Phỉ Thường trước giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày, bí mật của cậu sẽ bị người người truyền tai nhau trên khắp nẻo đường ngay trong đêm.
Tuy cậu thường nghe bậc tiền bối đã thành danh từ trước nói rằng, fan có một sức mạnh vô hạn, chỉ cần cậu debut thì ngay cả chuyện cậu cãi thầy cô giáo hồi tiểu học cũng sẽ bị bới ra ngay.
Nhưng vấn đề là, cậu nào đã debut.
Cậu chỉ là một thực tập sinh mới vào ngành được vỏn vẹn ba năm. Vẻ ngoài thì không tính là đẹp trai nhất, cơ bắp thì cũng chẳng phải là cuồn cuộn mê li nhất, mà xét về hát nhảy cũng chẳng thể xem là ưu tú nhất được.
Thứ duy nhất đáng được chú ý, chính là chiều cao.
Rất cao.
Siêu siêu cao.
Một mét chín lăm.
Quản lý cực kỳ ghét nói chuyện với cậu, kiểu gì cũng đau lưng mỏi cổ cho mà xem.
Ban đầu, khi nhóm nhạc nam của cậu được thành lập, phía công ty nói muốn tìm những cậu chàng với chiều cao ưu tú, để xem xem một hội con trai toàn một mét tám lăm, môi hồng răng trắng, tay dài như vượn, eo nhỏ như ong đứng cạnh nhau sẽ trở thành khung cảnh đẹp đến nhường nào.
Lúc mới gia nhập, Phỉ Thường mười bảy tuổi của chúng ta là người lùn nhất, chỉ cao có một mét tám tư phẩy năm. Cậu lén lút nhét giấy ăn dưới tất thế là trót lọt vào cửa.
Vì bị hụt mất nửa xăng ti mét ấy, những ngày tháng đầu tiên của Phỉ Thường tràn ngập trong lo lắng sợ hãi, sợ bị điều tra ra rồi bị đuổi ra khỏi công ty. Cậu khao khát muốn cao lên, ngày nghĩ, đêm trằn trọc, tập nhảy thấp thỏm mà tập hát cũng bồn chồn, ăn cơm thổn thức rồi đi ị cũng thậm thụt nhớ mong, bất kể lúc tỉnh hay mơ cũng đều muốn cao lên.
Kết quả cứ nghĩ nhiều nghĩ lắm, ấy thế mà cao lên thật.
Nhưng lại thành ra cao quá đà.
Quản lý nhìn chiều cao của cậu mà phát sầu.
Thân cao một mét chín lăm, làm người mẫu được đấy, đánh bóng rổ cũng ok luôn. Nhưng để làm idol thì thật sự là tương lai không được tươi sáng lắm.
Cao quá, cơ thể không nhịp nhàng, không theo kịp tiết tấu nhảy của nhóm.
Cao quá, quần áo giày dép đều phải được đặt làm riêng, trong khi nhóm nhạc bé tí còn chưa debut thì lấy đâu ra lắm kinh phí thế.
Cao quá, camera không bắt được, bên cạnh đó còn liên quan đến cả vị trí đứng nữa. Người ta thì làm mỹ nam thanh lịch trầm lắng, còn cậu thì làm cái cột phát sóng truyền hình cần xén bớt mấy mét chân đi.
Thế là Phỉ Thường đành ngậm đắng nuốt cay, trơ mắt nhìn đồng đội một mét tám lăm lùn tịt được debut còn cậu thì vẫn cứ vác cái danh thực tập sinh, phí hoài năm tháng thanh xuân ở công ty mà thôi.
Về sau, công ty bị công ty quản lý khác to hơn mua lại, cậu cũng lơ tơ mơ xách theo hợp đồng mới vào công ty mới.
Công ty mới nổi tiếng lắm, tiền cũng nhiều, ảnh đế ảnh hậu đếm không xuể, thiên vương giá nghìn tỷ cũng có mấy người lận, ngắt hoa bứt cỏ ven đường cũng đảm bảo sau này vươn được lên hàng lưu lượng (*).
(*) Lưu lượng ý chỉ nghệ sĩ có fandom lớn mạnh, vững vàng. (wiki)
Nhưng với Phỉ Thường mà nói thì những người đó không quan trọng.
