hay sao?"
"Thật sao?" Mai Thiều ngồi thẳng người tập trung nhìn đối phương: "Sáu năm qua, chúng ta đáp ứng tuân theo như cầu đối phương, ngươi cần cái danh công tử hào hoa che dấu tai mắt, ta thì cần một người bảo vệ tính mạng cho mình.
Nhưng ta hiếu kỳ sao từ đầu ngươi khi chọn trúng ta? Thanh quan bên trong Bình Đô người đẹp vô số, cứ quơ đại mấy người cưới vào phủ cũng có thể bảo toàn danh tiếng hoang đường của ngươi.
Tại sao phải cứu một nhi tử của tội thần đang bị tiên đế dòm ngó tới?"
"Tất nhiên là bởi vì ngươi dung mạo đẹp hơn bọn họ nhiều, tùy tùy tiện tiện chọn một tên nào đó, chẳng phải sẽ làm ô uế phủ cao quý giàu sang của ta hay sao?"
Lại trốn tránh không chịu trả lời.
Về chuyện sáu năm trước y được Hiệp Ân vương cứu ra thế nào, nói thật Mai Thiều cũng không ấn tượng gì mấy.
Sau khi đến Nam Cương, hai năm đó ý thức của y mơ mơ dại dại, cả người như lơ lửng trên may.
Y không nghe thấy thanh âm bên ngoài, cũng không có bất kỳ cảm giác gì, y cảm giác mình như đã chết rồi, bởi vì ngay cả những ký ức đau khổ kia y cũng không còn nhớ rõ.
Mãi đến một ngày, y mở mắt ra phát hiện mình nằm ở trên giường, đột nhiên cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt đang dần chực trào khoe mắt, trong phòng nồng nặc mùi thảo dược, thì đến thời khắc đó, y tuyệt vọng phát hiện mình còn sống, cũng chỉ có mình y còn sống.
Rõ ràng đã qua bốn năm, thế nhưng âm thanh, dung mạo của bọn họ vẫn rõ ràng như thế.
Cha mẹ, huynh trưởng, những tràng cười cười nói nói thường vang lên Mai phủ, chỉ sau một đêm, đã không còn gì nữa.
Để tỉnh cơn mộng này, y phải mất bốn năm.
Chờ đến khi y hoàn toàn tỉnh khỏi cơn mộng này, y lại phát hiện bản thân mình vẫn hệt như bốn năm trước, hoàn toàn không thể làm được gì.
Y dùng thân phận nam sủng Hiệp Ân vương sống sót, mà không phải là nhi tử của đại tướng quân lừng lẫy một thời Mai Châu.
Mai Thiều sớm đã là nhi tử của tội thần, trở thành một kẻ tù tội, thế nhưng trong lòng y, nếu nói đến hận, so với việc hận vị quân vương vô tình kia, thì y càng hận Bạch gia mật báo hơn.
Y dùng sự thù hận này ép bản thân phải chịu nhục mà sống tiếp, y nhất định phải sống, phải quay về.
Nếu quân vương cao cao tại thượng kia đã định ra tội phản loạn, y cũng muốn để cho bọn họ biết, cái gì là chân chính mưu phản, nếu người kia đạp lên xác Mai gia mà đi tới vị trí ngày hôm nay, y muốn hắn cũng phải té xuống thật đau đớn.
Lý An nhìn trước thấy người trước mặt nắm chặt chung rượu đến run rẩy, ngày cả ánh mắt cũng dần buông lơi, bèn nắm chặt tay y: "Trọng cẩm, tỉnh lại đi."
Vẫn không lên tiếng đáp trả.
Hắn vội vã bỏ chút hương liệu vào lư hương.
Mùi hương thơm ngát nhanh chóng toả ra ngập tràn trong xe ngựa.
Nhìn Mai Thiều dần dần bình tĩnh lại, Lý An thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra trách cứ: "Biết thế nào ngươi cũng kìm không được, trước khi gặp hắn chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, đi về chốn cũ lại thấy kẻ thù năm xưa, quan trọng lại kiềm chế được cảm xúc.
Chuỗi phật châu Tiểu Từ đại sư cho người cũng không chịu mang theo, nếu như ở chỗ này phát bệnh thì không sao, nếu ở Bạch phủ để lộ sơ hở, ngay cả nhặt xác cho ngươi ta cũng không nhặt được."
Mai Thiều giơ tay xốc một góc màn xe ngựa: "Muốn chết trước tiên cũng bị ngươi làm ngạt chết, ngươi quả thật làm vương gia đến quen, thắp hương cũng thắp thành như vậy."
Lý An phẫn nộ bưng chung trà lảng sang chuyện khác: "Ngươi có thể giấu giếm trót lọt như vậy, chẳng phải đều nhờ một tay ta sao? Ta chỉ không vẽ vì mỹ nhân, lần này xem như phá giới, mau đưa thứ ta muốn đây."
"Ta còn cảm thấy hắn nhận ra ta, còn muốn chơi trò thân thiết cùng ta, thật khiến người ta chơi đến vui vẻ.
Mai Thiều lấy ra một tờ giấy gấp thành nhiều lần từ trong ngực ra, sau đó vứt xuống lồng ngực Lý An, "Đây, bản đồ Bạch phủ ngươi muốn."
Lý An cũng không vội xem bản đồ, chỉ trợn to hai mắt đánh giá y vài vòng, cuối cùng mới chuyển ánh mắt dừng lại ở phía tai phải