Quan trọng là, ánh đèn dẫn đường của cuộc đời, nguồn động lực đưa cậu vào giới giải trí, mục tiêu của đời cậu, sinh mạng của cậu, idol của cậu, vầng thái dương soi sáng trên cao, đất mẹ bao la dịu dàng của cậu, idol mà cậu yêu nhất trần đời này – Trần Việt Dương đã trở thành đàn anh cùng công ty với cậu!!!!!!!!!!!!!!
Trần Việt Dương.
Trần Việt Dương.
Trần Việt Dương.
Phải dùng từ gì để hình dung anh đây nhỉ?
Phi phàm, hoàn mỹ, quyến rũ, vẻ đẹp khiến con người ta chết đứ đừ đừ. Đúng, dùng những tính từ như này để miêu tả người con trai thân cao mét tám hai thì kỳ thật đấy, nhưng tất cả những người từng xem Trần Việt Dương biểu diễn đều sẽ phải phủ phục dưới gấu quần của anh.
Sự quyến rũ ấy không chỉ dựa vào lớp trang điểm hào hoa bóng bẩy, không chỉ nhờ khoác lên lớp trang phục lộng lẫy, mà còn toát ra từ hoóc môn nam tính tựa như viên đạn cực kỳ mạnh mẽ.
Nhắm kỹ —— bắn!!!
Bắn trúng tim của Phỉ Thường.
Viên đạn ấy đi vào trong tim, không tài nào lấy ra được.
Dần dần hạt mầm u mê ấy nảy mầm, bén rễ vào trong tim gan của cậu.
Phỉ Thường là fan nam của Trần Việt Dương, cậu chưa từng che đậy điều này.
Tất cả mọi người trong công ty quen cậu đều biết. Thậm chí thông tin trong tài liệu vào ngành có mục phải điền tên "Nghệ sĩ yêu thích nhất" cũng ghi tên Trần Việt Dương.
Trong công ty, có quá nhiều người thích Trần Việt Dương, người thể hiện sự u mê nồng cháy hơn cậu thì còn nhiều nữa, chứ chẳng phải chỉ có mỗi Phỉ Thường.
Phỉ Thường luôn làm một người vô hình, không quan trọng trong công ty, lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt Trần Việt Dương là ở trong nhà ăn công ty.
Khi ấy, ánh mắt hai người chạm nhau đúng ba giây.
Nhưng Phỉ Thường thấy không phải là anh "cố ý" nhìn cậu, mà là do cậu cao quá, như một con hươu cao cổ lạc giữa đàn sếu đầu đỏ, ai đi qua cũng phải đánh mắt nhìn cậu một cái.
Tay Trần Việt Dương bê khay thức ăn, bên trên là mấy miếng rau và một miếng ức gà, anh lịch sự, mỉm cười gật đầu chào con hươu cao cổ đứng như trời trồng ở góc phòng rồi đi luôn.
Những người không quen biết thì đều cho rằng Phỉ Thường chỉ là một con hươu cao cổ, trầm lặng ít nói, nhìn bề ngoài có vẻ lão luyện từng trải.
Chỉ có người quen mới biết trong thâm tâm, cậu chỉ là em nai Bambi bé bỏng mà thôi.
Trái tim thiếu nữ tràn trề cái sự thiếu nữ.
Chỉ vì Trần Việt Dương nhìn cậu lâu hơn đám người kia có hai giây.
Thế là cả đêm Phỉ Thường cặm cụi ngồi tra danh sách các quốc gia cho phép kết hôn đồng giới.
Phỉ Thường không phải là người đồng tính đâu nhé.
Nhưng cậu phải chuẩn bị kỹ càng trước, lỡ đâu idol lại cầu hôn cậu, lúc cậu vừa khóc vừa nói "Yes I do" thì phải khóc cho thật đẹp mới được.
Lần thứ hai của cuộc đời Phỉ Thường được gặp Trần Việt Dương sống, hít thở và biết động đậy là tối hôm qua.
Cứ nhắc đến là tức cái lồng ngực.
Càng nghĩ càng tức.
Tức ơi là tức luôn ấy.
Tối hôm qua là sinh nhật của Trần Việt Dương. Công ty tổ chức cho anh một party mừng sinh nhật, gặp mặt fan. Có khoảng 500 fan được đến tham dự, tất cả đều được lựa chọn kỹ càng